Sau đây Ri xin kể cho m.n nghe một câu chuyện rất rất là hay. Chuyện này giải thích lí do tại sao truyện Ri viết sẽ có nhiều tập và hai nhân vật chính sẽ gặp nhiều khó khăn cùng đau khổ.
Chuyện kể rằng: một hôm Ri đang ngồi xem phim hoạt hình Doraemon và ăn vặt sau những ngày "chiến đấu" cuối cùng(Thi cuối kì) thì:"Ầm"_Cái cửa phòng Ri bị ai đó đạp không thương tiếc. Nhưng Ri cũng không phản ứng gì vẫn tiếp tục với bộ phim và bịch snack còn đang ăn dang dở.
-Nhok họ Ri tên Nấm (tên lạ thật!)_Một giọng nam lạnh lùng vang lên. Ri căn bản là không có để ý gì đến nguy hiểm đang rình rập vẫn cho miếng khoai tây chiên vào miệng nhai nhồm nhoàm còn cười ha hả.
-Rầm!_Người đó tức giận đập bàn Ri. Cái máy tính cũng vì thế mà rung chuyển, miếng khoai tây đang trên miệng Ri rớt xuống(Chậc chậc thật mất hình tượng mà...Nhưng dù gì thì cũng không có hình tượng để mất nữa). Ri giật mình nhìn con người bạo lực kia thì mới "choáng" bởi trước mặt Ri lại là một anh chàng rất rất rất là đẹp trai. Ri há hốc miệng kinh ngạc nhìn người con trai nhưng hông phải vì hám traj nhá mà là vì anh ta ngang nhiên xông vào nhà Ri mà còn đập phá đồ tùm lum. Còn đang không biết nói gì cũng quên luôn cả khép miệng thì đột nhiên một câu nói "thanh thúy" vang lên khiến Ri suýt nữa thì làm rớt luôn bịch Snack trên tay:
-Ruồi bay vào mồm rồi kìa_Người con trai lên tiếng, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
"Tưởng mình đẹp traj thì ngon lắm chắc. Hừ, dám thi với tar coi aj đẹp gái hơn không?"_Đây chính xác là cái ý nghĩ trong đầu Ri lúc đó. Không thèm nhìn người con trai kia nữa, Ri tận lực bỏ khoai tây vào mồm cho đỡ tức, nhai rồi nuốt vội suýt nữa thì sặc.
-Anh hỏi lại nhok họ Ri tên Nấm à_Người con trai dùng giọng lạnh băng hỏi Ri.
-Không phải!_Ri trả lời cộc lốc sau đó lại nhìn lên màn hình máy tính định tiếp tục xem phim tiếp thì:
-Thật?_Người con trai nhíu mày vẻ nghi ngờ.
-Thật!_Ri gật đầu, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính.
-Chứ nhok tên gì?_Người con trai nhướng mày nhìn Ri
-Tên Yuri trong tiếng Nhật nghĩa là hoa huệ tây, gọi tắt là Ri. Vì lùn nên bạn thêm từ nấm vào nữa là Ri nấm_Ri vừa trả lời xong thì:"Bộp!"_Thấy đầu choáng choáng, nhức nhức khẽ kêu lên a một cái rồi trợn mắt nhìn người con trai không có tính người kia. Đây gọi là ỷ lớn hiếp bé đây mà. Ri rưng rưng nước mắt định hét lên kêu ba mẹ thì người con trai kia quát:"Thế mà nói là không phải!"
-Tôi chỉ nói thật sao anh đánh tôi?_Ri bực mình nhìn anh ta.
-Biết anh là ai không mà dám nói vậy hả?_Người con trai kia trừng mắt đẹp nhìn Ri
-Anh là ai thì mặc anh sao tôi biết được tự nhiên xông vào nhà tôi làm gì? Còn đánh tôi nữa có tin tôi hét lên không?_Ri căm phẫn nhìn người con trai kia
-Anh là Thiên Long đó nhok biết không? Dám lớn tiếng với anh thì anh cắt lưỡi nhok luôn đó nghe không?_Người con trai kia gầm gừ đe dọa.
-À thì ra anh tên là Thiên Long...Nghĩa là rồng trời...Chẹp chẹp tên đẹp đấy...Ủa mà tôi quen anh à?_Ri kìm nén "cảm xúc mít ướt", miệng cảm thán thì "bốp"_Lại bị thêm một cái vào đầu nhưng lần này là dùng sách nên đau hơn.
