Trên đường đi học về:
-Gia Hân thôi đừng có buồn nữa. Anh ta không đáng để mày buồn đâu_Hương Mai vừa đi vừa an ủi. Suốt cả ngày học hôm nay Gia Hân cứ buồn bực mãi.
-Nghe lời con Mai đi. Có gì đâu mà phải buồn. Cùng lắm là chia tay thôi_An Nhi cũng động viên(chị này động viên hay thịt, bn bè mà thế đó hả? Xúi ng` tar chja tay hoài)
-Ukm...Tao biết rồi_Gia Hân chán nản gật đầu. Nói thì dễ nhưng thật ra làm rất khó. Cô cứ luôn nghĩ về anh mãi thôi. Cứ nghĩ tới cảnh mà anh và cô gái kia tay trong tay cùng nhau đi chơi, ăn uống, mặc áo cặp rồi cùng làm nhiều chuyện khác nữa là cô như muốn điên lên. Khó chịu vô cùng. Tối qua mất ăn mất ngủ cũng vì chuyện này. Thật là bức bối! Cứ mải suy nghĩ vẩn vơ đến nhà lúc nào mà cũng không biết để Hương Mai phải nhắc:
-Tới nhà rồi kìa, mày vào đi
-Ukm_Gia Hân gật gù rồi đi vào như người mất hồn.
An Nhi cùng Hương Mai nhìn nhau lắc đầu.
-Chị hai chị về rồi à? Con gấu đâu?_Gia Ân vừa thấy Gia Hân về liền chạy ra hỏi.
-Con gấu gì?_Gia Hân khó hiểu hỏi.
-Thì con gấu anh Long tặng_Gia Ân thản nhiên trả lời.
-Chị không nhận. Mà sao em biết anh ta định tặng chị?_Gia Hân hơi bất ngờ hỏi.
-Thì sáng nay anh ấy đến nói là chở chị đi học nhưng mà chị đã đi rồi. Mà sao chị không nhận. Bộ hai người chưa làm hòa sao?_Gia Ân nghi ngờ hỏi.
-Làm hòa cái gì? Chị với anh ta từ nay kết thúc_Gia Hân bực mình nói, định bước lên phòng thì Gia Ân ngăn lại:
-Khoan đã...Sao lại lạ như vậy. Không lẽ anh ấy vẫn chưa giải thích gì với chị?_Gia Ân hỏi_Anh ấy có giải thích gì với chị không
-Giải thích cái gì? Em buông tay chị ra, chị đang rất mệt_Gia Hân không muốn quan tâm mệt mỏi lên tiếng.
-Thì mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Cô gái kia là chị họ của anh ấy. Hai người chỉ hẹn gặp nhau vì công việc. Lạ thật. Anh ấy sao lại không nói gì với chị nhỉ._Gia Ân vừa nói vừa suy tư mà không hề hay biết sắc mặt của ai đó đang dần thay đổi.
-Em nói cái gì? Là hiểu lầm thôi sao?_Gia Hân kinh ngạc hỏi lại
-Ukm_Gia Ân vừa gật đầu xong thì Gia Hân đã không suy nghĩ gì chạy ra ngoài.
-Chị định đi đâu? Khoan đã ..._Gia Ân còn chưa nói hết thì :"Rầm!"_Gia Hân đã chạy đi chỉ còn nghe thấy tiếng đóng cửa.
-Bây giờ đang mưa mà. Ít ra chị ấy cũng phải mang dù chứ. Thật là..._Gia Ân ngán ngẩm lắc đầu rồi đi lên phòng.
Gia Hân vội bắt một chiếc taxi đến nhà Thiên Long. Vừa xuống xe Gia Hân đã gọi điện thoại cho Thiên Long:"Thiên Long anh mau ra đây đi. Em đang ở trước cổng nhà anh. Ra gặp em một chút có được không?"
Thiên Long mang ô ra ngoài, vừa mở cổng đã thầm chấn động khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé bị ướt hết.
-Gia Hân sao em..._Còn chưa nói hết thì Gia Hân đã chạy ào tới ôm lấy Thiên Long, chiếc dù vì thế mà cũng rơi xuống đất.
