Mười giờ sáng hôm sau, David bước vào văn phòng của Joseph Kineaid.
Ông ta đăng ký một số giấy tờ, ngẩng đầu lên khi David xuất hiện.
"A, ngồi đi, David. Tôi xong ngay đây mà".
David ngồi xuống và chờ đợi.
Lát sau Kincaid nở một nụ cười và nói. "Nào, tôi tin rằng cậu mang đến một tin vui đấy".
Tin vui cho ai? David tự hỏi.
"Cậu có một tương lai rực rỡ ở đầy và tôi tin rằng cậu không muốn làm hỏng nó. Công ty đã chuẩn bị một kế hoạch lớn cho cậu".
David vẫn ngồi yên, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp.
"Sao? Cậu đã báo bác sĩ Patterson tìm luật sư khác chưa?".
Chưa. Tôi quyết định sẽ nhận bào chữa cho con gái ông ấy Nụ cười của Kincaid tắt ngấm. "Cậu thật lòng muốn bào chữa cho cô ta à?
cô ta là kẻ đồi bại, là tên giết người bệnh hoạn. Ai đứng ra bênh cho cô ta rồi tên tuổi cũng sẽ bị bôi đen mà thô.".
"Không phải vì tôi muốn nhận đâu, Joseph.
Tôi bị ép buộc thôi. Tôi mắc nợ bác sĩ Patterson một sinh mạng và đây là cách duy nhất để tôi trả cho ông ta".
Kincaid ngồi yên. Cuối cùng ông ta lên tiếng.
"Nếu cậu đã quyết định nhận nó thì tôi khuyên cậu nên nghĩ vắng mặt đi một thời gian. Dĩ nhiên là không nhận lương".
Vĩnh biệt ngày gia nhập.
"Sau khi kết thúc, cậu hãy quay lại đáy và dĩ nhiên? vị trí của cậu vẫn dành cho cậu David gật đầu.
"Tôi sẽ bảo Collis tạm thay phần việc của cậu. Tôi tin rằng cậu sẽ phải hết sức tập trung trong vụ này".
Ba mươi phút sau, bộ tứ Kincaid, Turner, Rose & Ripley có cuộc họp riêng.
"Chúng ta không thể để Công ty dinh vào những vụ việc kiểu này được".
Henry Turuer phản đối.
Joseph Kincaid lập tức trả lời. Chúng ta không hoàn toàn dính vào, Henry.
Chúng ta đã cho thằng nhóc nghỉ không lương rồi.
Albert Rose đề nghị. "Tôi nghĩ là nên loại hắn ra luôn".
"Đừng như vậy. Đối với Công ty thì bác sĩ Patterson quả là một con bò sữa đáng giá đấy. Ông ta quan hệ cực kỳ rộng rãi và sẽ phải biết ơn chúng ta vì đã cho ông ta mượn David. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì đây cũng là một vụ đầu tư có lời Nếu mọi chuyện tốt đẹp thì chúng ta sẽ có bác sĩ Patterson là khách hàng và David trở thành nhân viên chính thức. Nếu không, chúng ta chỉ việc bỏ Singer đi và sẽ xem xét còn cô thể giữ lại được Patterson không. Không hề thiệt hại gì".
John Ripley cười to sau một lúc im lặng. Ý kiến hay, Joseph".
David đến chỗ bác sĩ Steven Patterson ngay sau khi rời khỏi văn phòng Kincaid. Anh đã gọi điện trước và ông đang chờ anh.
"Thế nào, David?".
Câu trả lời sẽ thay đổi cuộc đời mình, David nghĩ. Và không phải theo chiều hướng tốt. Tôi nhận lời bào chữa cho con gái ông".
Steven Patterson hít một hơi dài. "Tôi biết mà. Tôi đã đánh cuộc cả cuộc đời tôi vào đấy".
Ông hơi lưỡng lự rồi nói như chữa lại. "Tôi đánh cuộc mạng sống của con gái tôi".
