Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh
Quý Minh Viễn đang xếp hành lý, sau khi ngồi xuống anh mới nhìn thấy Hứa Giai Ninh đang nhìn mình với vẻ mặt như gặp quỷ.
Hiếm khi thấy cô thất thố như thế này, Quý Minh Viễn cảm thấy thú vị: “Sao vậy?”
Hứa Giai Ninh chỉ ngây ngốc nhìn anh: “Thầy Quý, thầy…”
“Sao tôi lại ở đây?” Quý Minh Viễn nới cổ áo ra, đưa vé cho cô. Hứa Giai Ninh liếc qua, đúng là chỗ ngồi bên cạnh cô, cũng thực sự vé của anh, phía sau chuỗi số chứng minh thư có in ba chữ: Quý Minh Viễn.
“Tôi là người phụ trách vùng Tây Bắc trong nhóm điều phối, cho nên lần này sẽ đi cùng các em.”
Hứa Giai Ninh: “…” Còn gì khiến người ta kinh ngạc hơn việc Quý Minh Viễn là phó trưởng nhóm điều phối đây? Đó chính là việc anh phụ trách vùng Tây Bắc trong nhóm. Hứa Giai Ninh không nghĩ tới mọi chuyện lại trùng hợp đến vậy.
“Thầy không ở lại Yên Thành…”
“Yên Thành là nơi của trụ sở bộ, công việc điều tra nghiên cứu bên này đương nhiên do trưởng nhóm phụ trách.”
Hoá ra là vậy. Thế cũng có thể hiểu được.
Hứa Giai Ninh ngả người về chỗ ngồi, sau sự kinh ngạc ngỡ ngàng ban đầu là một trái tim đập loạn nhịp không ngừng. Giây trước còn đang tiếc nuối vì lại một thời gian dài nữa không được gặp anh, giây sau anh liền đến ngồi bên cạnh cô. Hứa Giai Ninh ngẩn ngơ, lẽ nào ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của cô nên quyết định giúp?
“Điện thoại đang đổ chuông kìa.”
Người đàn ông bên cạnh nhắc nhở, Hứa Giai Ninh vội vàng hồi thần lại, cúi đầu nhìn điện thoại.
Là thông báo có tin nhắn đến, mà tin nhắn này còn là Lâm Lạc gửi qua, hỏi cô tàu chạy rồi, người bên cạnh cô đã đến chưa. Lúc này Hứa Giai Ninh mới phát hiện ra tàu đang từ từ trượt về phía trước, trộm liếc nhìn Quý Minh Viễn bên cạnh một cái, cô hơi do dự.
Nếu là người lạ, đương nhiên cô có thể không chút do dự đề nghị người ta đổi chỗ. Nhưng bây giờ người cô đang phải đối mặt là Quý Minh Viễn, cô còn muốn đổi sao?
Sau khi chần chừ vài giây, Hứa Giai Ninh nhắn cho Lâm Lạc: Chỗ ngồi có khả năng không đổi được.
Lâm Lạc: Tại sao? [Phẫn nộ.jpg]
Hứa Giai Ninh ho nhẹ, gõ chữ: Thầy Quý đang ngồi bên cạnh, tớ không tiện nói với thầy ấy. Hơn nữa tớ nghĩ lát nữa có khả năng thầy ấy sẽ phải xem tài liệu về đề tài, có lẽ sẽ cần tớ giúp. Sợ Lâm Lạc kích động nói “Tớ sẽ nói với thầy ấy” nên Hứa Giai Ninh lại thêm một câu phía sau. Quả nhiên Lâm Lạc bên kia đã yên ổn.
Lâm Lạc: Sao thầy Quý lại ở đây chứ?. Ngôn Tình Tổng Tài
Lâm Lạc: Cậu bỏ rơi tớ… [Cắn khăn tay khóc.jpg]
Hứa Giai Ninh: …
Mặc dù nói dối nhưng Hứa Giai Ninh không hề cảm thấy áy náy. Nếu đổi thành Hàn Dương, e là Lâm Lạc cũng sẽ lựa chọn giống như cô thôi. Sờ sờ chóp mũi, Hứa Giai Ninh tắt máy.
Sau khi rời ga, tốc độ của tàu tăng dần. Người trên tàu cũng dần yên tĩnh lại, hoặc là ngắm cảnh, hoặc là cúi đầu xem điện thoại.
