Thiên Long khẽ nhìn lên màn hình đồng hồ, anh còn ' nữa để trao đổi với ba anh một thứ để trả lại sự an toàn cho Gia Hân. Thiên Long nhanh chóng mở cửa phòng mà anh đã từng vào, bước vào. Một người đàn ông đang nhìn lên màn hình camera nghe tiếng mở cửa thì nhìn anh rồi đưa tay lên:"Bộp!Bộp!Bộp!"_Tiếng vỗ tay vang lên, khóe môi cũng cong lên:
-Đúng là con trai của ta, rất giỏi! Trong một thời gian ngắn đã hạ được thuộc hạ của ta mà không hề bị thương.(Đúng vậy anh ấy vẫn chưa thành phế liệu được, ông hay lắm!)
-Thứ ba muốn trao đổi là gì?_Thiên Long vào thẳng vấn đề.
-Rất thẳng thắn! Ta thích điều đó của con. Thứ ta muốn trao đổi chính là đoạn ghi âm trong điện thoại của con._Người đàn ông nhếch miệng, trong con ngươi sắc bén như ngầm cảnh cáo anh rằng anh đã phạm một lỗi lớn là coi thường tầm nhìn của ông. Ngay cả ghi âm mà cũng dùng với ông, thật là ngu xuẩn!
Thiên Long không những không ngạc nhiên hay hoảng sợ mà còn khẽ cong môi:"Được chỉ cần ba cài lại giờ nổ ngay bay giờ"
-Tất nhiên, đưa cho ta đoạn ghi âm._Người đàn ông nhìn Thiên Long trong câu nói có ý ra lệnh. Vì trong trò chơi này anh hoàn toàn không có quyền lựa chọn hay quyết định gì cả.
Thiên Long đưa điện thoại cho ba anh, môi nở một nụ cười như trêu người:"Ba cứ yên tâm con chưa gửi nó cho ai cả."
-Con có thể sao?_Người đàn ông cũng không hề tức giận gì trước biểu hiện này của anh. Chỉ là cảm thấy hơi ngạc nhiên. Ông không ngờ một con bé ngu ngốc lại có thể thay đổi con người Thiên Long nhiều đến như vậy. Để tạo dựng vẻ ngoài lạnh lùng, tàn nhẫn cho con trai ông đã mất rất nhiều năm còn con bé kia chỉ mất có mấy tuần để thay đổi anh. Thật sự ông không thể hiểu nổi.
-Đúng là con không có quyền quyết định nhưng ba định nuốt lời sao? Con đã đưa điện thoại cho ba rồi, chỉ còn ' nữa thôi_Thiên Long không vui nhìn ông.
Người đàn ông khóe môi cong lên:"Con không cần nóng vội, ta sẻ đảm bảo an toàn tuyệt đối cho con bé kia, giờ con có thể đi, ta không cản"
Thiên Long xoay người định ra khỏi nhưng đi đến cửa lại dừng lại, cất lên một câu nói:
-Trước khi đi con muốn hỏi ba một câu...Thứ quan trọng nhất đối với ba là gì?
Người đàn ông trong đôi mắt hơi sững lại, nhưng rồi lại nhếch môi:"Con thật sự muốn biết?"
-Sẽ không hối hận!_Thiên Long chắc nịch khẳng định đúng ý thắc mắc của ông. Anh ôm một hi vọng nhỏ nhoi là ba anh vẫn còn coi trọng anh, vẫn còn có tình cảm với anh, một tình cảm đúng nghĩa của một người cha đối với con.
-Thiên Long_ Người đàn ông nhàn nhạt trả lời.
Thiên Long thoáng ngạc nhiên cùng vui mừng nhưng lại bị câu nói tiếp theo của ông đâm mạnh vào tim anh:
-Đúng vậy thứ quan trọng nhất đối với ta là tập đoàn Thiên Long.
Thiên Long tự nở một nụ cười chua xót. Cố ngăn cảm giác đau đón ở đáy lòng. Thì ra là anh tự mơ tưởng thôi. Nếu ông ấy còn nghĩ đến anh thì sẽ nói một câu thân mật hơn là con trai chư không dùng tên như vậy. Sao anh không nghĩ ra điều này sớm hơn.
Người đàn ông nhìn bóng lưng thẳng tắp, mạnh mẽ của anh mà không hề biết khuôn mặt đang biến đổi của anh, câu nói tàn nhẫn vang lên:"Con đã biết câu trả lời sao còn ở lại đây? Không nỡ rời xa ta sao?"
