Umk...
Một tiếng rất đơn giản như cô lại chẳng dám nhìn anh thêm.
Khác với sáu năm trước, Hắc Thiên Hàn đã điềm tĩnh hơn.
Trong phong thái của anh không còn sự bộp chộp, vồ vập khi thấy cô cũng biết cách giấu đi tâm tư của bản thân một cách kín đáo hơn.
Cô giờ đây không thể nhìn thấu tâm tư của người đàn ông này...
Một tiếng "umk..." của cô phá tan bầu không khí này...!Nó đơn giản đến mức làm cho anh nghĩ đến khả năng anh luôn chối bỏ bấy lâu nay.
Biểu hiện của anh lúc này chỉ là kẽ cau mày mình lại.
- Thằng bé rất giống em!
- ....
- Em và anh ta hạnh phúc chứ?
- ...
- ...!Sao vậy! Đến ngay cả việc chia sẻ niềm vui gia đình nhỏ với tôi em cũng khó khăn thế sao!
Không phải vậy...!Đơn giản vì cô không biết anh đang nói đến ai mà thôi.
Cô liền muốn đổi chủ đề, càng nói lâu càng chẳng hay ho gì.
- Nghe nói anh sắp kết hôn rồi! Chúc mừng anh!
Thất Nguyệt Y nói với giọng tỉnh bơ như không.
" Quả nhiên trong mắt em tôi không tồn tại".
Lời này của cô có sát thương cực lớn đối với anh, đúng dạo gần đây vì làm ăn anh có dính tin đồn với thiên kim nhà nào đó, mà anh cũng không nhớ nữa.
Dù sao về mặt công việc điều này khiến cho cổ phiếu của công ty anh tăng cao, không hại gì.
Nhưng điều anh không thể ngờ là cô sau chừng nấy năm gặp lại là đi chúc mừng anh " đám cưới...
Cảm giác chừng nấy năm anh mong nhớ về cô, thậm chí làm đám bạn sắp coi anh cùng giống loài với Thường Ngọc Thanh...!Nay đều là đùa.
Bất giác anh cười lớn...
- Cảm ơn em!
...
- Nếu không còn chuyện gì thì tôi xin phép!
Cô cúi người nhẹ tỏ ý định muốn rời đi, anh vẫn giữ một bộ mặt như không để ý gật đầu chấp thuận...
- Phục vụ tính tiền! _ Cô gọi.
Người phục vụ đi đến, tác phong chuyên nghiệp đưa hoá đơn cho cô.
Anh vẫn ngồi đó nhìn tất cả...!phụng nhãn co lại.
- Làm ơn gói những thứ này lại hộ tôi!
Thất Nguyệt Y lịch sự yêu cầu người phục vụ cũng bất ngờ trước lời này của cô, xong cũng làm theo yêu cầu.
Hiện giờ đối với Hắc Thiên Hàn cô giống như trở thành một con người khác, trước kia cô nổi bật cá tính bao nhiêu thì giờ lại trái ngược lại bấy nhiêu.
Người phụ nữ anh quen sẽ không bao giờ thể hiện ra sự yếu đuối qua ánh mắt và cử chỉ như vậy.
Cũng như sẽ không bao giờ xin gói đồ mang về.
Hình tượng của cô lúc này thật khó coi trong mắt anh, không thể chịu đựng được anh đứng dậy mà không nói thêm lời nào rời đi.
Thất Nguyệt Y cũng chẳng để ý nhiều...
Đợi người ta gói đồ ăn xong cô cũng toan đứng dậy đi về.
- Sao Nhỏ chúng ta đi về thôi!
...
Khi cô để ý đến bên cạnh thì chẳng có ai ở đó cả.
Sao Nhỏ đã đi đâu đó từ lúc nào...
...----------------...!
...Phía Hắc Thiên Hàn......
Anh rời đi, bước đi theo cơn thịnh nộ mà ngày một nhanh.
Đi vào nơi khuất người không kiềm chế được mà...
" Rầm "
Anh đấm mạnh vào tường...
Sự tức giận bây giờ mới hiện rõ trên mặt anh, dáng người cao lớn bất giác đổ về phía trước.
Hai tròng mắt anh đỏ hoe...
Anh không tin...!không thể tin được...!Sáu năm trời, suốt sáu năm trời anh không ngừng tìm cô đến lúc gặp lại cô đã có con...!đã kết hôn.
Không nói một lời, cảm giác sự chờ đợi mong ngóng của bản thân giống hệt tên ngốc ấy.
Không chấp nhận được mà nói thành lời...
- Tên đó là ai!...!Đập chậu cướp hoa! Đúng nên vậy...
...
- Này chú! "Đập chậu cướp hoa" gì chứ? Mẹ cháu không có chồng mà, kể cả có thì cũng không được đâu!
Từ phía sau, tiếng nói non nớt cất lên không biết từ bao giờ Sao Nhỏ đã đứng phía sau anh.
Quay lại, quả nhiên là cậu...!lấy lại hình ảnh vốn có, mắt vẫn đỏ như vậy, hỏi cậu:
- Sao cháu lại ở đây? Cháu nói vậy là ý gì?
Cạu bé cũng chẳng chịu được mà đánh giá một lượt từ trên xuống dưới hệt như trước khi mua gì đó ta phải xem phần phần và hạn sử dụng trên bao bì vậy.
- Chú từng quen mẹ cháu sao ạ?
- ...!Đ..
- Boss! Boss à, anh đây rồi!
Tiếng gọi từ xa của Lên Thành cắt ngang cuộc nói chuyện.
Thư kí của anh giọng cũng vang thật người chưa đến tiếng đã nghe thấy rồi...!Hai người một lớn một bé trong phút chốc không biết nói gì mà quay lại cùng hướng nhìn người đang chạy lại...
...
..
Lê Thành đứng trước hai người, thở không ra hơi cố gắng chỉnh lại cà vạt để thông khí.
Tính nói gì đó quan trọng thì lại thấy một lớn một nhỏ, hệt như bản sao của nhau in ra vậy, khác mỗi kích thước thôi.
Làm anh ta phải mở to mắt nhìn lại đến mấy lần.
Lê Thành từng là bạn thuở nhỏ của anh nên hình ảnh này chẳng xa lại gì...
Mà bị nhìn vậy cũng chẳng thoải mái gì, Hắc Thiên Hàn ho khan ra hiệu...
- E hem...!Cậu có chuyện gì nói mau!
Giờ thì mới đi vào chính sự, Lê Thành trở lại một bộ dạng nghiêm chỉnh, nói:
- Boss à, đối tác bên đây đang bắt đầu sốt ruột rồi! Anh mau về đi!
Bây giờ anh mới khôi phục lại trạng thái ban đầu, tỏ ý " biết rồi tôi về ngay đây" cho Lê Thành.
Đi được vài bước thì bị phía sau túm lấy vạt áo kéo lại, một bộ dạng đáng thương bày ra...
Anh cũng chẳng nói gì, muốn giật lại...
...
Lê Thành cũng rất tò mò, đứa bé này lài ai...
" Giống sếp như vậy...! Không lẽ là con rơi của..."
Để xác định suy nghĩ của mình anh đánh mắt hỏi:
- Boss à! anh có con từ khi nào vậy?.