"Công ty đã cho tôi nghỉ không lương. Tôi sẽ phải nhờ đến sự giúp đỡ của một trong những luật sư".
Bác sĩ Patterson giơ tay lên. "David, tôi phải nói rõ rằng tôi không muốn một người nào khác nhúng tay vào vụ này, Mạng sống của con gái tôi chỉ giao cho mình cậu mà thôi".
"Tôi hiểu". David trả lờ " Nhưng Jesse Quiner".
Bác sĩ Patterson đứng lên. "Tôi không muốn nghe thêm một lời nào nữa về Jesse Quiner hay bất kỳ ai trong bọn họ. Tôi rất hiểu các luật sư hình sự. Họ chỉ chú trọng vào danh vọng và tiền bạc mà thôi. Nhưng vụ này không phải là tiền bạc hay danh vọng. Đây là vì Ashley".
David định giải thích, nhưng lại thôi. Anh biết, sẽ chỉ là nói với người điếc.
Ông ta như một kẻ cũng tin vậy. Mình có thể sử dụng tất cả những sự giúp đỡ mình có, David nghĩ. Tại sao ông ấy lại không cho chứ?
"Tôi xin nói rõ thêm một điềm sau".
David gật đầu. "Vâng".
"Tôi sẽ lo liệu tất cả phí tổn và chi tiêu của cậu ...".
"Không. Vụ này miễn phí mà".
Bác sĩ Patterson nhìn anh, sau đó gật đầu.
"Trả nợ à?".
"Trả nợ?" David mỉm cười. "Ông có lái xe được không?".
"David, nếu cậu phải nghỉ không lương, cậu sẽ cần một số tiền để duy trì cuộc sống. Cứ để đó cho tôi".
"ôTùy ông thôi".
Ít nhất thì cũng có cái mà ăn ở tòa án.
Jesse Quiller đã đợi David ở Rubicon.
"Thế nào rồi?".
David thở dài. "Đúng như dự đoán, Tôi phải nghỉ không lượng".
"Bọn khốn nạn. Sao chúng dám ...".
"Tôi không trách họ đâu." David ngắt lời. "Đó là một Công ty cực kỳ bảo thủ".
"Thế bây giờ cậu định làm gì?".
"Ý của anh là ...".
"Ý tôi là gì à? Cậu đang nhận một vụ án thế kỷ. Cậu lại không có văn phòng làm việc, không có nơi nghiên cứu hồ sơ, không có sách luật hình sự hoặc máy fax và tôi cũng đã trông thấy cái máy tính cổ lỗ của cấu và Sandra rồi. Nó không thể chạy được các chương trình luật cậu cần hoặc đưa cậu lên Internet được đâu".
"Tôi sẽ lo xong thôi".
"Xong cái con khỉ ấy. Chỗ tôi còn một văn phòng trống, cậu cứ lấy mà dùng.
Ở đó có tất cả các thứ cậu cần đấy".
Một lúc sau David mới lấy lại được giọng, "Jesse, tôi không thể ...".
"Cậu có thể "Quiner cười to. "Cậu sẽ phải nghĩ cách mà trả nợ tôi sau. Cậu vẫn luôn trả nợ mọi người, phải không thánh David?". " Rồi ông cầm lấy tờ thực đơn. "Tôi sắp chết đói rồi đây" Ông nhìn quanh". Nhân tiện, bữa trưa nay cậu trả tiền nhé".
David đến thăm Ashley ở nhà tù hạt Santa Clara.
"Chào, Ashley".
"Chào! Trông nàng còn nhợt nhạt hơn cả cái sự nhợt nhạt thường ngày. Bố tôi vừa đến lúc sang. Ông nói rằng anh sắp đưa tôi ra khỏi đây".
