...Quay lại buổi tối hôm qua......
Sau khi Akai Shuichi rời đi được một lúc, Thất Nguyệt Y cũng đóng chiếc laptop đang còn giang dở công việc. Vẫn như thường ngày cô hôm nay cũng không thể ngủ được.
Bước từ bước mệt mỏi đến bên vaili của mình, phía sau lớp quần áo là một chai Everclear – % ABV.
Mang nó ra ban công " Hôm nay gió thật lạnh...", cơn gió như muốn trêu đùa ai đó đến thật nhanh, rồi luồn qua khẽ tóc cô. Cảm giác này làm cô thấy thật dễ chịu.
Nhìn Everclear – % ABV trong tay mình chỉ một động tác nhẹ nắp chai liền được mở. Cô nghĩ " Nếu để họ biết mình lại uống cái này không biết sẽ ra sao..."
- Ha... _ Không chần chừ mà làm một hơi.
" Qua nhiên rất đã..."
Vốn trước kia cô hay làm một chai Spirytus – % ABV, rồi bị mấy ông anh phát hiện đặc biệt là sau khi bị ngất đi làm cho mấy người họ sợ chết khϊếp.
Vậy là tịch thu toàn bộ rượu của cô. Chỉ cần là " rượu " liền ném đi, đến mức chỉ cần cô xuất hiện dù họ có đang uống " xã giao " với đối tác cũng đổ ngay lập tức đổ luôn. Trong khoảng thời gian đó làm cô khó chịu không tả được.
Nhưng đâu ai biết cô cần nó để có thể ngủ được. Không có rượu với cô càng ảo não. Vừa uống vừa nhìn cảnh phía xa
" Thật đẹp... Mai có lẽ cũng nên làm rõ với ai kia để người đó an lòng vậy!"
Rồi bỗng nhiên cô cảm nhận được một tức khí quen thuộc, nó hiện hữu ở hướng cô vừa đi chơi. Xong cũng rất nhanh biến mất... Nhưng tức khí này cô không bao giờ nhầm được.
" Là hắn!..."
Thất Nguyệt Y rất quen thuộc với hiện tượng này, người thường tất nhiên không có cảm nhận gì nhưng đó là " hẹn gặp "...
" Cũng tiện... Mình cũng đang muốn gặp tên đó hừ..."
Rồi cô cũng chẳng nghĩ nhiều, quay vào trong tiện làm thêm ngụm nữa hết nửa chai. Rượu đã ngấm cứ vậy cô để lên bàn rồi lăn ra ngủ.
...----------------...
...Bên chỗ Thất Nguyệt Y ...
Sau khi đi một hồi lâu như vậy lúc mở mắt ra cô đã đến chỗ quán trà hôm qua, nhưng người dẫn đã không thấy đâu nữa rồi.
Nhìn xung quanh một hồi, sương mù vây kín lối đến chỗ mình đứng cũng không thấy rõ. Xong nhìn về phía trước, quán trà vẫn là im ắng như thế bên trong chỉ có bóng người mờ ảo hiện hữu...
Cô bước vào, trong lòng vẫn chẳng dãn ra được chút nào. Bóng hình mờ ảo dần hiện rõ, một người đàn ông ăn mặc với phong cách cổ trang, mái tóc trắng được tạo theo kiểu Side Part.
Nghe theo tiếng bước chân chậm rãi đi đến, người đó chỉ từ tống lấy thêm một cái chén ngọc xanh, từ từ rót trà mời khách, giọng nói mang theo ý cười:
- Đến rồi thì ngồi xuống là chén trà đi Hoa Du Nguyệt! _ Rót xong liền ra hiệu cho cô, mời...
Thất Nguyệt Y đi đến lông mày càng sát lại nhau, ngồi xuống đối diện với hắn ta. Trong đầu nghĩ " Rốt cuộc lại trò gì đây!"
Thấy cô chỉ nhìn mình mà không uống trà hắn pha, trên mặt chỉ nở thêm nụ cười, nói:
- Lâu ngày không gặp cô vẫn không nể mặt nhau chút nào! Quả thực làm tôi đau lòng lắm đây, Nguyệt!
Lần này cô chỉ cười một cái, đầu hơi nghiêng mà nhìn lại hắn, xong đưa ly trà lên thưởng qua hương trà mà nhấm nháp một ngụm:
- Kỳ Môn Hồng Trà... còn là loại thượng hạng! rất ngon!
" Mẹ nó... muốn nôn quá!" Vì phản ứng tâm lý của những kiếp trước nên giờ cô chỉ cần nhìn thấy màu đỏ liền rất mệt mỏi.
Nghe được lời này của cô hắn rất vui, liền cười phá lên... Phải nói người kĩ tính như cô khen lấy ai đó một lời là rất khó. Xong cô vẫn tiếp lời, nói:
- Nhưng... tôi đến đây không phải để thưởng trà, tiếc quá!
Lời chưa dứt cô liên nhanh tay đặt chén xuống một cái mạnh, đứng phắt dậy. Giọng nói thập phần đe doạ:
- Đoạ thần, có gì nói thẳng đi! Đừng vòng vo...
" Lâu ngày không gặp em lại quên tên tôi rồi!"... Với lời này hắn chỉ có thể cười khổ trong lòng. Tâm thái bình thản, trên môi vẫn mang ý cười, dường như không để ý lời vừa nói mà rót thêm cho mình một chén nữa.
Nhàn nhạt nói:
- Tôi biết em muốn gì! Thoát khỏi luân đạo... em muốn nói đến việc đúng chứ!
Vừa nói vừa rót trà, mắt không nhìn cô chỉ chú tâm vào dòng nước đang chảy xuống từ ấm trà trên tay.
Cái vẻ này càng làm cô tức hơn, trực tiếp cho một đập xuống bàn làm bàn vỡ nát, ánh mắt không kìm được bừng bừng lửa giận.
...
..
- Hahaha... Độc hoả công tâm. Vẫn nên bình tĩnh thì hơn! _ Hắn nói.
Một lời vừa dứt,từ trong khoang miệng cô tràn ngập vị sắt rỉ, ứa ra từ miệng... Thất Nguyệt Y như bất động tại chỗ không thể phản kháng cứ thế ngã xuống.
Mà không biết từ bao giờ hắn đã đứng sau cô, nhẹ nhàng đỡ. Mặt hắn nhẹ nhàng để lên hõm vai của cô, không ngần ngại hưởng thụ hương thơm từ cô.
" Lâu rồi không gặp ánh sáng của tôi!"
...----------------...
...Ở khách sạn ️...
Đám người Hắc Thiên Hàn đã say mèm, người này gác chân lên người kia ngủ, kẻ tựa người ôm nằm dưới đất không biết trời đất gì...