- Thiếu gia...
Tiếng gọi kia nếu được đặt trong một hoàn cảnh đúng đắn sẽ là loại mật ngọt thơm tho, rót thẳng vào lòng ai đó. Nhưng trong lúc này nó lại giống như một lưỡi dao găm không có mắt, đâm thẳng vào trái tim anh rồi.
Nhìn cô gái đang nằm ngủ trong lòng mình, Mark có chút xót xa. Lần này, có lẽ anh đã sai, sai nhiều lắm.
- Em thức dậy rồi sao?
Alice trở mình, bắt gặp ánh mắt của anh thì như phát hoảng. Phải thêm một lúc sau đó cô mới ý thức được việc gì đang xảy ra với mình. Thế là Alice ngồi bật dậy, lấy tấm chăn quàng vội qua người.
- Tôi... là tôi không làm chủ bản thân mình được. - Mark cũng theo đà bước nhanh xuống giường, áy náy.
-... - Alice nhìn chằm chằm vào anh.
- Em yên tâm, là lỗi của tôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em mà. - Anh không hề có ý gì trốn tránh cả.
-...
- Alice, bây giờ em muốn thế nào?
- Anh đi đi.
Mark giật mình, cô vừa đuổi mình sao?
- Em... - Ánh mắt anh nhìn cô có chút khó hiểu.
- Tôi bảo anh đi đi. - Alice một lần nữa hạ thấp giọng - Và, đừng nói với ai về chuyện này!
- Sao? - Mark lại há hốc mồm kinh ngạc.
- Giữ kín chuyện này, đây được tính như anh đã chịu trách nhiệm với tôi.
Đây là mẫu người phụ nữ gì vậy? Không muốn người khác chịu trách nhiệm về danh tiết của mình sao? Đối với thái độ như Alice, có lẽ trên đời này chỉ có một.
Thế là Mark khoác chiếc áo khoác lên vai và ra về. Vừa đi đến cửa lại nghe tiếng cô trầm thấp vang lên:
- Nhớ, đừng nói chuyện này với ai. Tới tai thiếu gia thì sẽ không hay cho lắm.
Anh nhếch mép cười lạnh một cái. Thì ra, lý do là vì thiếu gia Thụy Phương. Thảo nào, cô lại muốn cả hai nhanh chóng xóa đi chuỗi ký ức không dễ dàng quên kia.
Hành động sai lầm, nhưng tình yêu của anh là thật.
- Được, như ý em! - Nói rồi, cánh cửa bị Mark đóng sầm lại, dứt khoát đến vô tình.
Biệt thự Tần Khanh...
Mark giả vờ điềm tĩnh, rảo bước qua cánh cửa lớn tiến vào phòng khách. Vắng vẻ quá, có lẽ mọi người đều đang bận cả rồi.
- Cậu đã đi đâu? - Có tiếng người từ sô pha vọng lại, làm cho sống lưng Mark lành lạnh.
Người đó là Thụy Phương, anh đang ngồi thưởng thức tách cà phê sáng.
Giống như thiếu gia có phép ẩn thân vậy, lúc nãy còn khiến cho Mark lầm tưởng là phòng khách chẳng có ai.
- Tôi... vì tối qua uống say nên tôi đã ở lại KTV... - Mark có chút ấp úng trả lời.
- Đâu phải cậu không biết, quán rượu đó đến giờ tối sẽ đóng cửa. Căn bản là không có khách nào lưu lại qua đêm! - Nhẹ nhàng đung đưa tách cà phê trước mặt, Thụy Phương lãnh đạm nói.
- Tôi... thiếu gia, tối qua tôi uống hơi nhiều. Có lẽ trí nhớ đã có chút kém...
- Phải không? - Thụy Phương đảo mắt nhìn anh - Vậy thì cậu mau đi nghỉ ngơi đi!
- À, vâng. Tôi xin phép! - Mark nhanh chóng rút lui khỏi nơi tra khảo đáng sợ đó.
