Sáng nay, Huy đi làm từ sớm. Trước đó anh đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo cho cô.
Thức ăn thì được để trong bình giữ ấm, để khi đói Diễm Thuần chỉ cần với tay là có thể lấy ăn ngay.
Bữa sáng và cả bữa trưa được anh để cả vào đó. Còn bữa tối, chiều nay đi làm về anh sẽ mua món hủ tiếu gõ mà cô thích nhất. Rồi cả hai sẽ cùng nhau ăn.
Huy thật chu đáo, anh hoàn hảo theo cách của riêng mình.
Hương vị của tình yêu đều nằm cả trong chiếc bình giữ ấm này. Vừa thong thả ăn bữa sáng, Diễm Thuần vừa mỉm cười, cô là đang rất hạnh phúc đó nha.
Yêu anh nhiều lắm, Huy!
Công trường hôm nay khá nhiều việc. Vì vậy mà hai chiếc xe cẩu đã được huy động thêm. Càng nhiều việc Huy càng thích, anh sẽ lại có thêm tiền.
- Mọi người, một lúc nữa khi xe cẩu bắt đầu làm việc, hãy tránh xa khu vực này một chút nhé! - Tiếng ông quản lý hô lớn nhắc nhở.
Từ sáng đến giờ, Huy cứ cảm thấy bất an thế nào ấy. Chẳng lẽ Diễm Thuần ở nhà đã xảy ra chuyện gì hay sao? Thật là lo lắng...
- Huy, qua bên này giúp tôi một tay với.
Có người gọi rồi, không suy nghĩ nữa. Cùng lắm thì một lát nữa nghỉ trưa, anh sẽ chạy về nhà một chút.
Đang lúc dọn đường cho xe cẩu chạy thì anh nghe có tiếng hét lớn:
- Huy! Nguy hiểm!
Chưa kịp hiểu anh chàng đó nói gì thì Huy đã bị một đống đá xây dựng từ đâu đổ rạp xuống người. Anh chỉ kịp cảm nhận được là nó ma sát lên đầu và mặt anh, đau lắm.
Anh không chịu nổi nữa!
- Diễm Thuần, vợ ơi...
Em đâu rồi, mau giúp anh với! Tối quá, anh sợ...
"Đời anh anh gửi em
Cả vui buồn mọi nỗi
Anh có thể dối em
Lòng anh không thể dối
Được như trên cửa sổ
Nghiêng xuống cuộc đời mình
Hai ta ai biết được
Em chết trước hay anh.
Chỉ một ước mơ thôi
Ngày ngày anh lặp lại
Sau khi anh chết rồi
Tình anh còn mãi mãi."
(Không đề - S. Sipatrov)
Mọi người hoảng hốt:
- Chết rồi, đống đá đã đổ lên người cậu ấy!
- Mau kéo thằng bé ra!
- Kiểu này thì làm sao sống nổi?
Cả công trường xây dựng bỗng chốc náo loạn. Có một công nhân vừa bị tai nạn lao động rồi.
Đã hơn giờ tối, sao Huy vẫn chưa về?
Diễm Thuần bắt đầu lo lắng. Ban đầu cô còn nghĩ là do anh tăng ca, nhưng đáng lẽ phải về rồi chứ? Vì sao lại...
Cô như ngồi trên đống lửa, nóng lắm, khó chịu lắm.
Cô muốn được nhìn thấy mặt Huy, chưa bao giờ cô tha thiết muốn thấy anh như vậy.
- "Huy?" - Mừng rỡ khi nghe có tiếng bước chân đi vào từ ngoài sân.
Nhưng không, là hắn, Vũ.
Có chút hoảng sợ, vì sao hắn biết cô ở đây mà đến chứ?
- Chào Tiểu Thuần.
- "..."
- Nghe đàn em tôi báo lại là từ chiều đã không thấy chồng em về?
- "Thì ra là anh cho người theo dõi tôi?" - Diễm Thuần trừng mắt.
Hắn, dĩ nhiên là không hiểu được những gì cô muốn nói.
- Em bình tĩnh, chỉ là tôi muốn quan tâm em thôi - Rồi hắn đảo mắt nhìn xung quanh - Không ngờ em lại có hứng thú với những nơi như thế này.
- "..."
- Aiz, xem ra tối nay "chồng" gì đó của em không về nhà rồi.
- "..." - Lại có cảm giác hoảng sợ.
- Đằng nào em cũng ở đây có một mình, nguy hiểm quá. Hay là...
Hắn định nói đến việc đưa cô trở lại nhà mình thì bị cô lườm một cái thật bén nhọn.
- Ấy ấy - Hắn xua tay - Nếu không thích thì thôi, đừng nhìn tôi như vậy.
Vậy là hắn phải ở lại đêm nay rồi. Vì có chút không yên tâm.
- Tôi sẽ ở lại đây - Vũ tự tiện nằm xuống chiếc ghế dài ở phía đối diện - Khi nào "chồng" em về tôi sẽ đi.
Thôi thì mặc kệ hắn, vì cô chẳng biết làm sao để đuổi hắn bây giờ.
Huy, vì sao anh vẫn chưa về?
Thế là trằn trọc suốt một đêm, đến gần sáng Diễm Thuần mới chợp mắt được.
Tiếng lách cách của bát đĩa làm cho cô choàng tỉnh giấc.
- "Huy..."
Có phải hay không, anh đã về? Và đang chuẩn bị bữa sáng cho cô?
Diễm Thuần đang suy nghĩ, anh sẽ bước ra từ trong bếp như mọi hôm, tay bưng bát cháo thành phẩm của mình, miệng suýt xoa nói "Vợ, có bữa sáng rồi nha!"
Nhưng, cô không ngờ được rằng đó là Vũ, không phải Huy.
- "Anh... anh còn ở nhà tôi sao?"
- Em đừng có ngạc nhiên nhìn tôi như thế chứ. Món này là tôi đi mua, không chết đâu mà sợ.
Rồi Vũ kéo chiếc ghế lại ngồi cạnh giường, bắt đầu đút cho cô ăn bữa sáng.
Diễm Thuần bật khóc.
- Sao thế? - Hắn đặt bát cháo xuống - Không phải là tên ngốc kia đút thì em không ăn sao?
- "..."
- Không chừng hắn đã tìm được chuyện gì đó thú vị hơn rồi. Nên không cần em nữa đâu!
Hắn nói dối, sao Huy có thể không cần cô nữa chứ?
- Mà kể cũng lạ thật, tại sao em lại kiệm lời với tôi thế? Từ lúc gặp lại em chẳng thèm nói với tôi câu nào.
Hắn lại làm cho Diễm Thuần nhớ đến mối hận kia. Không ai khác, chính Vũ là nguồn cơn đẩy cô vào hoàn cảnh này.
- Bộ nhìn tôi đáng ghét lắm sao? - Hắn nói tiếp.
Phải, cô ghét hắn, chỉ là hận mình không giết hắn được thôi.