Đúng như Hứa Giai Ninh dự đoán, không lâu sau Quý Minh Viễn liền lấy laptop ra làm việc. Nhưng không phải xem tài liệu dự án lần này, mà là viết một bài báo về ảnh hưởng của địa vị trong việc đầu tư trực tiếp cho chuỗi cung ứng toàn cầu của các công ty Trung Quốc. Sự nhạy cảm về nghiên cứu khoa học trong thời gian dài nói cho Hứa Giai Ninh biết không nên xem nữa. Nhưng không hiểu tại sao mà cô không thể nhìn đi chỗ khác được.
Đây không phải là lần đầu tiên cô đi nơi khác với Quý Minh Viễn, cũng không phải là lần đầu tiên ngồi cạnh anh như thế này. Mỗi lần như vậy đều là anh ngồi đó làm việc, cô sẽ ở một bên nhìn trộm anh.
Lúc Quý Minh Viễn làm việc một mình sẽ nghiêm túc hơn so với khi đứng trên bục giảng vài phần, đầu mày anh cau lại nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, ngón tay thỉnh thoảng sẽ chạm vào bàn di chuột hoặc bàn phím. Ngón tay anh rất dài, các khớp xương rõ ràng. Bàn tay cũng vô cùng đẹp, hơi cong lên như đang đánh đàn vậy, Hứa Giai Ninh nhìn đến mê mẩn, sau đó như thật sự có tiếng hát ru bên tai, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
Phải một lúc sau Quý Minh Viễn mới phát hiện ra Hứa Giai Ninh đang ngủ, bởi vì đầu cô gật gù như gà mổ thóc, giống như một học sinh đang cố gắng để không ngủ gật trong lớp vậy. Quý Minh Viễn cười nhẹ trong lòng, nhìn chằm chằm cô gái vài giây rồi đưa tay ra.
Anh muốn chỉnh lại tư thế cho cô dựa vào lưng ghế ngủ, nhưng khi tay sắp chạm đến tóc cô thì anh lại dừng lại.
Hứa Giai Ninh trước nay luôn để tóc dài ngang vai, vừa hay che kín vai và gáy, ngay cả mùa hè cô cũng không buộc lên. Nhưng như thế có lẽ cũng được coi là che đúng chỗ, phần gáy của cô gái này rất trắng, tựa như một mảnh tuyết không hề dính bụi vậy. Chiếu thẳng vào mắt người ta lại có chút chói mắt.
Quý Minh Viễn có thể cảm nhận được tay mình cứng ngắc. Một lúc sau, anh tránh chỗ đó ra, nhẹ nhàng đỡ lấy đầu cô điều chỉnh lại tư thế.
Tối hôm trước Quý Minh Viễn mới biết mình phụ trách vùng Tây Bắc trong nhóm điều phối, là bộ trưởng Giang đích thân gọi điện cho anh, nói trước đây anh ở Tây Đại, làm việc với bọn họ tiện hơn nhiều.
Theo lý mà nói, sự sắp xếp này là vì anh mà nghĩ, nhưng sau khi nghe xong Quý Minh viễn lại có chút do dự. Không có nguyên nhân nào khác, chính là vì Hứa Giai Ninh. Anh có thể cảm nhận được rõ ràng, tình cảm của cô gái này đối với anh vẫn trước sau như một. Nhưng hiện tại họ đã không còn coi nhau là thầy trò nữa rồi, sau này ở cùng nhau thế nào e cũng là một vấn đề.
Sau khi suy tính kỹ càng, Quý Minh Viễn vẫn đồng ý, sau đó bảo Thạch Nhụy đặt vé giúp anh. Lúc đó anh đã nghĩ, không thể để cô gái nhỏ Hứa Giai Ninh này doạ mình được, cô có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ là một con hổ giấy thôi. Nhưng mà khi nhận được tin nhắn từ Thạch Nhụy, anh lại giật mình.
“Thầy Quý, chỗ ngồi của thầy và tiểu Giai Ninh cạnh nhau nha. Lần này chỉ có đúng hai vé mua được vị trí giáp nhau, trên đường đi thầy sẽ không cảm thấy buồn chán nữa rồi – Đại Nhụy Nhụy.”
Thạch Nhụy nói đúng, anh sẽ không cảm thấy buồn chán nữa. Không những không nhàm chán mà để không quá lúng túng khó xử, anh còn phải tìm việc để làm, giả vờ bận rộn.
Quý Minh Viễn chợt nhận ra, anh đã không thể phớt lờ Hứa Giai Ninh như trước được nữa rồi. Đây có lẽ không phải là một hiện tượng tốt.