Hy vọng một cách lạc quan là được, David nghĩ. Anh nói thận trọng. "Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể, Ashley. Vấn đề ở chỗ là có quá ít trường hợp giống như của cô. Chúng ta sẽ phái cho họ biết và quen về nó. Chúng tôi sẽ tìm những bác sĩ giỏi nhất trên thế giới đến để kiểm tra và chứng nhận cho cô".
"Tôi sợ lắm", Ashley thì thầm.
"Sợ cái gì?".
"Vì có hai người nữa sống trong tôi mà tôi lại không biết họ". Giọng nàng run rẩy. "Họ có thể thay thế tơi bất cứ lúc nào mà tôi lại không thể kiểm soát được hành động của họ. Tôi sợ lắm".
Mắt nàng đã ngấn nước.
David nói chậm rải. Họ không phải là người.
Họ chỉ ở trong ý niệm của cô thôi. Họ là một phần của cô. Nếu được điều trị chính xác, cô sẽ khỏi bệnh thôi".
Khi David về đến nhà, chiều hôm đó, Sandra ôm chầm lấy anh và nói. "Em không thể nói được là em tự hào về anh như thế nào".
"Vì anh nghỉ việc à?" David hỏi.
"Đúng vậy. À, Crowther lại gọi đến đấy. Tay môi giới địa ốc ấy mà. Anh ta nói là giấy tờ đã chuẩn bị hết rồi, chỉ ký là xong. Mình phải trả trước . đôla. Em e là mình sẽ phải nói với anh ta rằng mình không thể ...".
"Chờ đã. Anh vẫn còn tiền trong kế hoạch trợ cấp lương hưu của Công ty.
Cùng với tiền bác sĩ Patterson đưa cho, có thể chúng ta sẽ xoay xở được".
"Không quan trọng đâu, David. Dù sao thì em cũng không muốn làm hư thằng con bằng căn nhà mới đó".
"À anh có tin mới đây. Jesse sẽ để anh ...".
"Em biết rồi. Em đã nói chuyện với Emily. Chúng ta sẽ chuyển đến làm việc ở chỗ của Jesse".
Chúng ta?".
"Anh quên là mình đã cưới một trợ lý luật sư sao? Này, em giúp được nhiều việc đấy. Em sẽ làm việc cùng anh đến khi nào.,." Nàng chạm vào bụng mình ..." Jeffrey ra đời. Đến lúc đó thì ta sẽ tính sau".
"Bà Singer, bà có biết là tôi yêu bà lắm không?".
"Không. Anh mất thời gian quá. Bữa tôi không thể kéo dài hơn một tiếng đâu".
"Một tiếng thì làm sao đủ". David nói.
Sandra vòng tay qua người anh, thì thầm.
"Sao anh không cởi quần áo ra Singer?".
"Cái gì? Anh giật người lên và nhìn nàng, lo lắng. "Thế còn về ... Thế bác sĩ Bailey đã nói gì?".
"Bác sĩ nói nếu anh không nhanh chóng cởi quần áo ra thì em sẽ đánh anh một trận đấy".
David cười to. "Ông ấy nói thật chí lý".
Sáng hôm sau, David lo kê dọn "văn phòng đi mượn" của mình. Nó nằm phía sau văn phòng Jesse Quiner và khá tiện lợi, bởi là một phần tách ra và riêng biệt của cả dẫy năm văn phòng liền nhau.
"Chúng tôi thu dọn sơ sơ cho cậu rồi đấy", Jesse nói. "Tôi chắc chắn là cậu sẽ tìm được mọi thứ tại đây. Thư viện ở sau cái cửa kia, cậu có máy fax, máy tính, tóm lại là những gì cần cho công việc của cáu. Nếu thấy thiếu hoặc cần thêm cái gì thì cứ bảo nhé".
"Cảm ơn. David xúc động. "Tôi ... tôi không biết nói sao nữa, Jesse".
Jesse mỉm cười. "Rồi cậu phải trả nợ đấy. Đừng quên".
Sandra đến sau vài phút. "Em sẵn sàng rồi".
Nàng nói. "Mình sẽ bắt đầu từ đâu?".