-Nói nhảm! Anh đẹp trai, mắt hai mí sâu, lông mi dài, lông mày rậm, mũi cao thẳng, môi quyến rũ, thân hình chuẩn, người mang mùi bạc hà nhok nhớ ra chưa?_Người con trai kja sau một màn tự sướng thì nhìn Ri chờ đợi. Ờm...Ờm...Cái này quen quen ha. Sau một hồi lục lọi trong bộ nhớ của não bộ thì Ri cũng nhớ ra đập vào bàn một cái:"Bốp" rất chi là có duyên (Đập xoq mới bjk đau tay wa' chời) nhìn người con trai kia, miệng toe toét:"À,anh ở trong truyện em viết đúng không?"
-Nhớ rồi thì tốt!_Người con trai kia nhếch mép.
-Vậy anh Thiên Long đây gặp em có việc gì?_Ri nhìn anh Thiên Long đề phòng. Thì ra là anh ta nên nãy giờ mới đánh Ri như vậy. Biết thế Ri đã viết anh ta hiền hiền một chút. Aj bjk đc ảh gặp Ri ntn. Thật là bạo lực mà!
-Anh đang có ý định gặp nhok để chặt đi cái tay không cần thiết kia của nhok cho cá sấu ăn_Anh Thiên Long kia nở một nụ cười rất đáng sợ. Ri hoảng sợ, theo phản xạ rụt tay giấu sau người, khóc thét lên:"Oa oa sao lại đòi chặt tay em..."
-Ai biểu nhok viết truyện anh là nhân vật chính mà xuất hiện ít hơn Gia Hân_Thiên Long nhếch miệng. Cái này là ghen tỵ đây mà!
-Hjc...Anh tha cho em đi em còn là trẻ con mà..._Ri nhìn anh ta năn nỉ
-Anh chính là rất thích chọc trẻ con_Thiên Long khóe miệng lại cong lên. Chọc Chị Hân còn chưa đủ hay sao còn muốn chọc Ri chời. Ri lắc đầu:
-Đừng đừng anh mà chặt tay thì em lấy gì mà viết truyện nữa_Ri cố giải thích.
-Thôi được...Nếu viết nhiều tình tiết có anh thì anh tha cho_Thiên Long nhếch môi nhìn Ri.
-Được được em sẽ viết mà_Ri gật đầu lia lịa.
-Còn một việc nữa_ Thiên Long nhàn nhạt nói tiếp
-Là việc gì?_Ri lau nước mắt nhìn anh. Cảm thấy mình đã thoát khỏi nguy hiểm thì mới dám thở phào nhẹ nhõm.
-Viết cho anh đến với Gia Hân càng nhanh càng tốt_Thiên Long nói không che được ý cười trong mắt và trên mặt hiện lên một chút hồng hồng(Đỏ mặt á)
-Vậy sao được. Mọi người sẽ nói em thiên vị anh đó_Ri nhìn anh vẻ không đồng ý
-Anh đập nhok bây giờ_Thiên Long một lần nữa đe dọa. Ri vội đẩy ghế cùng người lùi về sau nhưng vẫn dũng cảm lên tiếng:
-Anh đập đi...Em méc chị Hân...Anh thật là không có lí lẽ mà
-Đừng méc chị Hân!_Thiên Long vội ngăn. Qủa nhiên đụng ngay điểm yếu. Ha Ha nãy giờ dám chọc Ri Nấm này giờ cho biết mặt. Ri được thế lên tiếng:
-Em cứ méc á
-Thôi đừng nói với chị Hân anh mua bánh mousse cho em_Thiên Long chuyển qua dụ dỗ. Đúng ngay loại bánh Ri thích.
-Chocolate hạnh nhân_Ri thêm vào
-Ok_Thiên Long đồng ý
-Thêm opera hạnh nhân( Được voi đòi tiên)
-Được
-Cho thêm một macaron(Vẫn tham ăn, muốn thêm)
-Ừ
-Cho một baumkuchen(Vẫn thêm vào để lấp đầy tủ lạnh)
-Ừ
-Cho chị Hân cưới anh Huy
-Ừ...Hả..._Từ ngạc nhiên chuyển sang giận dữ nhìn Ri
-Á, em giỡn đó_Ri vội giải thích. Mới đùa tý mà mặt mày thấy ghê hà.
-Giỡn ?_Thiên Long mặt đen sì sì
-Em đùa tý mà làm gì căng vậy? anh cứ mang đủ bánh em nói là em sẽ làm theo lời anh mà_Ri cười cầu hòa.
-Hừ, nếu nuốt lời anh cắt phăng cánh tay của nhok luôn đó_Thiên Long buông lời đe dọa
-Em biết rồi. Mà anh ơi cái này có gọi là hối lộ không nhỉ?_Ri vờ ngây ngô hỏi
-Nói bậy hà! Cái này là bồi dưỡng cho em có tinh thần để viết truyện còn lựa chọn anh đến với Gia Hân là lựa chọn đúng_Thiên Long hai mắt xinh đẹp không hể chớp. Rõ là cao thủ nói dối mà."Xì"_Ri khẽ bĩu môi nhưng rất nhanh đã nhìn Thiên Long cười cười.