Hứa Giai Ninh sau khi tỉnh dậy mới ý thức được mình đã ngủ, mơ màng phát hiện đầu sắp chạm vào vai Quý Minh Viễn, cô sửng sốt một hồi, từ từ ngồi thẳng dậy.
Ngủ trên tàu kiểu gì cũng không thoải mái, Hứa Giai Ninh xoa xoa cổ, trong lòng không ngừng hỏi sao cô lại ngủ được, vừa rồi ngủ có vô thức làm điều gì đó khiến cô hoặc anh khó xử không, chẳng hạn như không cẩn thận tựa vào vai Quý Minh Viễn gì đó.
“Tỉnh rồi à?”
Hứa Giai Ninh đang suy nghĩ lung tung thì nghe thấy người đàn ông bên cạnh thấp giọng hỏi. Động tác trên tay dừng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Quả nhiên, Quý Minh Viễn đã mở mắt ra, nhìn nghiêng sang cô.
Hứa Giai Ninh vâng một tiếng: “Quấy rầy đến thầy rồi ạ?”
Khi cô vừa tỉnh Quý Minh Viễn cũng đang nghỉ ngơi, lúc này đột nhiên tỉnh dậy, lẽ nào là bị cô đánh thức rồi?
“Không sao.” Giọng Quý Minh Viễn mang theo chút âm mũi: “Tôi không ngủ.”
Hứa Giai Ninh: “… Ồ.”
Một mảnh yên tĩnh.
“Thầy Quý, vừa rồi em ngủ không làm gì phiền đến thầy làm việc chứ?”
Xoắn xuýt hồi lâu cuối cùng Hứa Giai Ninh vẫn hỏi ra. Quý Minh Viễn nghe xong nhướng mày như có chút không thể hiểu: “Em ngủ rồi còn có thể làm phiền tôi kiểu gì?” Anh ngừng lại một lát: “Không có ngáy.”
Hứa Giai Ninh: “…!!!” Cô không có ý đó.
Nhưng mà làm anh rối lên như vậy, cô cũng không thể hỏi tiếp được nữa. Vốn dĩ cô muốn hỏi một cách uyển chuyển xem liệu mình có gối đầu lên vai anh không, bởi vì cô có tật xấu này, lúc ngồi tàu xe phải có cái gì dựa vào thì cô mới ngủ được.
Hứa Giai Ninh lờ mờ có cảm giác, lời trêu chọc vừa rồi không giống như lời Quý Minh Viễn sẽ nói.
Quý Minh Viễn bên này cũng ý thức được câu nói đùa vừa rồi có chút không thích hợp. Anh khẽ mím môi lại, không nói gì nữa.
Kì thực anh hiểu ý của Hứa Giai Ninh, nhưng không hiểu sao lại nói sang hướng khác. Xem ra không chỉ Hứa Giai Ninh có tật xấu tinh quái này, mà dường như anh cũng không khá hơn cô là mấy.
“Tôi nhớ em từng nói, em và Chung Linh là bạn tiểu học?”
Thấy bầu không khí có chút xấu hổ, Quý Minh Viễn nhẹ giọng mở miệng phá vỡ sự im lặng. Vừa hay trong lòng anh cũng có chút thắc mắc, có thể mượn cơ hội này để hỏi ra.
Hứa Giai Ninh không ngờ anh sẽ đột ngột nhắc đến Chung Linh, sững sờ một lúc, cô mới trả lời: “Đúng vậy, hồi tiểu học bọn em học cùng lớp.”
“Vậy sau này các em còn liên lạc không?”
Hứa Giai Ninh: “… Thỉnh thoảng gặp nhau cũng chào hỏi, đều ở cùng một thị trấn, đi ra ngoài rất dễ chạm mặt.” Cô lại nói dối rồi.
Quý Minh Viễn gật đầu, cân nhắc một lúc lại hỏi: “Vậy em có nghe nói qua, cô ấy có quan hệ thân thiết với nam sinh nào không?”
Hứa Giai Ninh: “…”
Hứa Giai Ninh không nói gì, bỗng chốc quay qua nhìn anh. Quý Minh Viễn bị động tác của cô làm cho giật mình, nghĩ cô hiểu lầm nên anh giải thích: “Tôi không có ý gì khác. Chỉ là có lẽ em cũng đã nghe nói về nguyên nhân cái chết của Chung Linh, đó không phải là kết quả một người có thể làm ra, chắc chắn phải có một nam sinh vẫn đang trốn trong bóng tối.”
