- Ánh Nguyệt, cô làm gì mà thẩn thờ vậy? - Tiếng của bà chủ tiệm hoa vang lên
Giật mình tỉnh giấc, cô hấp tấp trả lời:
- Dạ, vâng, không có gì đâu, thưa bà chủ!
- Tập trung làm việc đi, lơ thơ mơ là bị đuổi việc đấy! Tiệm hoa này cũng là một tiệm lớn, tìm một người để thế cô không phải chuyện khó khăn gì. Hừ..
- Không, bà chủ, bà đừng làm như vậy. Tôi..... Tôi sẽ cố gắng khắc phục, lần sau sẽ không có thái đọ như thế nữa đâu ạ. Bà chủ, bà biết hoàn cảnh gia đình cháu khó khăn, xin bà " giơ cao đánh khẽ" ạ!
- Còn có lần sau à?
- Dạ không, không đâu ạ.
-Ráng mà làm cho tốt, tôi không nuôi không công mấy người vô dụng đâu.
Nói rồi, bà bước ra khỏi tiệm, lên chiếc xe ô tô màu đỏ, phóng đi mất dạng. Bà ta là chủ tiệm bán hoa mà cô đang làm thêm. Nghe đâu, nhà bà ấy có một sản nghiệp lớn lắm, cái tiệm hoa này mở ra để " giải trí" thôi. Nói chung, bà ấy cũng khá nghiêm khắc với nhân viên, hay la mắng, trách móc tụi cô vì đủ loại lí do. Đôi khi, cô tự hỏi bản thân rằng " không biết mình ăn ở kiểu gì mà đến giờ cũng chưa bị đuổi, chắc mình ăn ở tốt quá nên ông trời ổng thương ý mà"
- Nguyệt Nguyệt, chín giờ rồi, hết giờ làm thêm của em rồi đó, mau về đi!!!
Hết rồi à! Sao nhanh quá vậy. Cô vội thu xếp đồ đạc rồi dắt xe đạp ra " home" thẳng tiến.
" Ui da, con còn sống hay đã chết". Đau quá! Sao mọi thứ lại trắng bạch thế này! Má ơi nghe nói Âm Phủ tối lắm mà, sao lại có màu trắng bạch thế này? Hay do mình ăn ở tốt quá được lên Thiên Đình sống sao?
- May quá, cô bé tỉnh rồi! - Thiên Đình có tiếp viên chu đáo vậy, ra tới tận nơi đón người mới như mình hay sao.
- Em tỉnh rồi sao - Giọng nói này nghe quen quen thì phải.......Cô quay đầu lại nhìn
- Anh......... Anh không phải là người mua hoa lúc nãy sao? Sao anh lại ở đây? Anh cũng chết rồi à? Hình như anh là Hàn Vũ..... Vũ gì nhỉ???
- Hàn Vũ Phong. Nguyệt Nguyệt, em vẫn chưa chết đâu. Đây là bệnh viện. Em bị tai nạn, may lúc đó anh đi qua, tiện thể đưa em vào đây luôn. Còn giọng nói hồi nãy là của y tá đấy! Đừng suy nghĩ viển vông nữa
Thật trùng hợp lúc Vũ Phong lái xe đến tiệm hoa định tặng hoa cho cô thì thấy một tai nạn diễn ra. Lúc đầu, anh không chú ý, vì ở cái thành phố lớn như thế này, tai nạn xảy ra ngày bữa anh không rảnh để mà đi xem từng cái một. Nhưng lúc anh nhìn lơ đãng thì thấy chiếc xe đạp màu xanh. Đó chẳng phải chiếc xe đạp mà cô dùng sao. Hoảng hốt, anh vội xuống xe, chạy ngay đến chỗ xảy ra tai nạn. Nhìn thấy cô nằm giữa đường, máu thấm ướt, làm đỏ là một mảng áo trắng của cô. Không kịp đợi xe cấp cứu đến, anh vội bế cô lên xe, lao thẳng đến bệnh viện. Cũng may là không bị thương nặng lắm, nên bác sĩ dễ dàng điều trị. Mà nếu có bị thương nặng, các bác sĩ nơi đây cũng phải làm cho cô tỉnh lại. Nếu không, anh đập nát cái bệnh viện này cũng có khi. Anh trong đất nước này không biết anh nổi tiếng tàn tạo, lạnh lùng, các bác sĩ nơi đây cũng vậy thôi.
