Gia Hân chạy nhanh ra khỏi bệnh viện. Bây giờ cô cũng không biết phải đi đâu nhưng nhất định phải tránh xa nơi này. Cô không muốn anh nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của cô. Cô muốn anh nhìn thấy cô sẽ luôn sống tốt khi không không có anh mặc dù điều đó chắc chắn sẽ rất khó khăn. Gia Hân chạy xa bệnh viện rồi mới đi từ từ chậm chậm lại vì quá mệt. Đôi dép cũng đã bị cô quăng ở xó nào rồi. Cô đi chân chần trên vỉa hè, gió chỉ lùa nhẹ qua thôi mà sao lạnh thế này? Bất giác đôi bờ vai cô khẽ run lên một phần vì lạnh, một phần vì cô không thể kìm nén được nữa. Nước mắt rơi ra từ khóe mắt từng giọt một, từng giọt một nóng hổi mà mặn chát. Cho dù gió thổi lạnh đến đâu đi chăng nữa vẫn không bằng trái tim đang lạnh ngắt của cô. Từng bước từng bước nặng nhọc trên con đường vắng người qua lại. Chưa bao giờ cô cảm thấy cô đơn đến vậy. Chưa bao giờ cô cảm thấy con đường này lại dài đến vậy. Là do đường dài hay là do lòng cô đang nặng trĩu nỗi buồn cùng đau khổ đây? Gia Hân còn đang mệt mỏi bước đi thì phía sau truyền đến tiếng còi xe hơi. Gia Hân nhìn xuống vị trí mà cô đang đứng. Rõ ràng là cô đang đi trên vỉa hè bên tay phải không có vi phạm luật giao thông mà. Gia Hân không còn hơi sức đâu để tranh cãi với người phía sau, vẫn tiếp tục bước đi."Bíp!Bíp"_Tiếng còi xe lại một lần nữa vang lên khiến cô có chút bựa mình khó khăn quay đầu lại nhìn. Là một chiếc BMW. Sao thấy nó có chút quen thuộc? Cô đã thấy ở đâu rồi nhỉ? Nhưng giờ nó không quan trọng nữa quan trọng là chiếc xe kia đang từ từ lăn bánh đến gần cô hơn. Kính xe hạ xuống. Là Thiên Long. Cô đã nhìn ra người con trai anh tuấn trong xe.
-Lên xe!_Thiên Long lạnh giọng ra lệnh. Gia Hân mệt mỏi tiến đến mở cửa xe vào trong. Cô không còn sức lực để cãi nhau với anh nữa. Bây giờ cô chỉ cần một người để an ủi, ở bên nghe cô khóc. Ai cũng được. Cô thật sự rất cần.
Thiên Long đau lòng nhìn đôi mắt cô đã đỏ hoe vì khóc, nhanh chóng lái xe đi. Thiên Long cho xe chạy đến ngoại ô thành phố, nơi thưa thớt tiếng ồn và yên tĩnh. Gia Hân cảm nhận rõ mùi muối trong gió. Là biển sao? Đúng vậy anh đang lái xe ra biển. Bờ cát trắng dần hiện ra trước mắt và xa xa là cảnh mặt trời đang dần ngâm mình trong biển. Thiên Long mở cửa xuống xe sau đó đi vòng ra bên kia mở cửa xe cho cô, vẫn dùng giọng ra lệnh:"Xuống xe!"
Gia Hân xuống xe. Bàn chân tiếp xúc trực tiếp với cát trắng có chút lạnh và hương vị biển xộc vào mũi khiến tâm hồn cô thả lỏng đôi chút. Thiên Long nắm lấy tay cô đi đến một mỏm đá gần đó, ấn cô ngồi xuống và anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
-Muốn khóc lắm đúng không?_Thiên Long nhìn Gia Hân. Gia Hân chỉ gật đầu, mắt không dám nhìn anh.
-Vậy thì khóc đi tôi cho cô mượn vai đó_Thiên Long khó khăn lắm mới nói ra được lời này vậy mà chỉ nhận được sự im lặng từ cô khiến anh bực mình:"Không mượn thì thôi"_Sau đó anh đứng dậy toang bỏ đi.
-A,tôi mượn mà. Tôi rất cần nó._Gia Hân vội nắm lấy tay anh giữ lại. Thiên Long có chút ngạc nhiên và vui mừng ngồi xuống.
-Anh sẽ lắng nghe tôi khóc và nói sao?_Gia Hân hỏi lại.
