Những tưởng cuộc sống sẽ cứ thế yên bình trôi đi. Không ngờ Trung đã sớm tìm được nơi ở và công việc của Diễm Thuần đang làm. Với mục đích bắt cô phải quay về bên hắn, Trung đã không tiếc tay khi giở ra rất nhiều thủ đoạn với cô gái nhỏ...
- Đây là tiền lương kỳ này của cô! Từ nay không cần làm việc ở đây nữa. - Tiếng ông quản lý vẫn đều đều đến mức khó tin.
- "Sao lại thế? Tôi đã làm gì sai?" - Diễm Thuần không còn giữ được bình tĩnh nữa, bàn tay nhỏ vì thế cũng có phần run run.
- Không tại sao cả, ở đây đã đủ người. Cô thông cảm! - Ông quản lý nói rồi bước vào trong.
Diễm Thuần bước ra khỏi tòa soạn, nước mắt bắt đầu thi nhau rơi xuống. Ông quản lý nhìn thấy thì không khỏi xót xa, thực ra cô gái này luôn hoàn thành tốt công việc của mình, hiếm có ai thẩm định tốt như cô. Nhưng có lẽ cô đã đắc tội với chủ đầu tư của tòa soạn này về việc gì đó nên họ đã bảo ông đuổi việc cô. Thân phận nhân viên nhỏ bé như ông làm gì dám ý kiến lên để giữ cô lại chứ. Đành phải mắt nhắm mắt mở mà làm theo thôi.
Thật tội nghiệp!
Diễm Thuần mất việc rồi. Cô biết ăn nói làm sao với Huy đây. Anh rất nhạy cảm, cô nói dối liệu anh sẽ tin?
Buồn bã mở cửa bước vào nhà, Diễm Thuần cố tỏ ra vui vẻ. Thực tình, cô chẳng muốn làm Huy phải lo nghĩ quá nhiều.
- Sao hôm nay chỉ có nước canh? - Huy nhìn hai đĩa mỳ trên bàn, vô tư hỏi.
- "Xin lỗi, vì vội nhà về nên em quên mua thức ăn." - Diễm Thuần tìm lý do, nghe có vẻ hợp lý nha.
- Không sao cả, trông chúng cũng rất ngon mà. - Huy bắt đầu cầm đũa lên và ăn một cách ngon lành.
Với cậu, chỉ cần ăn cùng với Diễm Thuần thì món gì anh cũng thấy ngon cả. Nhưng trừ mỳ gói nha, Huy đặc biệt không thích món này cho lắm. Vì nó nấu sẵn, sẽ không có cảm giác ấm áp của gia đình.
- Diễm Thuần, sao hôm nay lại về tay không? - Huy nhìn vào bàn làm việc, ngạc nhiên vì không có xấp tài liệu mới nào ở trên đó cả.
- "À... Tại tài liệu mới chưa có nên người ta không đưa cho em lần này..." - Cô tuỳ tiện nói ra một cái cớ.
- Ra vậy. Thế là em sẽ được nghỉ ngơi vài hôm nhỉ?
- "Uhm."
Diễm Thuần lo lắng lắm. Giờ cô đã mất việc, thất nghiệp rồi. Sắp tới cô và Huy sẽ sống sao đây? Một mình cô thì sao cũng được nhưng còn anh? Thực sự Diễm Thuần không muốn Huy phải sống cực khổ theo mình.
Có lẽ bây giờ cô lo nghĩ cho anh còn nhiều hơn bản thân mình mất rồi.
- Diễm Thuần, em có tâm sự à? - Huy đi đến vòng tay qua cổ cô, hỏi.
- "Ơ... nào có!" - Diễm Thuần giật mình - "Thôi đi tắm đã. Muộn rồi..."
Rồi cô gạt bàn tay Huy ra, đi nhanh vào nhà tắm.
- Kì lạ...
Diễm Thuần khóc. Dòng nước chảy mạnh lấn át đi tiếng khóc của cô. Tự hỏi tại sao bản thân mình lại vướng vào số phận khổ như thế chứ? Đã mất việc mà còn bị câm. Kiếm được việc làm lúc này thực sự là quá khó.
Phải chi, Huy không bị như thế thì tốt rồi. Cô sẽ òa lên khóc trước mặt anh để được anh an ủi, một cách bình thường.
Nhưng, điều đó bây giờ là không thể thực hiện. Chàng ngốc kia làm sao có thể hiểu được cô đang nghĩ gì cơ chứ...
Trong một căn nhà rộng lớn, có một tên có mặt mũi bặm trợn cung kính dạ thưa:
- Thưa cậu, mọi việc đã xong rồi ạ! Lão quản lý ở tòa soạn ấy đã đuổi việc cô gái kia.
Người thanh niên được gọi là "cậu" chậm rãi xoay người lại trên chiếc ghế đệm bọc da. Ánh mắt không khỏi loé lên một tia phức tạp:
- Tốt lắm, nói với ông chủ tòa soạn đó rằng số tiền mà ông ta mượn để xoay sở kia không cần phải trả lại.
- Vâng thưa cậu!
Rồi một phong bì tiền được lấy ra từ trong túi áo:
- Đây! Phần của anh. Ở đây hết việc của anh rồi.
Ai đó nhận tờ chi phiếu cảm ơn rồi tự động rút ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn một người với một bên tay siết chặt, lộ rõ những đường gân xanh:
- Diễm Thuần! Tôi sẽ làm mọi cách khiến em phải về bên tôi!
Còn cách thức như thế nào thì em hãy chờ đó...