"Đầu tiên phải tìm lại hồ sơ tất cá các vụ án có dính đến bệnh đa nhân cách.
Có thể trên Internet nhiều lắm đấy. Nhập vào địa chỉ của Trung tâm theo dôi tội phạm California, chương trình truyền hình Tòa án và vài nơi khác, sẽ thu được nhiều thứ có ích cho ta. Tiếp theo, liên lạc với các chuyên gia về vấn đề đa nhân cách để yêu cầu họ có mặt với tư cách người làm chứng. Chúng ta sẽ phỏng vấn họ và nghiên cứu xem có thể sử dụng các bằng chứng của họ không. Rồi còn phải xem lại các thủ tục của tòa hình sự lấy danh sách các nhân chứng của bên công tố và cả những gì họ có thể trình bầy trước tòa nữa. Tóm lại là anh muốn điều tra tường tận về phía bên kia".
"Nhưng mình cũng phải gửi cho họ những thứ y như vậy của bên mình. Thế anh có định đưa Ashley ra làm nhân chứng không?".
David lắc đầu. "Cô ấy yếu lắm. Cong tố viên sẽ làm cô ấy hóa rồ lên mất bởi sự truy hỏi của ông ta". Anh nhìn Sandra. Vụ này quả là vô cùng khó trôi.".
Sandra mỉm cười. "Nhưng anh sẽ thắng mà. Em biết vậy".
David gọi điện cho Harvey Vdell, kế toán trưởng Công ty Kincaid, Turner, Rose ê Ripley.
"Harvey, David Singer đây".
"Chào. Nghe nói là anh rời khỏi Công ty một thời gian hả?".
"Ờ".
"Anh đang theo một vụ hay đấy. Báo chí đăng đầy cả rồi. Tôi có thể giúp gì cho anh đây?".
"Tôi còn . dollas trong quỹ lương hưu và trợ cấp ở đây, Harvey. Tôi chưa muốn rút ra ngay đâu nhưng Sandra và tôi vừa mua một căn nhà mới vì thế tôi cần tiền để trả trước cho họ".
"Nhà mới à? Ồ, chúc mừng anh chị".
"Cảm ơn. Bao giờ thì tôi mới lấy được đây?".
Một thoáng lưỡng lự ở đầu dây bên kia. "Tôi gọi lại cho anh sau nhé?".
"Dĩ nhiên". David đọc cho anh ta số điện thoại.
"Tôi sẽ gọi lại ngay đấy".
"Cảm ơn".
Harvey Vdell đặt ống nghe xuống rồi lại nhấc lên ngay. "Báo với ông Kincaid tôi có chuyện cần gặp".
Ba mươi phút sau anh ta đã ở trong phòng Kincaid. "Chuyện gì vậy, Harvey?".
"Ông Kincaid, David vừa gọi điện cho tôi. Anh ta mua một căn nhà mới và cần . của mình trong quỹ lương hưu và trợ cấp để trả trước. Theo tôi thì chúng ta không cần phải đưa. Anh ta đã nghỉ và không ...".
"Không hiểu anh ta có biết trả góp một ngôi nhà khó khăn thế nào không nhỉ?".
"Có lẽ là không. Tôi sẽ nói là chúng ta không thể ...".
"Cứ đưa tiền cho anh ta".
Harvey nhìn ông ta ngạc nhiên. "Nhưng chúng ta không cần ...".
Kincaid nhô người về đằng trước. "Chúng ta đang giúp David đào một cái hố cho chính hắn Harvey. Một khi mà David đã trả tiền trước cho căn nhà đó ... thì cũng có nghĩa chúng ta sẽ hoàn toàn nắm được hắn".
Harvey Vdell gọi điện lại cho David. "Tôi báo cho anh tin mừng đây, David. Anh có thề rút tiền ra bất kỳ lúc nào, ông Kincaid nói sẽ giúp anh mọi thứ anh cần.