-Đương nhiên. Hôm nay tôi rất muốn nghe cô nói đó(Mấy ngày qua không gặp cô tôi nhớ cô muốn chết đây này)_Thiên Long trả lời rất rõ ràng. Lúc này cô không kiêng dè hay kìm nén gì nữa gục xuống vai anh khóc nức nở:
-Anh ta là tên khốn...Hức...Anh ta đã lừa gạt tôi...Vì anh ta mà tôi đã làm em mình đau khổ...Hức...Vì anh ta mà bản thân tôi như một con ngốc...Hức...Lúc chia tay tôi còn mong rằng anh ta sẽ nắm lấy tay tôi hoặc gọi tên tôi ...Anh ta làm tôi hi vọng bao nhiêu rồi lại thật vọng gấp trăm lần khi biết anh ta đối với tôi chỉ là giả dối...Tôi là một người chị tồi tệ...Tôi là một đứa con gái chẳng ra sao...Hức..._Gia Hân vừa khóc vừa bấu chặt lấy tay Thiên Long. Anh đau lắm! Nhưng không phải là ở tay mà là ở nơi con tim kia. Anh đau lòng khi thấy cô khóc vì người con trai khác. Thiên Long ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô:"Cô không tệ mà là do tên đó quá xấu xa." Gia Hân ngạc nhiên trước biểu hiện đó của Thiên Long. Từ khi nào anh lại đối xử dịu dàng với cô đến vậy? Trong lòng xuất hiện một tia rung động nhưng đã nhanh chóng bị cô dập tắt. Cô không cho phép bản thân mình tin tưởng ai hết. Tất cả cũng chỉ là giả dối mà thôi. Điều quan trọng là bây giờ cô phải nhanh chóng về bệnh viện xem Gia Ân thế nào đã. Gia Hân đứng dậy nhìn anh nói:"Đưa tôi về bệnh viện có được không?"
Thiên Long cảm thấy hơi khó chịu. Cô muốn lảng tránh anh sao?Không muốn ở bên anh sao? Nhưng rồi anh cũng gật đầu, có chút buồn cười nhìn người con gái trước mặt đang run lên vì gió biển thổi vào và đôi chân chần chồng lên nhau liên tục vì không chịu được sức lạnh của cát biển. Thiên Long khom người xuống tháo đôi giày đang mang ở chân mình và phủi cát dính trên bàn chân cô rồi cẩn thận mang giày vào cho cô. Sau đó nắm tay cô đến gần xe. Gia Hân hoàn toàn bị động để mặc cho anh làm mọi thứ: mở cửa xe đưa cô vào, lấy áo khoác của anh khoác cho cô và thắt dây an toàn cho cô rồi mới lái xe đi. Đến bệnh viện anh cởi chiếc áo sơ mi đang mặc trên người ra. Cơ ngực rắn chắc cùng những múi bụng lộ ra trước mắt Gia Hân khiến cô đỏ mặt lấy tay che mắt mình lại:"A,sao lại cởi áo ra như vậy? Bị cảm bây giờ."
-Quan tâm tôi vậy sao?_Thiên Long nở một nụ cười nhìn cô.
-Ai ...Ai quan tâm anh đâu?(Là do tôi xấu hổ chứ bộ. Thân hình anh đẹp đến vậy khiến tôi ngại muốn chết)_Gia Hân cãi lại.
Thiên Long lại cười. Cô nhóc này có sức cãi vậy là bớt buồn rồi. Xem ra việc anh làm cũng có hiệu quả.
-Cầm lấy!_Thiên Long đưa chiếc áo cho cô_Cô làm ướt hết áo tôi rồi đó nhớ giặt sạch mang trả cho tôi áo sơ mi, áo khoác và đôi giày luôn nghe chưa.
Gia Hân đành nhận lấy. Dù sao cũng là do cô làm bẩn áo anh còn giày và áo khoác cô cũng đang cần vì ngoài trời đang lạnh lắm. Nhưng bây giờ cô cảm thấy rất ấm áp, nhất là con tim cô. Thoải mái hơn rất nhiều rồi. Trước khi xuống xe còn để lại một câu:"Cảm ơn anh nhiều lắm"
Thiên Long nhìn cô vào trong bệnh viện môi khẽ nở một nụ cười rồi phóng xe đi. Ngày hôm nay anh đã làm một việc khiến con tim mình hạnh phúc rồi.
Từ nay anh sẽ làm mọi thứ cho cô. Anh sẽ làm cô yêu anh, nhất định vậy_Anh tự hứa với bản thân. Không cần cô hiều anh chỉ cần anh hiểu cô là được. Trên đường đi đâu đó vang lên bài hát Em (rap) của BigDaddy và Hồng Dương MU rất đúng với tâm trạng của anh bây giờ:
...Anh nhìn lên, bầu trời đầy sao
Thầm ước ,ước mơ nơi vòng tay anh ,em vừa chợt đến như chợt dịu êm
Khi màn đêm quạnh vắng , để nghe thêm bao ưuphiền
Cứ xem là, chờ mong được gì
Anh xin như gió đến bên cuốn theo bước chân em
Anh mong như nắng sớm mai vấn vương trên vai em
Dẫu biết sẽ lâu, để làm em xao xuyến
Sao em không đến dẫu chỉ với yêu thương mong manh
Anh mong em sẽ biết trái tim này là nỗi nhớ mong
Để mãi có em ... bên anh...