Hơn nữa có thể phát sinh loại quan hệ đó thì chắc chắn không phải là tùy tiện chọn một nam sinh, càng không thể có khả năng một dấu hiệu trước đó cũng không có. Đây là điều khiến Quý Minh Viễn khó hiểu nhất, sau khi điều tra tất cả các nam sinh có tiếp xúc qua lại với Chung Linh thì đều không phải. Có lẽ anh đã quá cố chấp với môi trường trong trường học mà bỏ qua những người xung quanh cô ấy, vì vậy Quý Minh Viễn muốn hỏi một người từng quen biết như Hứa Giai Ninh, xem có biết nội tình gì không.
Hứa Giai Ninh nghe Quý Minh Viễn giải thích xong liền bình tĩnh lại một chút, nhưng tim cô vẫn đập loạn xạ.
“Không có ạ, em chưa từng nghe cô ấy nói qua.” Hứa Giai Ninh nói: “Nhưng em nghĩ nếu có một người như vậy thì chắc chắn vẫn là ở trong trường.”
Lại quay về vạch xuất phát, Quý Minh Viễn không khỏi thở dài.
“Chung Linh là một cô gái ngoan ngoãn, tiếp xúc với rất ít nam sinh trong trường. Người duy nhất thân thiết hơn chút là một nam sinh tên Cố Phi, phó hội trưởng hội đồng hương Dung Thành. Có người nói lúc đó thấy cô ấy từng ra vào phòng trọ của Cố Phi ở ngoài trường, nhưng sau đó tôi có tìm hiểu qua, không phải là cậu ta. Khi đó Cố Phi đã có bạn gái, đã gặp gia đình hai bên. Mà lúc đó Chung Linh đến ký túc xá của cậu ta cũng là vì muốn tổ chức một hoạt động của hội đồng hương, cô ấy là người tổ chức.”
Quý Minh Viễn nói xong, trong vẻ mặt nghiêm túc lộ ra chút trống rỗng. Hứa Giai Ninh đều thấy trong mắt, cô không nhịn được hỏi: “Vậy thầy đã hỏi qua Cố Phi xem anh ta có biết gì không chưa?”
“Lúc đó Cố Phi đang thực tập ở một nơi khác, tôi không gặp qua, còn phải liên lạc với cậu ta thông qua một người bạn thuê cùng phòng họ Trang. Biết tin Chung Linh qua đời cậu ta cũng rất bất ngờ. Hỏi đến chuyện khác thì cậu ta cũng không biết gì cả.” Tốc độ nói của Quý Minh Viễn rất chậm, trong lời nói có chút tiếc nuối. Hứa Giai Ninh nghe vậy má hơi tái đi.
“Sao thế?” Nhận thấy sự khác lạ của cô, Quý Minh Viễn hỏi.
Hứa Giai Ninh vội vàng lắc đầu không nói gì. Trong lòng cô lại nghĩ: Cô không ngờ hoá ra Quý Minh Viễn đã gặp Trang Ngạn rồi!
Bởi vì nhắc đến chuyện này nên cả chặng đường sau đó hai người cũng nói chuyện ít hơn.
Cuối cùng vào chiều tối tàu cũng đến đích, Tần Thành. Nhóm người xách hành lý lần lượt bước xuống tàu.
Mọi người nhìn thấy Quý Minh Viễn đều không quá ngạc nhiên, hiển nhiên là đã sớm biết lần này anh sẽ đi cùng. Cũng chỉ có Hứa Giai Ninh quá tập trung tinh thần an ủi Lâm Lạc nên mới không nhận được tin tức kịp thời.
Nhìn người đàn ông đang nói chuyện với mọi người, Hứa Giai Ninh đi sang một bên, vừa xem hành lý vừa nghe Lâm Lạc than thở. Đột nhiên, cô nghe thấy một giọng nam khàn đục gọi tên mình.
Hứa Giai Ninh nghi hoặc quay đầu lại, khi thấy rõ khuôn mặt của người đó, khóe miệng vốn đang mang theo chút ý cười lập tức đông cứng lại. Lòng cô như thể bị ai đó đập mạnh!
Tác giả có điều muốn nói:
Tại sao Giai Ninh có thể trở thành bạn của Lâm Lạc nhỉ? Có lẽ là vì chuyện trọng khác khinh bạn này, cả hai đều có thể làm đến không chút gánh nặng nha (không phải).
Đôi lời từ pé Hoa Linh: Nay lại đăng liền chương nè, like cmt cho pé có thêm động lực nha~