"Ông Crowther. David Singer đây. Tiền nhà đã lo xong Ngày mai ông có thể nhận".
Tuyệt. Tôi đã nói rồi, có nhiều người cũng muốn lấy căn nhà đấy nhưng tôi cảm thấy hai vị mới là chủ thực sự của nó. Chắc chắn các vị hạnh phúc khi sống ở đó".
Phiên tòa xử Ashley Patterson diễn ra ở San Jose, trong tòa án cấp cao của hạt Santa Clara nằm trên đường North First. Quyết định về quyền xét xử đã thông báo từ vài tuần trước. Đây là vấn đề phức tạp vì những vụ_án mạng đã xảy ra ở hai bang và hai quốc gia khác nhau. Cuộc tranh luận được tổ chức ở San Francisco với sự có mặt của thanh tra Guy Foutaine từ Phòng cảnh sát Quebec, đồn trưởng Dowling từ hạt Santa Clara, thanh tra Eagan tử Bedford, Pennsylvania, đại úy Rudford từ Phòng cảnh sát San Francisco và Roger Toland, sếp cảnh sát San Jose.
Foutain nói, "Đề nghị dẫn độ can phạm về Quebee vì chúng tôi đã nắm trong tay những chứng cứ vô cùng xác thực về tội lỗi của cô ta. Chắc chắn là cô ta sẽ bị kết tội ở đó".
Thanh tra Eagan phản đối. "Chúng tôi cũng vậy, ông Foutain ạ. Jim Cleary là vụ đầu tiên nên chúng tôi cho là phải được hưởng quyền ưu tiên hơn các vụ khác".
Đại úy Rudford thì nói. "Thưa các vị, tất cả chúng ta đều sẽ chứng minh được tội lỗi của cô ta. Nhưng có đến ba vụ xảy ra ở Califôrnia nên phạm nhân nên bị xử ở đó. Việc này hẳn có lợi hơn cho tất cả chúng ta".
"Tôi đồng ý". Đồn trưởng Dowiing nói. "Và hai vụ trong đó lại xảy ra ở hạt Santa Clara, nên việc xét xử ở đây là hợp lý nhất".
Họ còn tiếp tục tranh cãi thêm hai giờ nữa về công lao của mỗi bên để cuối cùng đi đến quyết định là phiên tòa xét xử ba vụ giết Dennis Tibble, Richard Melton và đồn phó Sam Blake sẽ được tổ chức ở tòa án cấp cao tại San Jose. Họ cũng nhất trí rằng hai vụ ở Bedford và Quebec sẽ bị gạt ra khỏi phiên xử này.
Trong cuộc gặp riêng trước khi xử án, David đã tỏ thái độ đứng hẳn về phía Ashley.
Vị thầm phán đại diện cho tòa án hỏi. "Anh sẽ bào chữa thế nào đây?".
"Vô tội và vô tội vì bị bệnh mất trí".
Ông ta gật đầu. "Tốt lắm".
Thưa ngài thẩm phán, chúng tôi xin được bảo lãnh cho bị cáo".
Người đại diện của phía công tố nhẩy dựng lên. "Thưa thẩm phán, chúng tôi cực lực phản đối Bị cáo bị kết tội đã gây ra ba vụ án mạng dã man và sẽ bị Viện công tố khép vào án tử hình. Có thể nhân cơ hội này cô ta sẽ tìm mọi cách để trốn chạy".
"Không đúng", David trả lời. "Không ai ...".
Vị thẩm phán ngắt lời. "Tôi đã xem hồ sơ và đơn yêu cầu không chấp nhận bảo lánh của bên công tố viên. Không thể bảo lãnh được. Vụ này đã được giao cho thẩm phán Winiams toàn quyền xử lý Bị cáo sẽ bị giam giữ tại nhà tù hạt Santa Clara cho đến khi phiên tòa diễn ra".
David thờ dài. "Vâng, thưa ngài thẩm phán". Anh quay sang Ashley. "Đừng lo. Mọi việc sẽ ổn thôi. Hãy nhớ ... cô không có tội".