-Thiên Long anh là đồ ngốc...Hức... Tại sao không sớm giải thích cho em biết chứ? ...Hức...Anh luôn biết cách xử lí mọi việc kia mà...Sao lại để em hiểu lầm anh? Sao lại biến em thành con nhỏ đáng ghét như vậy_Nhớ tới việc hiểu lầm hôm qua(ngồi cả buổi chửi rủa) và việc sáng nay hất món quà anh tặng xuống đất cô vừa khóc vừa trách anh. Nhưng trong lòng lại không ngừng trách mình không tin tưởng anh, nghi ngờ bậy bạ.
Thiên Long nhìn cô nhóc trong vòng tay của mình, cả người ướt đẫm còn khóc lóc vì anh như vậy làm anh vừa đau lòng vừa vui mừng. Anh mong cô đến xin lỗi nhưng hoàn toàn không mong cô đến vào lúc này. Cái cô nhóc này đúng thật là ngốc ngếch mà. Bây giờ đang mưa vậy mà cũng đến xin lỗi cho được. Lúc nhận điện thoại của cô anh đã tưởng mình nghe nhầm ai ngờ đúng là cô đã tới lại còn không mang theo ô để người ướt như vậy nữa. Thiên Long cúi xuống, giọng nói ấm áp xen lẫn với tiếng mưa như rót vào tai cô từng chữ từng chữ một:"Tại sao anh lại ngu ngốc không biết giải thích với em ư? Anh mới là người phải đặt ra câu hỏi mới đúng. Em đã làm gì anh vậy hả? Em đã làm gì để anh phải ngu ngốc khi đứng trước em? Để anh trả lời thay nhé. Em đã cướp mất trái tim anh_Nói đến đây Thiên Long cầm tay Gia Hân đặt lên ngực mình nơi trái tim anh đang đập mạnh mẽ rồi nói tiếp:
-Em đã làm nó phải bối rối khi gặp em đến nỗi trở thành ngu ngốc. Anh đã nói là em phải giữ nó cẩn thận mà. Sao lại làm nó tổn thương như sáng nay. Còn đến gặp anh trong khi trời đang mưa như vậy. Em xem. Người em ướt hết rồi nè. Không may bị cảm thì anh biết phải làm sao? Em cứ luôn làm anh phải đau lòng như vậy..._Thiên Long nhìn khuôn mặt đỏ bừng dưới mưa của Gia Hân làm anh cảm thấy vô cùng đáng yêu, nổi lên ham muốn lời dụng cô_Phải phạt em mới được_Sau đó nhân lúc Gia Hân còn đang bối rối thì anh đã đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu. Vừa hôn cô Thiên Long đã cảm nhận rõ sự khác biệt vì làn môi cô quá mềm mại và ngọt ngào khiến không thể ngăn được mình, muốn hôn cô nhiều hơn nữa.
Gia Hân hơi thở ngày càng ấm và gấp gáp hơn vì anh. Cô cảm nhận rõ mùi vị ngọt ngào đang lan tỏa trong miệng. Là cảm giác gì đây? Tim cô đang đập nhanh quá. Nghe những lời anh nói cô cảm thấy rất hạnh phúc. Không hiểu sao cô lại không hề từ chối mà đón nhận nụ hôn đó của anh. Qủa thật nó rất khác. Nó không có khó chịu khi cô đã từng hôn với Hoàng Huy mà là một cảm giác rất đặc biệt.(Chị này đang hôn còn ik ss nữa nếu để ah Loq bjk dc là chị chít chắc đó)
Phải chăng đây chính là cảm giác khi ở bên người mà cô thật sự yêu?_Đó chính là câu hỏi hiện hữu trong đầu cô lúc này.
Dưới trời mưa, hai con người cùng chung một nhịp đập, đang trao đổi mật ngọt và hơi thở ấm áp cho nhau. Dường như ngay cả cơn mưa cũng không làm gián đoạn được sự gắn kết giữa họ.
Cảnh tượng sinh động đó đã thu hết vào tầm mắt của một bà lão đang ở bên cửa sổ. Bà khẽ nở mộ nụ cười hiền hậu:"Giới trẻ ngày nay thể hiện hơi khác người nhưng cũng rất đặc biệt. Trước khi về nước ta cũng có thể nhìn thấy một bức tranh tình yêu đẹp rồi."