Thất Nguyệt Y nhìn thấy anh vốn cũng định chào,xong nghe anh sáng sớm ra đã cà khịa mình như vậy, cô lười thế ý ánh mắt tỏ vẻ "Chán chẳng muốn nói".
Liếc nhìn một cái song quay lại thưởng thức cà phê của mình.
- Ôi Y Y sao em lại nhìn anh như thế!_ Người đàn ông cũng không chịu thiệt mà đáp lại.
Uống được ngụm trà, xong rất chi là bình tĩnh trên môi còn cười nói...
- Sáng sớm đã thấy anh sang chỗ tôi cà khịa rồi! Đỗ Trường Quân anh rảnh thế thì về nhà lo cho cửa hàng của anh đi.
Tên: Đỗ Trường Quân
Tuổi:
Ngày sinh: //
Chiều cao: m cm
Là một người quả thực phải nói được các chị em phụ nữ săn đón vô cùng. Dù ngoài ba mươi vẫn mang một vẻ cuốn hút người, từng ly hôn một lần hiện đang trong cảnh "gà trống nuôi con".
Tính cách hiền hoà luôn đối xử tốt với tất cả mọi người, anh và nữ chính gặp nhau khi cô đang chuyển đồ đến đây. Và cũng luôn là người giúp đỡ cho cô rất nhiều từ lúc mới đến đây đến giờ.
Có vẻ như anh muốn cô làm mẹ con của anh nên cũng rất tỏ rã ý định nhưng cô không đồng ý. Vận nên hiện đang ra chiêu "mưa dầm thấm lâu "
Bề ngoài chuẩn của một người Châu Á, tóc đen nhánh nếu nhìn không kĩ sẽ không thấy tóc anh đã điểm trắng.
^^^^^^
Thấy lời cô nói lạnh nhạt như thế anh cũng chỉ có thể cười. Ai bảo lúc trước anh quá vội vàng ngỏ ý muốn cầu hôn cô, nên hậu quả của nó đến giờ vẫn còn thấy anh là cô " dựng lông " lên.
Đi đến bên cô, ngồi đằng sau...
- Y Y tôi đến làm khách mà.
Cô lười nhác nhìn về sau, đáp rồi theo đó đi
vào trong quầy, mặc tạp dề đeo bao tay đen bó sát cảm giác rất chuyên nghiệp.
- Vậy anh muốn uống gì?
Đỗ Trường Quân không rời mắt khỏi cô, chăm chú từng động tác nhỏ. Không hiểu sao, người phụ nữ đã quá tầm này, ăn mặc chẳng bao giờ có chút thay đổi luôn luôn một bộ đồ thể thao, mặt mày không trang điểm chỉ có cây son dưỡng đánh lên qua loa, lại làm anh ta thấy cô lúc nào cũng toát lên khí chất khó tả.
Thất Nguyệt Y thấy anh ta nhìn mình không nói gì, khó chịu gõ gõ xuống bàn... lôi anh ta về thực tại:
- Trường Quân, anh thật sự muốn đến đây để uống nước chứ!
Đỗ Trường Quân lúc này mới hoàn hồn, cười nói vui vẻ
- Tất nhiên rồi! Một ly cafe đen!
Cô thấy anh lại gọi như cũ, liền pha chế cho anh nhưng cũng khó chịu nhắc nhở.
- Lần này anh sẽ trả tiền đúng chứ!
Anh chỉ vui vẻ mà nhận ly cafe cô pha, rồi giọng điệu hài hước nói:
- Sẽ trả mà, co xem tôi lấy thân trả luôn cho cô có được không?
" Ôi... lại thế rồi!"
Cô cười một cái, đáp lại:
- Tôi cần tiền nuôi con thôi! Không cần người anh cứ giữ lấy cho mình đi!
Anh chỉ cười lại rồi nhâm nhi ly cafe trong tay.
Nói ra về hoàn cảnh họ cũng hợp nhau mà cô là một bà mẹ đơn thân, anh cũng một thân một mình nuôi cô con gái.