Khi David về đến văn phòng, Sandra nói với anh. "Anh đã xem tin tức chưa? Các tờ báo khổ nhỏ gọi Ashley là "Con đi hàng thịt". Trên tivi thì có cả một phóng sự về vụ này".
"Anh biết chuyện này sẽ ngày một tồi tệ mà".
David thở dài, "đây mới chỉ là mở màn thôi. Hãy làm những gì cần làm đi.".
còn tám tuần nữa thì phiên tòa bắt đầu.
Đó là tám tuần làm việc cật lực. David và Sadra quần quật ngày lẫn đêm, cố lục tìm cho hết bản sao của các vụ xét xử những bị cáo bị rối loạn đa nhân cách. Có đến hàng chục vụ như vậy. Và đủ các thứ tội giết người, hăm hiếp, cướp của, buôn ma túy, phóng hỏa đốt nhà ... Một số bị kết án, một số được tha bổng.
"Chúng ta sẽ cải cho Ashley trắng án David nói với Sandra.".
Sandra thu thập tên của các nhân chứng và gọi điện cho họ.
"Bác sĩ Nakamoto, tôi là cộng sự của luật sư David Singer. Tôi rất tin vào các xác nhận của ông trong cuốn Orgeon Vs Bohannan. Ông Singer sắp bào chữa cho Ashley Patterson ... ông nhận lời à? Vâng. Tốt quá, chúng tôi rất mong ông sẽ đến San Jose và kiểm tra tình trạng của cô ấy ...".
"Bác sĩ Booth, tôi ở văn phòng của David singer. Ông ấy sắp biện hộ cho Ashley Patterson.
Chính ông đã kiểm tra vụ Dickerson phải không ạ. Chúng tồi rất trông mong vào kinh nghiệm lão luyện của ông ... Chúng tôi mong ông sẽ đến San Jose và kiểm tra cho cô Patterson. Chúng tôi thật sự cần đến chuyên môn của ông ...".
"Bác sĩ Jameson, tôi là Sandra đây. Chúng tôi hy vọng ông sẽ ...".
Và cứ thế, cứ thế, tử sáng sớm cho đến quá nửa đêm. Cuối cùng danh sách của nhân chứng đã xong. David xem nó và nói, "Thật là gây ấn tượng. Bác sĩ, trưởng khoa ... hiệu trưởng các trường Y danh tiếng ..." Anh nhìn Sandra và mỉm cười. "Anh nghĩ là chúng ta đang có lợi thế đấy".
Lần nào cũng vậy David vừa vào đến cửa là Jesse Quiner đã hỏi. "Thế nào rồi. Tôi có giúp được gì không?".
"Tôi vẫn lo được mà".
Quiner nhìn quanh văn phòng. "Cậu có đầy đủ các thứ chứ?".
David cười. "Mọi thứ, kể cả người bạn tốt nhất của tôi.".
Một buổi sáng thứ hai, David nhận được một phong bì từ phòng công tố, trong đó là bản danh sách dài. David đọc xong, đầu óc nặng trĩu.
Sandra nhìn anh quan tâm, "Cái gì vậy?".
Em xem đi. Họ có cả đống chuyên gia y khoa tên tuổi chống lại MPD".
"Thế anh định giải quyết thế nào".
"Chúng ta sẽ thừa nhận Ashley có mặt ở hiện trường vụ án, nhưng là do một trong hai nhân cách kia thực hiện hành động giết người chứ không phải cô ấy.
Liệu anh có thuyết phục nổi bồi thẩm đoàn tin chuyện này không?
Năm ngày trước khi phiên tòa diễn ra, David nhận được điện thoại của thẩm phán Williams nói muốn gặp anh.
David đi sang văn phòng của Quiner. "Jesse, kể cho tôi nghe về thẩm phán Winiams với".
