A, tim anh đập nhanh quá. Hơn nữa, nó đang rất hỗn loạn.
Diễm Thuần có chút bối rối, bẽn lẽn nhìn anh:
- "Làm sao vậy Huy?"
- Nóng, nóng quá. Thực là khó chịu nha! - Anh nhăn mặt cảm thán, nơi nào đó cũng bắt đầu phản chủ rồi.
- "Như thế nào, anh nói rõ hơn đi..." - Bàn tay càng lúc càng bị siết chặt, Diễm Thuần cũng bắt đầu loạn lên rồi.
- Anh... muốn có được em!
Hả, Huy chẳng phải là một chàng ngốc hay sao? Vì sao lại biết những chuyện này?
Chưa kịp để cô phản ứng, anh đã nhanh chóng kéo cô nằm gọn dưới thân mình.
- "Huy..." - Thực sự, Diễm Thuần không biết phải làm gì bây giờ nữa.
Tháo chạy? Không thể, vì anh sẽ không để cho cô thoát đâu.
- Vợ... - Ánh mắt của Huy mờ đục dần - Hướng dẫn cho anh!
Lại tròn mắt nhìn, có lẽ anh thực sự chẳng biết gì cả.
- "Hướng dẫn gì cơ?" - Cô vẫn hỏi lại cho chắc.
- Giúp anh cách để không bị khó chịu nữa. Anh nóng quá, sẽ khóc đấy!
Chuyện này lạ quá, bản thân đang rất muốn mà lại không biết làm sao là thế nào? Diễm Thuần, có nên hay không?
- "Chồng, có yêu em không?"
- Có! - Anh ra sức gật đầu.
Hụt hẫng, cô là đang mong muốn nghe được câu nói dài hơn cơ. Không ngờ, chỉ là một từ ngắn cũn.
Đúng, cô cũng yêu anh. Yêu hơn bản thân mình mất rồi.
- Thuần~ Làm ơn, làm gì đó giúp anh với.
- "Được rồi, chồng hôn em đi!"
Xấu hổ thật, ai lại kêu gọi thẳng thừng như thế bao giờ?
Nghe lời cô, anh bắt đầu ướm môi mình lên cánh anh đào đỏ mọng. Nhẹ nhàng cắn như thể là đang mời gọi "lại đây với anh!". Cô gái nhỏ bẽn lẽn đáp lại. Dần dần cô cũng bắt đầu thấy rạo rực trong người.
- "Aaa, ai chỉ anh những thứ này?" - Nhìn bàn tay Huy đang mở từng chiếc cúc trên sơmi mình rồi tiễn nhanh chiếc áo vướng víu ấy xuống đất, Diễm Thuần giật mình.
- Anh đang giúp vợ đấy. Nhìn xem, anh đã cởi áo rồi mà vẫn còn khó chịu, vợ cứ mặc mãi sẽ chết người đó.
Cô tròn mắt nhìn anh, đây là loại lí lẽ gì vậy?
- Có hôn ở đây không? - Áp mặt mình vào giữa hai khuôn trăng ấm áp, anh vô tư hỏi.
Diễm Thuần bị anh làm cho muốn độn thổ, xấu hổ ra hiệu:
- "Anh thích thì hôn thôi..."
Ai đó gật đầu, làm ra vẻ đã hiểu.
Ngậm lấy nụ hoa xinh xinh đã chốc có phản ứng vì sự nâng niu của mình. Huy như cảm thấy vui vẻ hơn gấp bội.
- Aww, nhưng anh không thích nơi này...
Diễm Thuần giật mình, có chút hụt hẫng. Anh vừa nói gì thế này? Không thích, sao?
- Vợ xem, nơi này của em mềm mại như vậy. Chẳng bù với anh, vừa nhỏ vừa cứng.
Chán thật nha...
Và Diễm Thuần bỗng dưng bị anh làm cho đỏ mặt, bật cười:
- "Ừ nhỉ, sao lại thế chứ?" - Đưa tay lên vòm ngực rắn chắc của Huy, cô ra vẻ thông cảm - "Của chồng nhỏ thế cơ mà!"
- Vì vậy, vợ phải chỉ cách cho nó thay đổi đi, làm sao được như vợ ấy. Chứ thế này, vợ sẽ chê anh mất thôi. - Anh là đang đau khổ vô cùng.