Nhìn anh, cô không biết làm sao mà anh luôn cho cô cảm giác rất tin tưởng. Cô cũng không hiểu tại sao một người hoàn hảo như anh lại quan tâm đến cô như vậy. Bỗng cô nhìn thấy bó hoa hồng mà lúc nãy cô bán cho anh.
- Anh chưa tặng hoa cho người ta à?
- Người ta................, người ta nào?- Ngu ngơ, anh vẫn chưa tiêu hóa hết câu hỏi chủa cô
- Thì là bạn gái, tình nhân hay vợ gì đó của anh chứ? Nếu không anh mua hoa làm gì? - Trong đầu cô xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng. Trong số khách hàng mua hoa của cô, % là thuộc loại cô vừa nêu rồi, % còn lại là mua hoa về cắm trang trí nhà cửa thôi. Mà người như anh này thì, chắc chắn không thuộc % đó rồi.
- Haha, thì ra em đang nói đến bó hoa này đó hả? Tôi định mua bó hoa này tặng một cô gái, định thổ lộ tình cảm. Nhưng mà cô ấy hơi ngốc, lại trí nhớ không tốt nên tôi định sau này mới tỏ tình. Mà cô nhắc tôi mới nhớ là còn bó hoa này ở đây. Thôi thì cô cứ lấy vậy, nếu không tôi cũng vứt chứ để làm gì. - Đó là lời nói, trong thâm tâm, Vũ Phong lại nghĩ: " Gặp em nằm giữa đường dính đầy máu me, tôi đây còn tâm trạng nào mà nghĩ đến bó hoa vớ vẩn ấy nữa chứ"
- Đừng, đừng vứt đi. Tôi lấy, tôi lấy mà. - Với một người yêu hoa như cô thì tất nhiên không thể nhìn những bó hoa tươi thắm bị vứt vào sọt rác được. Mặc dù, trong tay đang cầm bó hoa nhưng cô không thể nào vui được. Cảm giác cứ sao ấy! Cứ nghĩ đến bó hoa này vốn không thuộc về mình, mà thuộc về một người phụ nữ khác, cô thấy thật................ Ây da, thôi bỏ đi, đừng nhắc đến nữa. Không khí dường như có chút ngại ngúng, cả hai không biết phải nói như thế nào nữ
Cuối cùng anh mở miệng trước:
- À, cô.........................
- NGUYỆT NGUYỆT, CON SAO RỒI, TẠI SAO LẠI RA NÔNG NỖI NÀY HẢ CON? - Tiếng bà cụ khoảng tuổi ở ngoài truyền vào
- Ngoại, ngoại, sao ngoại lại vào đây??? - Hoảng hốt, cô vội hỏi.
- Tổ cha bố nhà cô, nếu tôi không vào đây thì cô định giấu luôn đúng không? - Bà nói giọng trách cứ - Con gái đi h đêm chưa về nhà, bảo sao bà không lo. Hỏi ra mới biết cô bị tai nạn, bà bị dọa đến suýt ngất luôn đấy!
- Hì hì, thôi mà, chưa chết là được rồi. Ngoại xem trên người con có vết thương nào lớn đâu.- Nhìn quanh người mình, cô nói cho ngoại an tâm- Á, sao chân cao lại bó bột thế này,. Huhu, con tàn phế rồi ư.??? Ngoại ơi, cháu ngoại không lành lặn rồi, Huhu.- Cô khóc không ra nước mắt, thì ra nãy giờ nói chuyện với " anh đẹp trai" ( là ai thì các bạn tự hiểu) say sưa, mà không biết chân mình bó bột lúc nào. Thảm hại, thảm hại, quá thảm hại!!!
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cùng lúc đó, ở ngoài hành lang
- Sao cô không vào? Cô bé trong phòng bệnh tỉnh rồi đó! - Bác sĩ hỏi một cô gái đứng thẩn thờ ở ngoài cửa
- Bác....bác sĩ, cô bé đó có sao không vậy? - Trên nét mặt cô gái đó toàn là lo sợ, lo lắng và ân hận
- Chỉ là gãy chân thôi, không có gì nghiêm trọng
- Vâng, cảm ơn bác sĩ - Gật đầu, cô vui mừng cảm ơn rối rít - Quay đầu lại, nhìn vào người con gái đang vui vẻ ở trong phòng, cô khẽ nói:
" Xin lỗi, Nguyệt Nguyệt"
-------------------------- Ta đố mọi người biết cô gái vừa mới xuất hiện này là ai đấy?? Đoán nào --------------------------