"Không mọc ngoài đồng tình yêu là vô giá,
Không bán, không mua, không đem mặc cả,
Trước tình yêu vua và dân như nhau,
Muốn được yêu phải đem đời trả giá."
(Không đề - Cadi)
- Được rồi, nếu em muốn, hãy về bên cạnh anh ta đi. Tôi không sao hết...
- Thiếu gia, sao trông cậu có vẻ buồn?
- Cậu hỏi lạ, vậy thì làm sao tôi có thể vui? - Thụy Phương nhíu mày, thấy không, Mark lại hỏi những câu vô nghĩa nữa rồi.
- Cậu rất yêu cô Diễm Thuần, vì sao lại tự tay dâng tặng cho kẻ khác? - Mark tỏ vẻ khó hiểu nhìn anh.
- Nói thì nghe đơn giản. Nhưng, họ bây giờ đã là một gia đình. - Thụy Phương lắc đầu buồn bã - Thấy không, đứa nhỏ đã lớn chừng ấy...
Tôi làm gì còn tư cách mà xen vào nữa đâu...
- Sao cơ? - Mark giật mình, anh đã bỏ sót một chuyện rất quan trọng rồi ư - Ha ha, cậu thấy cô nhóc ấy thế nào?
- Đáng yêu như Thuần vậy, rất là hiểu chuyện nha.
- Vậy... phần cậu thì sao?
- Cậu có vấn đề à? Con bé thì giống tôi thế nào được?
- Đứa nhỏ là con của cậu đấy, thiếu gia Thụy Phương à. - Mark lắc đầu ngán ngẩm, tại sao khi gặp những chuyện này, thiếu gia của anh lại mờ mịt vậy ha?
- Không phải đứa nhỏ đã chết rồi sao? - Thụy Phương bật dậy, nhưng sự tưng tức ở bụng đã ngăn cản anh.
- Lúc đầu là do tôi nghĩ thế nên...
Không ngờ sau đó lại xuất hiện kì tích một cách lạ thường. Đứa nhỏ bị sinh thiếu tháng, cơ thể quá mức suy nhược kia lại có thể cải tử hoàn sinh chỉ trong vài tuần ngắn ngủi.
- Mark, cậu được lắm, dám lừa cả tôi! - Thụy Phương tức giận đập tay vào cạnh giường, hét lớn.
- Thiếu gia thấy không, cô ấy vẫn quan trọng với cậu vậy mà. - Mark cười, anh biết Thụy Phương đang rất xúc động.
Chỉ tại thời gian qua đã có quá nhiều chuyện xảy ra, anh quên mất không nói lại cho thiếu gia biết chi tiết quan trọng này.
Để cho Thụy Phương tội nghiệp kia cứ nghĩ rằng con mình đã chết, rồi đứa nhỏ anh gặp lại hôm nọ là con của cô và gã họ Lâm.
Anh tệ lắm khi đã trót không tin tưởng vào tình yêu của cô rồi.
- Tôi cứ nghĩ con bé là con của hắn, nên... - Thụy Phương vò đầu, mái tóc đã trở nên vô cùng hỗn loạn.
- Vì vậy mà cậu đã chúc phúc cho người ta...
- Mark, sao cậu cứ thích châm dầu vào lửa? Tôi còn chưa tính sổ chuyện cậu đã giấu tôi kia mà!
- Bây giờ thiếu gia muốn tôi làm gì thì mới nguôi giận?
- Muốn Thuần về đây, cậu làm được chắc? - Thụy Phương lại sầu não - Tôi đã ngang nhiên đuổi cô ấy đi, bây giờ có xuống nước cách mấy cũng không thể nào cứu vãn được.
Thuần chắc hẳn đã bị tôi làm cho tổn thương mất rồi. Tệ thật, sao tôi lại dùng loại thái độ đó để nói chuyện với cô ấy nhỉ?
- Trông cậu buồn thật đấy! Thôi, tôi xin phép đi ăn trưa đây... - Mark bật cười nhìn bộ dạng sầu thảm của Thụy Phương rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
- Cậu mau đi khỏi tầm mắt của tôi! - Anh trùm chăn qua khỏi đầu rồi nằm lại giường, co ro - Nhìn lại xem, chẳng có vệ sĩ nào như cậu cả.
Càng ngày càng thích đùa cợt, chẳng giống thái độ của vệ sĩ đối với cậu chủ chút nào...
Sau đó có người cố kéo tấm chăn ra khỏi người anh. Anh đoán nếu không phải Mark thì cũng là vú Lam, thế là lại bực bội:
- Vú à, con đang bị tổn thương tình cảm đấy! Đừng có làm phiền con!
Không có ai trả lời, chỉ có lực kéo mạnh hơn đáp lại. Thế là anh tung chăn ra, tự nhủ trong lòng mình phải thật khó chịu.
- Con đã nói là... - Nhưng người trước mặt đây đã khiến cho đôi mắt kia phải trợn tròn - Là em?
-... - Ai đó khẽ gật đầu.