-Thôi không nói nữa anh về. Vậy nhé, không được quên đâu nha_Thiên Long nói rồi xoay người bỏ đi
-Vậy anh đi vui vẻ ha...Không tiễn_Ri cười cười. Trong đầu hình thành một suy nghĩ:"Dám bắt nạt Ri hả còn lâu mới cho hai người nhanh hạnh phúc nhá. Tôi sẽ cho anh phải đau khổ dài dài mới đến được với chị Hân ...Ha Ha"(Tự thấy mình hơi ác!)
Trở lại với tập của truyện:
Gia Hân vừa đi vừa thắc mắc:"Sao anh ta lại nói vậy với mình bộ uống nhầm thuốc sao? Không lẽ anh ta thích mình? Mình mơ tưởng chắc. Anh ta làm sao mà thích mình được...Á sao mình cứ nghĩ đến anh ta hoài vậy nè...Gia Hân mày tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!"_Vừa nghĩ vừa tự cốc vào đầu mình mấy phát như người điên.
-Này Gia Hân đang họp lớp thiếu mỗi mày thôi á_Hương Mai đột nhiên chạy đến hối thúc.
-Ờ...Tao vào lớp liền_Gia Hân vội ngưng cái hành động quái gở của bản thân rồi theo Hương Mai vào lớp.
Tại lớp a:
-Mọi người trật tự nào! Tôi xin thông báo nhà trường vừa phát động phong trào văn nghệ và hội chợ để giao lưu với các trường khác trong khu vực. Đầu tiên chúng ta sẽ cùng bốc thăm xem ai sẽ tham gia diễn văn nghệ cho lớp nha_Gia Bảo ra dáng lớp trưởng, nói xong liền mang đến một thùng thăm lần lượt từng người một lên bốc thăm, ai cũng tò mò không biết ai sẽ là người vào đội văn nghệ của lớp.
-Bây giờ ai cũng có thăm rồi kể cả tôi cũng vậy. Các bạn khoan hãy mở thăm mà nghe tôi nói đây. Nếu thăm có chấm tròn màu đỏ nghĩa là phải tham gia văn nghệ còn nếu là giấy trắng thì không phải tham gia. Rồi mọi người mở ra được rồi đó_Gia Bảo vừa dứt lời thì mọi người cùng mở thăm. Đã có những tiếng nói vang lên:
-Trời của tôi là giấy trắng chán ghê_N
-May quá tôi cũng là giấy trắng_N
-Tôi cũng vậy nè_N
-Vậy ai bốc trúng thăm đỏ vậy?_N vừa dứt lời thì lập tức một tiếng nói của một bạn nữ vang lên:"A, Hoàng Huy bốc trúng thăm đỏ nè"
Gia Hân nhìn phiếu đỏ trên tay mà tức đến run người, không kìm được cơn giận bước lên phía trước tóm lấy cổ áo của Gia Bảo quát:"Cậu giở trò gì với thùng thăm có phải không?" Nếu không sao lại cho cô tham gia văn nghệ cùng Hoàng Huy. Thật là bực người mà!
-A, Gia Hân cô đừng nóng tôi không có làm gì cả, mọi người ai cũng thấy mà phải không._Gia Bảo nở một nụ cười nhìn mọi người xung quanh, ai cũng gật đầu. Thật ra nụ cười của cậu ta là nụ cười mãn nguyện.
-Uả tôi cũng có thăm đỏ nè_Đột nhiên một giọng nữ vang lên, mọi người trong lớp bắt đầu nhìn về phía bạn nữ kia. Là Hương Mai!
-Vậy là tiết mục lớp mình là tam ca sao?_N nhìn Gia Bảo thắc mắc
-Không!_Câu trả lời dứt khoác của Gia Bảo của Gia Bảo khiến cả lớp cùng đồng thanh:"Hả.Chứ sao?"
-Gia Hân cùng Hoàng Huy song ca còn Hương Mai đơn ca_Gia Bảo nói xong khiến cả lớp lại đồng thanh tập :"Trời!"
Giờ phút này Gia Hân thật thấy hối hận khi chọn cậu ta làm lớp trưởng. Có lớp ai mà chọn tới hai tiết mục hát, thật là nhàm chán mà. Với lại sao cứ phải nhất thiết là cô với Hoàng Huy, với Hương Mai không được sao?
-Vậy lớp trưởng Gia Bảo cậu đã chọn được tiết mục nào chưa?_Hương Mai bỏ qua suy nghĩ thất vọng giống mọi người mà nhanh chóng hỏi vào vấn đề chính. Hi vọng còn một cơ hội để cô chọn bài nhưng câu trả lời của anh đã dập tắt hoàn toàn cái hi vọng của cô:
-Rồi! Cậu hát bài Speak now còn hai người kia hát bài Song for you
-Bài Speak now cách đây năm rồi còn bài song for you là tiếng Hàn sao tui hát được. Mà tui cũng hát dở lắm_Gia Hân bực mình lên tiếng.
