Cả căn phòng lại chìm vào yên tĩnh quỷ dị, một lúc sau, người đàn ông mang mới nhàn nhạt lên tiếng: "Có chuyện ra nói, không thì... biến đi."
Tại một góc tường có tiếng sột soạt nhỏ bé vang lên, kế tiếp là một giọng nói mang năm phần quyến rũ, ba phần bất đắc dĩ cùng hai phần nũng nịu vô căn cứ xuất hiện trong căn phòng vốn dĩ chỉ có một người: "Ai yo, L. thật là vô tình a! Dù gì người ta cũng là phụ nữ mà, cậu nỡ lòng nào đuổi người ta đi như thế. "
Tiếng nói vừa dứt, trước mặt người đàn ông được gọi là L. bỗng nhiên có một người đang đứng khoanh tay nở nụ cười tà tứ. Người này mặc chiếc áo sơ mi màu hồng cùng quần jeans đen, tóc nâu hơi xoăn che lấp đi khuyên tai trắng bạc, khuôn mặt tuấn tú có chút âm nhu, nổi bật nhất chính là đôi mắt của người nọ - con ngươi màu xám không chút sinh động, giống như hai viên ngọc hiếm có.
Nhưng mà, điều đáng nói ở đây phải là: người này rõ ràng là nam giới nhưng lại có giọng nói của nữ giới.
L. hơi ngước mắt lên, nhìn thoáng qua hắn, môi cong lên thành một độ cong châm chọc: "Phụ nữ? Thứ cho tôi mắt kém bấy lâu nay nhìn không ra Gy cậu là nữ."
Gy làm sao không nhận ra sự trào phúng trong câu nói của L., dù vậy hắn vẫn duy trì nụ cười trêu chọc: "L., cậu quả thực không cho tôi chút mặt mũi sao? Dù sao chúng ta cũng..."
"Nếu còn nói nhảm, đi chỗ khác mà nói." Chưa đợi Gy nói hết câu, L. đã lạnh lùng cắt đứt. Từ trước đến nay hắn không phải là loại người thích dong dài.
Gặp thái độ của L. chẳng mấy thân thiện, Gy dường như đã quen, hắn nhún nhún vai, sâu trong đôi mắt xám có gì đó chợt lóe lại biến mất rất nhanh, nhanh đến nỗi L. cũng không phát hiện. Chỉ nghe Gy thở dài, dùng giọng nam đáp lời: " Quả nhiên cậu vẫn như trước a, chả thú vị gì hết. Cẩn thận không cưới vợ được đấy!"
Hai hàng lông mày của L. khẽ khàng chau lại, giọng nói càng hiện ra mất kiên nhẫn: "Chuyện của tôi, không cần ai lo. Ai dám quá phận đừng trách tôi không niệm tình." Những chữ cuối đặc biệt được nhấn mạnh, rõ ràng là một lời cảnh cáo.
Gy vội vã xua tay: "Được rồi, không đùa với cậu nữa. Lần này tôi tới để "thử nước", cậu tạm thời không cần động."
Nghe vậy, con ngươi của L. thoáng qua nét sắc bén, hắn nhìn chằm chằm vào Gy, lạnh lẽo hỏi: "Lí do?"
Gy lại nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Có lẽ Doctor có ý định khác nên chưa muốn bại lộ cậu. Dù sao tôi cũng đang rảnh, hoạt động gân cốt một chút cũng tốt." Nói đến đây, Gy híp mắt, thanh âm ẩn chứa hưng phấn "Nghe nói, gần đây thành phố K rất náo nhiệt a."
L. im lặng vài giây mới đáp: "Cậu tốt nhất thu liễm chút, đừng gây ra náo loạn rồi bắt tôi xử lí."
Gy cười khẽ, tiếng cười lại có vẻ quyến rũ tận xương: "Cậu xem, hiện tại tôi là phụ nữ." Ý là, sẽ không ai nhận ra tôi đâu.
"Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, nơi này không đơn giản đâu. Đừng quên ngụy trang của cậu vẫn có người ngay lập tức nhận ra." L. nhàn nhã uống một ngụm rượu.