Jesse ngả người ra sau ghế. "Tessa Winiams ... Cậu đã bao giờ làm Hướng đạo sinh chưa David?".
"Rồi".
"Cậu còn nhờ khẩu hiệu của Hướng đạo sinh "Chuẩn bị đầy đủ chứ?".
"Nhớ".
"Cậu phải chuẩn bị đầy đủ khi bước vào phiên tòa của Tessa Williams. Bà ta lợi hại lắm. Cả đáo để nữa. Một con người vươn lên từ bùn đất đấy. Xuất thân tại" một gia đình lĩnh canh ở Mississippi, Tessa Williams chỉ nhờ vào học bổng mà học hết đại học. Họ hàng, làng xóm quê hương vô cùng tự hào về Wlilliams nên đã hùn tiền lại cho bà theo học tiếp ở trường Luật. Có tin đồn là đã từ chối cả quyền cao chức trọng Whashington để chỉ là bà một quan tòa tự do, độc lập.
Tóm lại, Williams là cả một huyền thoại đấy".
"Hay quá", David thốt lên.
"Phiên tòa diễn ở Santa Clara à?".
"Ừ", "Vậy thì cậu sẽ gặp ông bạn cũ Mickey Brennan của tôi trong vai công tố viên rồi".
"Kể về ông ta đi, Jesse"?.
"Hắn là một tay Ailen nóng nẩy và cứng rắn từ trong ra ngoài. Gia đình nhà Blennan giống ghê lắm đấy. Bố là chủ một nhà xuất bản lớn, mẹ là bác sĩ, chị gái là giảng viên đại học. Hồi ở trường, hắn là một ngôi sao bóng đá và luôn đứng đầu trong trường luật. Jesse chồm người về phía trước. "Hắn khá đấy, David. Hãy cẩn thận. Đòn độc của hắn là vô hiệu hóa lời khai của các nhân chứng bên bị và sau đó đập họ luôn. Hắn rất thích chơi trò cút bắt với họ. Thế tại sao bà Williams lại muốn gặp cậu?".
"Tôi cũng không rõ:
Trong điện thoại bà ta chỉ nói là có chút vướng mắc muốn thảo luận với tôi thôi".
Jesse Quiller cau mày. "Chuyện này lạ đấy.
"Khì nào thì cậu tôi gặp bà ta?".
"Sáng thứ tư".
"Cẩn thận đấy".
"Cám ơn Jesse. Tôi sẽ đề phòng".
Tòa án cấp cao hạt Santa Clara là một ngôi nhà bốn tầng quét vôi trắng, nằm trên đường North First. Ngay ở lối vào chính là một trạm kiểm soát có nhân viên mặc cảnh phục, có máy dò kim loại, rào chắn. Có tất cả bẩy phòng xử án trong tòa nhà này, mỗi phòng do một thẩm phán và đội ngũ nhân viên trợ giúp chịu trách nhiệm.
Mười giờ sáng ngày thứ tư, David Singer bước vào phòng làm việc của nữ thẩm phán Tessa Williams. Trong phòng có cả Mickey Brennan. Ông công tố viên cứng rắn này xấp xỉ , thấp người, vạm vờ, nói giọng pha thổ âm Ailen.
Còn Tessa Williams cũng trạc , lai Phi châu, người mảnh dẻ và trông còn khá hấp dẫn, cử chỉ và điệu bộ mạnh mẽ, đầy uy quyền.
"Chào ông Singer. Tôi là thẩm phán Williams.
Còn đây là ông Brennan". Hai người đàn ông bắt tay nhau. Bà thẩm phán nhìn sang David.
"Mời ngồi. Tôi muốn "bàn trước chút chuyện về vụ Patterson. Theo hồ sơ thì ông định bào chữa cho cô ta là vô tội, vì bệnh mất trí?".
"Vâng, thưa thẩm phán".