-Bài cũ cũng có cái hay của nó mà. Gia Hân à cô tưởng tôi không biết hả, ông ngoại của cô là người Hàn mà sao cô không biết được tiếng Hàn chứ còn chuyện cô hát dở hay không thì tôi hoàn toàn có thể khẳng định cô hát rất được vì cô đã hai lần đoạt giải ở trường Cherry_Gia Bảo nhếch mép.
-Sao...Sao anh biết được?_Gia Hân lắp bắp, mắt kinh ngạc nhìn Gia Bảo.
-Từ khi được bầu làm lớp trưởng thì tôi đã điều tra hết thông tin về mọi người trong lớp rồi. Sao? Thấy tôi chu đáo không?_Gia Bảo nở một nụ cười đếu với cô là cực đểu.
-Chu đáo cái khỉ gì_Gia Hân lầm bầm, vẻ mặt cực không vui.
-Còn ai có ý kiến gì nữa không?_Gia Bảo nhìn mọi người một lượt thấy không có ai nói gì thì mới nói tiếp:
-Vậy là giải quyết xong vấn đề văn nghệ rồi nha. Bây giờ sẽ đến phần hội chợ ẩm thực và các trò chơi.
-Lớp mình làm gian hàng món anh Việt Nam đi_N đưa ra ý kiến
-Hay là gian hàng bán đồ handmade!_N
-Mình thấy nên tổ chức trò chơi dân gian_N
-Trò bắn súng hay bóng rổ có thưởng thì sao?_N
..........Pla....Pla..._Mọi người mỗi người một ý. Ai cũng có ý hay riêng của mình nhưng người quyết định vẫn chỉ có một:
-No no no. Tôi đã nghĩ ra một trò chơi cực hay chính là truy tìm kho báu._Gia Bảo cười đắc ý_Đảm bảo không đụng hàng với lớp nào hết.
-Vậy luật chơi là gì?_Mọi người cùng hỏi, tuy mặt người nào người nấy đều ỉu xìu thất vọng.
-Một đội chơi cần ít nhất là người. Mỗi đội có nhiệm vụ giải các câu đố để nhận con dấu sau khi có đủ con dấu trong thẻ thì nhận được một gợi ý đề tìm ra kho báu. Câu đố đương nhiên là tôi ra và tuyệt đối bí mật không để lộ ra ngoài._Gia Bảo ra vẻ rất hứng thú với trò chơi này.
-Còn kho báu là gì?_Mọi người cùng hỏi tiếp. Cảm thấy trò chơi này cũng không đến nỗi tệ vì Gia Bảo là người có chỉ số IQ cao nên chắc mấy câu đố không dễ tìm. Nếu vậy thì trò chơi cũng thú vị.
-Kho báu là..._Gia Bảo ra vẻ bí ẩn_Là...Chính là chữ kí của người mẫu kiêm diễn viên Gia Ân
Mọi người không hẹn mà cùng quay về phía Gia Hân.
-Không lẽ là..._Gia Hân giật giật khóe môi nhìn Gia Bảo thì anh liền đi tới cạnh cô, vỗ vào vai cô bộp bộp mấy cái:
-Tất cả là nhờ hết vào cô rồi Gia Hân yêu quý!_Sau đó thì chạy đi luôn để Gia Hân tức điên người đuổi theo:"Gia Bảo đứng lại cho tôi. Anh là đồ khốn! Làm cái gì mà không lôi kéo tôi vào là không được sao hả"
-Ai bảo cô làm mất chìa khóa xe của tôi_Gia Bảo vừa chạy vừa quay ra lè lưỡi trêu Gia Hân(Tg:A, ngạc nhiên nka anh Bảo mà cũng có biểu hiện này...Zễ thưn ghê.GB:Im mồm!)
-Đồ nhỏ mọn, chuyện đó qua rồi với lại đây là chuyện lớp chứ không phải chuyện cá nhân. Lớp trưởng gì mà chẳng gương mẫu gì hết_Gia Hân tức điên người giải thích, tay còn cầm cây lau nhà đuổi theo Gia Bảo. _Anh đúng là nhỏ nhen,tính toán,thù dai! Có ngon thì lại đây!
-Hết nói nổi!_Hương Mai lắc đầu ngao ngán, còn đám fan của Gia Bảo thì lấy điện thoại ra chụp lấy, chụp để cái biểu hiện khác thường kia của anh.
-Reng...Reng_Tiếng chuông cứu tinh cuối cùng cũng vang lên nếu không cái lớp sẽ còn tệ hơn cả...chuồng heo.