Nếu còn bị Thụy Phương hỏi nữa, chắc chắn anh sẽ bấn loạn và khai ra hết cho xem. Đến lúc đó, bị trừng phạt chỉ là chuyện sớm muộn thôi mà.
Thụy Phương có chút đau đầu nên không muốn gặng hỏi chuyện này nữa. Anh nghĩ rằng nên cho Mark chút thời gian cá nhân, dù sao thì Mark cũng là vệ sĩ thân cận, không nên khắt khe quá làm gì. Thế là Thụy Phương cho người tự do dựa vào thành ghế. Hai tay khẽ xoa xoa thái dương:
- Vú Lam, mang thuốc lên giúp con...
Vú Lam lập tức chạy đến chỗ Thụy Phương. Nhưng bên cạnh khay thuốc còn có một phần thức ăn nữa:
- Thụy Phương con xem, bữa sáng còn chưa động đến, uống thuốc gì chứ? - Tay bà chỉ vào bàn ăn dưới bếp vẫn còn nguyên kia.
- Không muốn ăn... - Đầu anh vẫn còn đau lắm - Mau đưa thuốc cho con.
- Không được. - Vú Lam cương quyết - À, chắc là do mấy món lúc sáng khó nuốt quá phải không? Đây, vú đã nấu cho con một món khác rồi này.
Chưa có gì trong bụng nên không thể uống thuốc được. Vì vậy, vú Lam đã đổi món cho Thụy Phương, hi vọng là anh có thể ăn một chút.
Thụy Phương rất tôn trọng vú Lam nên miễn cưỡng cầm đũa lên, ăn vội vài miếng.
- Có ngon không? - Vú Lam mỉm cười, tay cầm chiếc quạt phe phẩy cho anh đỡ nóng.
- Uhm. - Thụy Phương gật gù - Ngon lắm...
- Thì đó, lâu lâu cũng phải đổi sang nấu mấy món dân dã cho con dễ ăn chứ nhỉ?
- Món này tên là gì ấy nhỉ? - Thụy Phương miệng ngậm đầy thức ăn vẫn cố gắng hỏi lại.
- Hủ tiếu gõ đấy!
Động tác chợt dừng lại. Anh vừa nghe gì thế nhỉ? Hủ tiếu gõ sao? Nghe quen thuộc quá...
Trong đầu mờ mờ ảo ảo hiện lên hình ảnh hai bóng người ngồi trên chiếc giường, mỗi người một đôi đũa và một cái tô đầy ắp hủ tiếu gõ, vừa ăn vừa cười nói, trông thật là vui.
Thấy được rồi, là một nam một nữ nha...
Tại sao trong đầu anh lại xuất hiện loại ký ức này? Người con gái đó, sao lại mơ hồ không nhìn rõ mặt?
Liệu chuyện này có liên quan gì đến cái tên "Huy" mà ai đó đã cố gắng gọi anh trong giấc mơ kia nhỉ?
- Con sao vậy, Thụy Phương? - Thấy anh cứ ôm đầu, vú Lam có chút lo lắng.
- À, không... - Anh như tỉnh lại từ cõi mơ màng - Con no rồi, vú đưa thuốc đây.
- Được, xem ra món này hợp với con nhỉ. Nhìn đi, đã ăn hết rồi không phải sao?
Thụy Phương chỉ biết cười trừ.
Chuyện này, nhất định anh phải điều tra cho rõ. Nhưng, điều tra từ một loạt các ký ức không tên ấy, anh phải bắt đầu từ đâu?
"Em là nỗi ràng buộc, và niềm tự do của ta,
em là thịt của ta bỏng cháy
Như thịt trần của đêm hè nóng dậy.
Em là xứ sở của ta
Em, với những rạch xanh trong đôi mắt nâu pha
Em, cao sang và đắc thắng,
em là nỗi lòng ta hoài vọng,
Khi ta đạt tới em
thì ta biết em là nơi không tới được bao giờ."
(Lại Nói Về Em Nữa - Nazim Hikmet)