Sắc mặt Gy khẽ cứng đờ, người kia chính là người mà hắn vừa yêu vừa hận. Vài năm trước, hắn ỷ vào khả năng đặc biệt của bản thân trà trộn vào một phân bộ của một tổ chức, suýt chút nữa thâm nhập được vào tổng bộ của nó thì người đó xuất hiện. Chỉ một cái liếc mắt, người nọ gần như ngay lập tức nhìn thấu thân phận của Gy, và cũng hại hắn thiếu chút nữa bỏ mạng nơi biển lửa. Đó cũng là lần đầu tiên hắn thua một người và thua thảm hại như vậy. Kể từ lúc đó, hình bóng người kia vẫn luôn hiện diện trong tâm trí hắn, càng ngày càng khó phai mờ. Không biết tự lúc nào, hắn luôn luôn tìm hiểu hành tung của người kia rồi lặng lẽ đi theo, dùng mọi thủ thuật che giấu bản thân rồi thách thức người nọ tìm ra mình, nhưng không ai biết rằng trong tâm khảm hắn khát vọng ánh mắt kia dừng trên người mình như thế nào, thậm chí dừng càng lâu càng tốt. Lần này đến thành phố K cũng là bởi vì Gy biết được người nọ sắp đến đây. Lần này, hắn phải chuẩn bị một lễ vật thật lớn để chào đón người đó.
Vẻ mặt mất tự nhiên của Gy chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, rất nhanh hắn liền trở lại bộ dáng tà tứ thường ngày, sinh mệnh trong cặp mắt xám lui mất, trở về vẻ vô hồn vốn có: "Yên tâm, lần này trò chơi sẽ càng thú vị."
L. không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó, cả người lộ ra vẻ xa cách.
Gy nâng mày, nhìn ra phía đối diện, chẳng biết hắn nghĩ đến điều gì mà khóe môi chợt cong lên. Hắn thâm ý nhìn sang L., cười nói: "Lần nào cậu cũng không hoan nghênh tôi a."
L. vẫn giữ im lặng.
Một lát sau, căn phòng chỉ còn một mình L. đơn độc, còn Gy chẳng biết từ lúc nào đã rời khỏi. Cứ như từ đầu đến giờ trong phòng chỉ có một người duy nhất.
Thực tế sau khi trở lại phòng ăn, cảm xúc của Vân Nhàn vẫn chưa hề ổn định. Chẳng biết tại sao mà khi bất ngờ chạm mặt người đàn ông kia, cô có một dự cảm mãnh liệt rằng nhất định sẽ có chuyện gì đó xảy ra, mà chuyện này có lẽ sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này của cô và cả hai bảo bối. Dự cảm này khiến cho người vốn điềm tĩnh như cô cũng có phần e ngại, nếu có thể cô chỉ muốn các con có cuộc sống yên bình như những năm qua, nhưng lần này cô quay lại thành phố K. còn có nhiệm vụ quan trọng cần hoàn thành nên không thể rời đi được. Càng nghĩ càng phiền, cô dứt khoát không để ý đến nó nữa, dù cho sau này có chuyện gì xảy ra thì cô quyết không lùi bước.
Vân Nhàn ngẩng đầu nhìn ba ông cháu đang cười nói vui vẻ tự nhiên ở đối diện, đột nhiên tâm trạng tốt hơn hẳn. Khi bạn căng thẳng vì công việc, bất chợt nhìn thấy người bạn thân yêu nhất nở một nụ cười thật tươi dành tặng bạn, bạn sẽ cảm thấy mọi sự phiền não đều tan biến theo nụ cười đó, tựa như ánh mặt trời sau cơn mưa, bầu trời lấp lánh sắc màu cầu vồng. Đối với nhiều người, đó là khoảnh khắc đẹp nhất.
Nửa tiếng đồng hồ sau, bốn người ăn uống xong xuôi, Vân Trường liền hỏi con gái: "Nhàn Nhàn, con sẽ ở lại đây luôn chứ?" Ánh mắt hết sức trông mong nhìn cô.
Vân Nhàn tự nhiên hiểu ông đang mong chờ điều gì, đáng tiếc...
Cô rũ mắt, nói: "Hành lý con đã đưa đến căn hộ khu S. rồi ạ."
Vân Trường thở dài, quả nhiên như ông đã đoán trước, cô không hề có ý định quay về nhà chính. Đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Thiên Thiên, nói: "Cần gì cứ nói với ba, con là đứa con ba yêu thương nhất, ba sẽ không để con và cháu của ba chịu thiệt thòi gì." Trong giọng nói tràn ngập sự kiên định.
Vân Nhàn nhìn cha mình, cười đáp: "Con biết rồi ạ."
Thiên Thiên ôm cánh tay Vân Trường, ngọt ngào nói: "Ông ngoại tốt nhất!"
Câu này thành công làm cho Vân Trường nở hoa trong bụng, tâm tình bỗng nhiên thư sướng hơn. Nhìn nhìn đồng hồ, đề nghị: "Để ba đưa các con về."