Cô tính ra cũng tốt việc gì cũng làm được còn tự mình nuôi con. Ban đầu, anh để ý cô vì thương cô còn trẻ đã một thân một mình quản xuyến tất cả.
Lâu dần lại thấy cô cũng rất tốt hơn thế, cô không cần sự thương hại của anh, càng không vì mấy lần thấy anh tỏ ý dứt khoát với vợ cũ mà khó chịu hay nói ra nói vào như người khác.
Đặc biệt, cô đối xử với con anh rất tốt và con bé cũng rất thích cô. Nói chung, nếu có đi bước nữa thì cô chính là đối tượng hoàn hảo đối với anh.
Đang ngồi nhâm nhi vừa ngắm người, vị khách rất đối quen thuộc với quán "New Start" bước vào...
Là mẹ của Đỗ Trường Quân...
Giữa buổi sáng của trời ngày hè tuy không phải là ngày lạnh lẽo gì, như cũng tầm hai mươi bảy độ xê sang sớm nắng đã không ngần ngại mà nhuộm vàng cả mặt đường trước mặt.
Bà Hai Duyên mẹ của anh ta đã khoác lên mình một cái áo nỉ đen dày dặn, bên trong là cái đầm hàng Quảng Châu có thêu hoa. Trời nắng, dù có gió thì với đặc tính khí hậu ở Việt Nam cũng không dễ chịu gì.
Người phụ nữ lớn tuổi bề ngoài sắp u sáu mươi, bày một vẻ cao quý, sang chảnh bước vào tiệm. Lúc vào còn không tiếc liếc chéo đám hoa cỏ được bày trước tiệm để trang trí, với vẻ:
"Ôi trời ơi! sao cái giầy của tôi có thể đi vào nơi đầy đất vậy chứ"
Cuối cùng, bước vào tầm vài bước bà ta đã dừng lại, tay vẫn nắm vào cái tay cầm tỏ ý muốn đi ngay...
Đứng ở gọi Đỗ Trường Quân, mặc kệ chủ quán là cô đang đứng đó dù cô đã cúi nhẹ tỏ ý chào:
- Này con trai, không phải con bảo sẽ trở ta đến trung tâm mua sắm gần đây sao! Sao giờ còn ngồi đây!
Khuôn mặt tròn trịa vốn nên phúc hậu của bà ta lại có đôi mặt híp, miệng thì nói với con mình xong lại đánh mắt lịa lịa về phía cô đánh giá từ trên xuống dưới một lượt.
Đỗ Trường Quân thấy mẹ ta cũng giật mình nói lớn:
- Mẹ, sao mẹ lại ra đây rồi không phải con bảo tầm chiều xem đưa mẹ đi rồi!
Chạy lại chỗ mẹ mình, anh ta còn khó xử nhìn về phía cô được đà mẹ anh ta nói thêm...
- Con trai, nãy có vài bà bạn cũng đến rủ mẹ đi,... con không thể bớt chút thời gian đưa mẹ đi sao...ở đây làm cái gì!
Mấy từ cuối vừa nói còn vừa liếc xéo Thất Nguyệt Y ra vẻ "cảnh cáo", được cái khi bà ta nhìn cô đã quay người bên ly cafe của ai đó đang uống dở vào trong.
Cái nhìn đó chỉ được lưng cô tiếp nhận... Tức không thể làm gì.
Đỗ Trường Quân thấy thế, khó xử tiện tay muốn đưa mẹ mình ra ngoài
- Rồi...rồi! con biết rồi con lai mẹ đi!
- Trường Quân anh chưa có trả tiền cafe nữa!
Cô thản nhiên chạn đứng anh lại, bà Hai Duyên thấy thế cũng không tỏ vẻ gì nữa xông lên trước quầy hùng hổ đập bàn.
- Trời có ly cà phê làm gì như đòi nợ thế! Mới sáng sớm ngày ra.
Thất Nguyệt Y cũng không chịu thua, trên môi sẵn nụ cười công nghiệp đáp lại:
- Ồ! Vậy bác trả luôn cho cháu tiền của hai mốt ly cà phê tính từ cả hôm nay với tiền hoa mà con bác mua trong gần sáu năm nay đi ạ!