-Cảm ơn câu trả lời của ba_Thiên Long khóe môi cong lên tràn đầy chua xót sau đó mở cửa ra, đi ra khỏi căn phòng ghê tởm kia.
Tại Việt Nam:
-Thiên Long sao rồi?_Tuấn Khải không biết đã đến phòng trong công ty anh từ khi nào, thấy anh về thì chạy đến lo lắng hỏi.
-Tôi cần suy nghĩ một chút_Thiên Long mệt mỏi tựa vào ghế xoay. Đúng vậy cả ngày hôm nay anh đã hoạt động rất nhiều, cũng may là cơ thể không bị thương nhưng cũng cảm thấy ê ẩm, cả người nhức mỏi.
-Đoạn ghi âm đã bị xóa rồi đúng không? Anh cũng đừng suy nghĩ nhiều, lần sau sẽ còn cơ hội thu thập chứng cứ mà_Tuấn Khải nhẹ giọng an ủi. Anh đã sớm biết được tình hình mọi thứ nhờ có người do anh sai đến trà trộn vào.
-Tuấn Khải tốt nhất là anh nên cắt hết liên lạc với những người trong nhóm thuộc hạ của ba tôi đi. Anh nghĩ bọn họ sẽ trung thành với anh sao? Anh hạn chế ra ngoài đi, ông ấy đã phát hiện ra chuyện hợp tác rồi_Thiên Long thoáng mệt mỏi nhắc nhở Tuấn Khải. Anh thật sự quá ngu ngốc.
-Sao?_Tuấn Khải kinh ngạc_Vậy thì làm sao mới có thể có chứng cứ tố cáo ông ta đây
-Tôi rất mệt anh ra ngoài đi._Thiên Long mệt mỏi lên tiếng. Anh bây giờ thật sự rất cần được yên tĩnh, một mình suy nghĩ tất cả mọi chuyện.
-Thôi được_Tuấn Khải mặc dù vẫn cón thắc mắc nhiều thứ nhưng rồi cũng xoay người rời đi. Ngay khi anh vừa ra ngoài,Thiên Long đưa tay lên, chậm rãi nhấn vào một nút nhỏ sau khuyên tai hình đầu lâu, rất nhanh truyền đến một đoạn đối thoại:
-Ba!
-Thiên Long con ngồi xuống đi!
-Chuyện đánh bại tập đoàn Gia Bảo con đã làm tới đâu rồi
-Con đến không phải đề nói về chuyện này
-Vậy là chuyện gì?
-Dạo gần đây con nghe rất nhiều lời đồn không hay về công ty TL của ba
-Cho nên con gặp ta là để xác minh
-Đúng vậy
-Vậy thì ta không cần giấu con nữa
-Chuyện ba giấu con?
-Là chuyện ta buôn bán ma túy cùng vũ khí trái phép xuyên qua các quốc gia lớn trong Châu Á...Sao hả? Con kinh ngạc không? Giết người ta và con đều đã từng làm qua bây giờ còn việc gì là ta không thể?
-Ba à nhưng sao phải làm việc phi pháp? Con cũng có thể xây dựng công ty bằng thực lực của mình
-Giết người là không phạm pháp luật sao? Thiên Long con phải hiểu có tài không phải là sẽ làm nên tất cả mà là có tiền, có thế mới có được tất cả
-Muốn có tiền, có thế thì phải dùng đến cách này sao?
-Thiên Long con biết không, hai năm trước tập đoàn TL bị khủng hoảng nghiêm trọng nếu không nhờ số tiền kiếm ra được từ mấy vụ buôn bán phi pháp kia thì ta đã mất tất cả. Tập đoàn TL có được như ngày hôm nay là nhờ có công sức của rất nhiều người trong đó có ông nội con. Thiên Long con phải biết giữ vững tập đoàn TL chính là ước nguyện lớn nhất của ông con
-Nếu vậy con cũng không còn gì để nói nữa. Ba cứ làm theo ý ba, con sẽ gặp ba khi khác
Thiên Long khẽ khép đôi mắt đau buồn lại. Ông hoàn toàn không biết anh không có sở thích đeo khuyên tai đầu lâu khi mặc đồ vest. Là anh cố tình chọn con chip ghi âm có dạng khuyên tai hình đầu lâu để ba anh có thể nhận ra ngay nếu thật sự quan tâm đến sở thích của anh. Sự vô tâm này của ông đã làm anh thay đổi quyết định. Anh không cần suy nghĩ nữa. Anh đã có quyết định của riêng mình và anh không hề hối hận...