Vân Nhàn nhìn cậu nhóc nhà mình, nghĩ nghĩ, bèn gật đầu đồng ý.
--- ------ ------ --------
Trên đường đến khu S., Vân Trường bỗng hỏi Vân Nhàn: "Con định làm ở đâu chưa?" Vừa rồi nghe hai anh em khoe rằng cô đã tốt nghiệp đại học chuyên ngành IT và có bằng thạc sĩ MBA, ông vừa ngạc nhiên vừa tự hào. Với một người phụ nữ vừa phải chăm sóc con nhỏ vừa có thể đạt được học vị như thế quả thật không hề dễ. Huống chi cô chỉ dùng năm để hoàn thành. Như vậy, tài năng của cô không ai có thể phủ nhận đươc. Vân Trường thật hy vọng cô sẽ đến Thiên Trường làm việc, tuy nhiên ông tôn trọng quyết định của con, hơn nữa ông tin tưởng vào sự lựa chọn của con gái.
Vân Nhàn khéo léo nói: "Hiện tại con có hợp đồng với tập đoàn Simon Cowell, lần này trở về đây chủ yếu là vì hạng mục hợp tác với tập đoàn N.W về một số lĩnh vực nghiên cứu. Cho nên..."
Vân Trường tự nhiên hiểu ý, con gái muốn cho ông biết rằng cô không thể làm việc cho Thiên Trường, đồng thời lần này trở về cũng chưa hẳn sẽ ở lại đây luôn. Nói tóm lại, Vân Nhàn chính là uyển chuyển nói với ông một chuyện: cô có thể sẽ lại rời khỏi nơi này. Vân Trường ngầm thở dài trong lòng, xem ra con gái dã không còn thiết tha gì với gia đình.
Bầu không khí trong xe đột nhiên trầm xuống hẳn.
Ngay lúc này, giọng trẻ con non nớt vang lên, lại giống như ánh nắng xua tan đi lớp mây mù xám ngắt: "Mẹ, ngôi trường kia to quá."
Vân Nhàn nhìn theo tầm mắt Thiên Thiên, phát hiện ngôi trường mà con nói chính là học viện Thiên Anh - cơ sở giáo dục nổi tiếng nhất của thành phố k. và cả nước N.
Có thể không lớn sao khi mà khuôn viên học viện sở hữu diện tích gần km², phân ra thành nhiều khu vực nhỏ đào tạo các cấp bậc khác nhau. Có thể nói, học viện là một hệ thống giáo dục liên hoàn từ tiểu học đến trung học. Học viện Thiên Anh hoàn toàn là sản phẩm của thời đại này. Cả học viện được xây dựng theo thiết kế hiện đại nhất, các tòa nhà được sắp xếp với nhau theo kiểu vòng cung, xung quanh là sân vườn rộng lớn. Chỉ dựa vào khí thế bề ngoài thì Học viện Thiên Anh tuyệt không thua kém chút nào so với các ngôi trường lớn trên thế giới. Những tấm kính phản xạ ánh sáng mặt trời khiến cho học viện như tỏa sáng rực rỡ. Cũng chính vì lẽ đó đã thu hút ánh nhìn của hai anh em thiên Thiên.
Vân Nhàn nghiêng đầu, cô biết học viện này cũng không hề đơn giản, nếu không tên tuổi một trong học viện nổi tiếng nhất thế giới đã chẳng có tên Thiên Anh. Thực tế, có thể xem đây là nơi tập trung thiên tài hàng đầu của cả nướ bởi vì chỉ có những đứa bé có tài năng mới có khả năng trụ được ở đây.
Vân Trường hơi im lặng suy nghĩ, sau đó mới hỏi: "Các cháu cũng đã tuổi rồi nhỉ?"
"Dạ vâng!" Thần Thần lễ phép đáp.
"Đã đến trường nào học chưa?!" Vân Trường hỏi tiếp.
"Ở Canada có đi nhà trẻ ạ." Thiên Thiên nhanh nhảu đáp.
"Các cháu có muốn vào đó học không?"
Vân Nhàn ánh mắt chợt lóe, nhìn cha mình, cô biết học viện Thiên Anh không phải ai muốn vào học cũng được. Ông làm như vậy cũng sẽ gián tiếp cho người khác biết mối quan hệ giữa ông và các bé.