- "Biết rồi, em sẽ giúp chồng mà. Đừng cau có nữa." - Diễm Thuần tinh nghịch vẫn còn muốn chọc anh.
- Thuần thực tốt! - Anh nói rồi tiếp tục công việc còn đang dang dở của mình.
Đến khi mọi thứ không còn gì để che đậy, tất cả đều được phơi bày ra hết thì...
- "Aaa, anh làm ơn cất nó vào đi!" - Diễm Thuần che mắt lại, sốc chết cô rồi.
Tuy thừa biết là sẽ đến lúc này nhưng cô vẫn giật mình, khiếp đảm.
- Nhưng anh khó chịu a~
Lại xua tay.
- Thuần! Giúp anh... - Nhẹ nhàng gỡ đôi bàn tay cô ra khỏi gương mặt nhỏ, Huy nỉ non nói.
Có lẽ, đến bước này thì không thể quay đầu lại rồi.
- Đẹp quá! - Tầm mắt của Huy không biết là đang phóng vào đâu mà lại thốt ra câu này nữa.
- "Đừng!"
- Sẽ ổn thôi...
Có chút do dự tiến vào, vì Huy nghĩ cô sẽ bị mình làm đau mất thôi!
Có tiếng thét lên của cô gái, có lẽ sự chuẩn bị chưa thực sự tốt rồi.
- Xin lỗi, vợ đau sao?
Giật mình, Huy định dừng lại nhưng cô đã nắm lấy bả vai anh, lắc đầu.
- "Không sao..."
- Nhưng vợ sắp khóc rồi kìa!
Cô lắc đầu. Vì yêu anh, cô có thể chịu được.
Nhẹ nhàng, hết sức cẩn trọng. Vì cô gái ấy là người anh yêu.
Bức tường thành mỏng manh cuối cùng cũng bị phá vỡ. Diễm Thuần đã hoàn toàn thuộc về anh rồi.
Cô yêu anh, không sai, là yêu nhiều lắm.
- Vợ ổn chứ? - Cảm nhận như mình vừa phá vỡ thứ gì đó bên trong người cô, Huy lo lắng hỏi.
Cô chỉ khẽ gật đầu. Bây giờ cô không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Đã hoan nghênh anh đến, như tình yêu của cô vậy.
Thân thể chạm vào nhau, cứ dây dưa, quyến luyến không muốn rời.
"Anh yêu em, nhưng không khoe người khác,
Anh yêu em mà chẳng muốn nói nhiều
Vì những ai đem tình yêu khoác lác,
Đúng là người chuyên rao bán tình yêu.
Anh yêu em, một tình yêu thắm ngọt,
Anh yêu em, yêu tha thiết, mặn mà,
Như hoạ mi cứ xuân về lại hót,
Dù mùa hè chim bặt tiếng không ca."
(Soone - W. Sexpia)
- Anh yêu em, Thuần~
Anh tham lam hơi ấm của cô, nó khiến cho anh rất dễ chịu. Ánh mắt kia trở nên mờ đục hẳn, phiêu diêu trong bầu không khí đầy ám muội này...
Cô gật đầu hạnh phúc, đây chắc chắn là lời nói thật sự từ trái tim anh.
- Anh ước gì em có thể gọi tên anh trong lúc này!
Cô biết, đây là một nhu cầu chính đáng. Nhưng làm sao cô có thể?
- "Chồng, thứ lỗi cho em. Em không thể..." - Lời nói cứ nghẹn ứ nơi cổ họng, không thể thoát ra.
- Gọi tên anh, vợ... - Anh vẫn đang dẫn dắt cô đi, đi đến nơi tận cùng của hạnh phúc.
- "Huy, Huy..." - Cô gằn mặt, cảm xúc như sắp vỡ òa - "Là em đang gọi anh đấy, có nghe thấy không?"
- Anh nghe, nghe được rồi!
Đúng, Huy có thể nghe cô gọi tên anh, tận sâu trong tiềm thức. Tiếng gọi đầy tha thiết, yêu thương.
Huy có thể hiểu được lòng cô rồi, thực tốt quá.
Đơn giản vì họ thuộc về nhau...