- Anh có đang nằm mơ không?
-... - Lần này là một cái lắc đầu đáp lại.
- Em... về đi! - Thụy Phương bỗng ỉu xìu, buồn bã.
- Anh thực sự muốn vậy?
- Uhm.
- Vậy những lời anh nói lúc nãy là gạt người?
- Em... ở ngoài đấy bao lâu rồi?
- Đủ để nghe hết mọi thứ.
- Em đến đây làm gì?
- Trở về với anh!
- Tên họ Lâm ấy sẽ buồn lắm đấy!
- Em biết, nhưng... - Diễm Thuần cũng đang vướng vào một tình huống vô cùng khó xử đây mà.
Nhưng người em yêu chỉ có một mình anh...
- Thuần~ Anh toan ngồi dậy định ôm lấy cô nhưng rồi lại thôi.
- Anh đã làm việc gì có lỗi với em rồi sao? - Cô tỏ vẻ khó hiểu - Hay đã yêu ai khác rồi?
- Ơ, không! Nào có? - Thụy Phương lập tức xua tay - Từ đầu đến cuối, anh chỉ có mỗi mình em.
- Thế thì tại sao phải né tránh?
- Vì... - Anh chau mày, có nên nói ra không nhỉ?
- Sao nào? Nói đi...
- Anh...
- Thiếu gia là đang mặc cảm, cậu ấy sợ phô bày điểm xấu trước mặt cô. - Có tiếng vọng lại ở phía cửa, Mark đang khoanh tay đứng ở ngoài đấy nhìn vào.
- Gì cơ?
- Cậu... được lắm Mark! - Thụy Phương trừng mắt, nghiến răng - Mau biến đi cho khuất mắt tôi!
Mark chỉ cười khanh khách rồi bỏ đi, nhiệm vụ của anh đến đây đã hết rồi.
- Anh sợ xấu, mà xấu gì? - Diễm Thuần lại quay sang nhìn anh, ngờ vực hỏi.
- Thì...
- Có nói không thì bảo?
- Anh...
- Mau nói! Em sắp không còn kiên nhẫn rồi.
Thế là Thụy Phương vén áo mình lên, cơ bụng săn chắc kia không biết từ khi nào đã vấy đầy những vết sẹo.
- Là do những thứ này? - Diễm Thuần toan sờ lên nhưng anh đã kịp chụp tay cô lại, lắc đầu.
- Đừng! Anh sợ em thấy nhiều sẽ phát hoảng đấy, hay là thôi đi.
Cả phần bụng của Thụy Phương chi chít những vết sẹo lớn nhỏ, có vài chỗ còn chưa liền da. Cô biết, trên đó có vết mổ lấy thận, có vết vì viên đạn bắn xuyên qua nên phải phẫu thuật chỉnh sửa lại nhiều lần.
- Khờ quá! Em sẽ chăm sóc anh. Khỏe lại là tốt rồi, những thứ này thì có sao đâu nhỉ? - Cô vuốt ve lên từng chiếc sẹo, cảm giác là trân trọng vô cùng.
Chắc chắn là anh đã phải chịu đau đớn rất nhiều, trong suốt ba năm qua...
- Thuần~ Thụy Phương dịu dàng gọi tên cô - Anh yêu em nhiều lắm.
Trước giờ vẫn chưa hề đổi thay...
Cô chỉ biết im lặng gật đầu, có một loại cảm giác gọi là yêu tràn đầy nơi đáy mắt.
Họ đã từng yêu nhau, loại tình cảm đó đã ăn sâu vào tiềm thức, như mạch máu len lỏi vào từng ngóc ngách của tim gan. Như là máu hồng luôn lấp đầy nơi huyết quản.
Để Diễm Thuần ở bên Uy Vũ, một phần cũng là do anh mặc cảm với những vết sẹo đáng ghét trên người mình. Anh sợ Diễm Thuần sẽ chê bai, vì sẽ rất khó chấp nhận một người đàn ông hôm trước oai vệ, nước da màu đồng với hàng tá cơ bắp cuồn cuộn. Vậy mà hôm sau trên bụng đã chi chít những vết sẹo để lại do mổ xẻ rồi.
Thụy Phương rất sợ người khác biết mình xấu xí đó nha.
Nhưng chân tình của cô đã khiến cho anh không có cách nào từ chối. Và không có ai điên dại để từ chối loại tình yêu xinh đẹp, thuần khiết ấy bao giờ.
Anh đối diện với người mình yêu lại giống như một đứa trẻ vừa bi bô tập nói, tác phong lãnh đạm, đường bệ hằng ngày bỗng hóa hư không. Anh chỉ muốn là Huy, là Huy ngốc trong mắt Diễm Thuần.
Vì chàng ngốc Huy lúc nào cũng vui vẻ, vô tư, đắm chìm vào tình yêu thuần khiết ấy, chỉ biết yêu và được yêu. Đó là một loại trải nghiệm mà không phải ai cũng may mắn bắt gặp được trong đời.