Vân Trường trầm thấp nói: "Dù sao bọn trẻ cũng cần đến trường, cháu của ba đương nhiên phải học trường tốt nhất rồi." Rồi cười hỏi: "Thế nào, hai cháu hài lòng với ngôi trường này không? "
Thiên Thiên cùng Thần Thần tất nhiên phát hiện có điều gì đó, nhưng mà các bé cũng chẳng phải e ngại cái gì, ngược lại rất vui vẻ với quyết định của Vân Trường, vì thế đồng thanh đáp: "Hài lòng ạ!"
Vân Trường bật cười, nếu hai cậu nhóc còn không hài lòng với học viện Thiên Anh, ông thật không biết ngôi trường như thế nào mới vừa ý các bé nữa. "Xét thấy các cháu yêu thích học viện như vậy, ngày mai hai đứa có thể đến học."
Vân Nhàn không nhịn được mở miệng: "Ba, không cần gấp như vậy." Cô vừa rồi là vì để con tự do lựa chon nên đều im lặng, nhưng mà cũng không cần phải nhanh như vậy a. "Để hai bé quen thuộc với nơi này một chút rồi hãy đi học sẽ tốt hơn ạ."
Vân Trường ngẫm lại thấy cũng có lý, già rồi nên hấp tấp hẳn đi a. "Hai cháu thấy thế nào?"
"Chúng cháu nghe ông ngoại và mẹ ạ." Quả không uổng là anh em sinh đôi, hai bảo bối lại đồng thanh.
Đến bây giờ, Vân Trường hết sức hài lòng với hai đứa cháu mới toanh này. Các bé tuy rằng có điểm tinh nghịch nhưng lại rất ngoan ngoãn. Với ông, chỉ cần con cháu hòa thuận vui vẻ đã thỏa mãn.
Vân Nhàn liếc nhìn bảo bối nhà mình, không tiếng động khen ngợi.
Được mẹ khích lệ, hai cậu nhóc cười càng tươi hơn.
"Được rồi, ba sẽ nói chuyện với viện trưởng, khi nào các cháu sẵn sẵn sàng thì gọi ba."
"Không cần phiền phức ba đâu ạ, để con đưa hai đứa đi là được được rồi a." Vân Nhàn vội từ chối.
" Nhưng là..." Vân Trường vẫn còn muốn kiên trì.
"Ba, con không nghĩ quá mức rêu rao." Vân Nhàn thoáng nhìn qua hai anh em.
Vân Trường hơi sửng sốt, lại nhìn qua ánh mắt cô, chợt hiểu. Quả thật lúc này không nên quá mức nổi bật, trong nhà còn có một tôn đại phật, nếu bà biết đến sự tồn tại của hai bé chắc chắn sẽ không yên bình. Vì vậy ông chẳng miễn cưỡng nữa: "Khi nào các cháu thích thì hãy đến trường."
"Vâng ạ! Ông ngoại thật tốt." Thiên Thiên bắt đầu cười nịnh nọt.
Cứ vậy, chuyện trường học của hai thiên thần cứ được quyết định nhanh chóng một cách không ngờ như thế.
--- ------ ----"--- ------ ----
Khu căn hộ khu vực S. là một trong những khu căn hộ cao cấp thành phố K. Nó không chỉ hiện đại bậc nhất mà còn có quang cảnh sân vườn độc đáo. Có thể nói, nơi này tuy sang trọng lại không hề phô trương, nhìn qua có vẻ thuộc dạng "khiêm tốn", nhưng nội thất lại cực kỳ cao cấp. Với k
iểu thiết kế trang nhã, khu S. là một khu căn hộ thuộc hàng đắt đỏ.
Vân Trường đưa ba mẹ con Vân Nhàn đến khu S, lại dạo một vòng căn hộ của họ rồi mới rời đi. Tiếp đó, ba người bắt đầu sắp xếp lại đồ đạc trong căn hộ, đến khi hoàn thành đã là chuyện của hai tiếng sau.
Vân Nhàn nhìn đồng hồ treo tường, nói: "Đi nghỉ chút, tối mẹ dẫn các con ra ngoài ăn."
"Dạ, mẫu thân đại nhân! " Hai bảo bối ngoan ngoãn đáp.
Vân Nhàn bật cười, xoa xoa má hai cậu nhóc một lúc mới chịu buông tha.
Đợi Vân Nhàn vào phòng rồi, anh em Thiên Thần mới liếc lẫn nhau. Thần Thần nhìn chỗ tay áo có vết bụi rất nhỏ, nhíu nhíu mày, nói: "Ta đi tắm."
Thiên Thiên nhún vai, tỏ vẻ không có ý kiến. Bé biết cậu em song sinh của mình từ khi sinh ra đã mắc bệnh sạch không nhẹ mà.