"Tôi mời cả hai ông đến đây vì tôi nghĩ chúng ta có thể tiết kiệm được khá nhiều thời gian và tiền bạc của nhà nước. Tôi luôn chống lại việc dàn xếp biện hộ nhưng trong vụ này, tôi cho như thế là hợp lý".
David bối rối lắng nghe.
Bà thẩm phán quay sang Brennan. "Tôi đã đọc bản luận tội sơ bộ và nghĩ rằng vụ này không nhất thiết phải ra tòa. Đồng thời tôi cũng mong rằng nhà nước sẽ hủy bỏ án tử hình để thay vào đó là án chung thân".
David lên tiếng. "Hãy khoan. Hình như có gì lầm lẫn thì phải".
Cả hai người đều quay sang nhìn anh.
"Ông Singer ...".
"Thân chủ của tôi vô tội. Cô ấy đã vượt qua cuộc kiểm tra nói dối và điều đó chứng minh ...".
"Chuyện đó không chứng minh được gì cả và như anh biết đó, nó không có giá trị trước tòa.
Đây sẽ là một phiên tòa có khả năng kéo dài và sẽ khá là lộn xộn, chủ yếu do sự tò mò của công chúng.".
"Tôi chắc rằng ...".
"Tôi đã làm nghề luật nhiều năm rồi, ông Singer." Bà Williwams nóng nẩy ngắt lời anh.
"Tôi đã nghe đủ các kiểu bào chữa rồi. Tự bào chữa chấp nhận được, giết người vì nông nổi nhất thời - chấp nhận được vì đầu óc có vấn đề chấp nhận được ... Nhưng tôi cho ông biết tôi không tin vào điều sau đây, ông luật sư. Vô tội vì tôi không liên quan đến án mạng, đó là do một nhân cách khác của tôi thực hiện ... Cái kiểu này ông có thể tìm thấy trong cuốn Blackstone. Thân chủ ông hoặc có hoặc không liên quan đến vụ án, thế thôi. Cho nên, nếu ông thay đổi mục đích bào chữa, chúng ta cớ thể tiết kiệm ...".
"Không, thưa bà thẩm phán, tôi không thay đổi".
Tessa Williams nhìn David chằm chằm. Ông ngang ngạnh quá. Rất nhiều người cho đó là một phẩm chất đáng quý", bà ta chồm người về phía trước, "còn tôi thì không".
"Thưa bà thẩm phán ...".
"Ông đã buộc chúng ta phải đối mặt nhau trong một phiên tòa kéo dài ít nhất ba tháng hoặc lâu hơn".
Brennan gật đầu. "Tôt đồng ý".
"Xin lỗi, nếu các vị cảm thấy ..." David khăng khăng.
"Ông Singer", bà thẩm phán lại không để anh nói hết, "tôi có thiện ý mời ông đến đây để cùng nhau tìm một hướng đi đúng. Nếu cứ theo cách ông dự định tiến hành thì thân chủ của ông có thể sẽ chết đấy".
"Thôi nào, bà đang vội vàng đánh giá vụ án này mà không ...".
"Vội vàng ư? Ông đã xem các bằng chứng chưa?".
"Rồi, tôi ...".
"Chúa ơi, DNA Và dấu tay của hung thủ, tức Ashley, có ở khắp các hiện trường. Tôi chưa bao giờ thấy trường hợp phạm tội nào lại rõ ràng đến thế. Nếu ông cứ khăng khăng đòi tiếp tục, có thể tòa án sẽ biến thành trò hề mết. Được, tôi sẽ không để chuyện này xảy ra đâu. Tôi không muốn phiên tòa của mình trở thành rạp xiếc. Hãy giải quyết nó ngay bây giờ đi, khi còn chưa muộn. Tôi hỏi ông một lần nữa, ông có đồng ý biện hộ cho thân chủ ông án chung thân không?".
"Không!" David bướng bỉnh đáp.
Bà ta giận dữ nhìn anh. "Được. Gặp nhau vào tuần sau".
Tự anh đã tạo ra kẻ thù cho chính mình.