Cách nơi cắm trại không xa có hai cô gái đang cùng nhau đi dạo. Nói là đi dạo thế thôi chứ thật ra là bị lạc đường, Đình Trân nhễ nhại mồ hôi vừa thở mệt mỏi nhìn sang cô:
- Sao đi hoài vẫn không thấy nơi cắm trại đâu ?
Cô bực mình nhìn cô gái trước mắt, trông cô cũng ước đẫm mồ hôi, có lẽ do đi bộ khá lâu. Cô mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, thở một hơi dài, mọi chuyện ra nông nỗi này là do ai chứ ?
- Chúng ta lạc rồi! _ Giọng cô nghiêm trọng cất lên.
- Em lấy điện thoại ra gọi cho anh Du nhanh lên!_ Cô ta hối thúc rồi cũng ngồi xuống vì quá mệt.
Cô nhìn sang cô ta, ánh mắt không giấu nỗi khó chịu:
- Điện thoại của em mất sóng rồi, điện thoại chị đâu ?
- Chị để trên đầu nằm rồi quên...đem theo!_ Cô ta nói lí nhí.
- Giờ ngồi chờ thôi! _ Cô thản nhiên.
- Ngồi chờ! Lỡ như...không ai tìm được chúng ta ? _ Cô ta lo lắng.
- Đây là nơi du lịch nên chắc chắn có rất nhiều người qua lại. Tại bây giờ còn sớm nên chưa thấy ai thôi!
- Vậy thì may quá. Nhưng ngồi đợi như vậy không hay cho lắm..._ Ả ỏng ẹo.
- Chị có cách nào hay hơn ? Nếu không phải giờ sáng chị đòi đi tập thể dục thì đâu ra nông nỗi này. _ Cô hằn giọng.
Lúc sáng trời còn lờ mờ tối thì cô ta đánh thức cô dậy bảo rằng muốn đi tập thể dục. Cô bị đánh thức đột ngột lại ngay lúc đang yên giấc ngủ ngon nên bực mình nhất quyết không đi. Cô ta cứ nằm cạnh năn nỉ mãi khiến cô không thể tiếp tục ngủ. Giấc ngủ bị cắt ngang, cô không thể làm ồn ảnh hưởng đến nhiều người xung quanh nên đành cố gượng đôi mắt lờ đờ còn lim dim tiếc nuối giấc ngủ mà tỉnh giấc đi tập thể dục cùng cô ta.
Ả nhìn cô như thể mình hoàn toàn không có lỗi, như vô can trong chuyện này:
- Chị đâu ngờ là bị lạc đâu!
Bỗng từ xa có hai người đàn ông đi đến chỗ cô và ả. Trong bọn chúng chẳng mấy tử tế, một tên thì đen đúa xấu xí, tên còn lại chẳng mấy khá hơn, chiều cao khiêm tốn lại còn mắt lươn xảo trá. Thấy chúng đang tiến về phía mình nên cô và Đình Trân vội đứng dậy như một phản xạ phòng thủ. Quả đúng thật hai tên đó chẳng phải người đàng hoàng khi câu đầu tiên chúng mở miệng ra đã chứa đầy dục vọng:
- Trong hai em ngon thế!
Cô tức giận nhìn chúng, trông bên ngoài cô chẳng có gì là sợ hãi nhưng trong lòng kì thực ẩn chứa nỗi hoang mang và lo lắng. Cô lạnh giọng đầy mạnh mẽ:
- Muốn gì đây ?
Bọn chúng thích thú nhìn cô, câu nói của cô càng khiến chúng thêm phần phấn khởi:
- Ái chà chà, sao ngay lúc này, tại nơi đây lại có cô em xinh đẹp động lòng người như vậy chứ ? _ Bọn chúng thèm thuồng đến thô tục.
Ả nhìn hai tên đó, nhưng lại chẳng có chút gì là sợ hãi, hai tên đó cũng chỉ hướng mắt nhìn chăm chăm về phía cô. Cô đã cảm nhận được điều gì đó bất ổn, cô nhìn sang ả, ả thấy thế bèn quay sang hai tên biến thái kia, giọng nói vờ như yếu đuối sợ sệt van xin:
- Hai anh đừng làm bậy...nếu hai anh không tránh ra thì chúng tôi la lên đó!
Hai tên kia nghe ả nói vậy thì phì cười như vừa nghe một câu chuyện vui.
- Nó đòi la lên kìa mày! Chao ôi sợ chết đi được!
Chúng tiến gần hơn về phía Nhược Ly, cô khẽ bước ngắn lùi về phía sau, càng nhìn cô chúng càng không kiềm lòng được. Cô bực mình nói lớn một câu như lời cảnh cáo:
- Nếu tụi bây bước thêm một bước nữa tụi bây sẽ phải hối hận !
Ả đứng cách cô không xa, đứng nhìn diễn biến sự việc đang xảy ra. Ả bình thản nhởn nhơ như chuyện trước mắt chẳng liên quan đến ả, ả chẳng có trách nhiệm phải xem vào. Bất giác trên môi Đình Trân nở một nụ cười nham hiểm.