Ương Nại chính thức ý thức được mình là một nữ sinh, là ở tuổi mười bốn.
Ngày đó, là buổi học cuối cùng trước kỳ nghỉ xuân, vì vậy trong lớp tất cả mọi người thật cao hứng, mấy hội bạn học khá thân cùng nhau hẹn ra ngoài chơi, Ương Nại cũng không ngoại lệ.
Trong lớp, Ương Nại là bạn tốt của Phan Hương Khởi và Lý Tư Phân.
Sau khi tan học, cô nhanh chóng vọt tới trước chỗ ngồi, "Hương Khởi, Tư Phân, chúng ta đi xem phim có được không?"
Hương Khởi không trả lời, ngược lại Tư Phân thần thần bí bí mở miệng: "Không được."
"Vậy ngày mai thì sao?"
"Ngày mai cũng không được."
"Các cậu " Ương Nại hoài nghi nhìn hai bạn tốt: "Có phải có chuyện gì len lén đạt thành hiệp nghị, không cho tớ biết có phải không?"
Hương Khởi mặt đỏ lên: "Cái đó. . . . . . Cái đó. . . . . ."
"Tớ giúp câu ấy nói, Ương Nại, đây là bí mật đó." Tư Phân mập mờ cười, cố ý hạ thấp giọng, "Hương Khởi không phải thích một học sinh năm hai ở bộ bóng chày đội sao? Cậu ấy muốn tỏ tình."
Ương Nại “À” một tiếng, ngạc nhiên: "Ồ, có thật không? Là ai, là ai vậy?"
“Đội trưởng bóng chày."
"À, thì ra là đội trưởng đội bóng chày. . . . ." Nhưng… đợi chút, không đúng, đội trưởng bóng chày năm hai, đó không phải là. . . không phải Viên Hi Hành sao?
Hương Khởi cùng anh ấy?
Làm sao đây! Đội bóng chày năm hai có , thành viên, thế nào Hương Khởi vừa vặn thích Viên Hi Hành? Trong lòng hắn đã có Ương Tê.
Không phải cô thiên vị chị của mình, nhưng so với Ương Tê, Hương Khởi một chút phần thắng cũng không có, nếu so mã tranh tài một vòng, Ương Tê sẽ dẫn xa đến hơn con ngựa.
"Ương Nại, cậu làm sao vậy?"
"Tớ? Tớ không sao." Ương Nại cười khan hai tiếng, "Vậy. . . Hương Khởi, cậu từ từ tỏ tình đi, tớ về nhà trước."
"Cậu không ở lại đi theo tớ à?" Hương Khởi hỏi, vẻ mặt giống như rất hi vọng cô lưu lại.
"À, không được."
Viên Hi Hành thích Ương Tê, tự nhiên không thể tiếp nhận Hương Khởi, lưu lại, cũng chỉ nhìn cô bị cự tuyệt mà thôi, tình huống như thế nhiều người bên cạnh, chỉ khó chịu hơn. Nhưng, cô lại không thể đàng hoàng nói với Hương Khởi như vậy, bởi vì bất kể người trong lòng Viên Hi Hành là ai, cô đều không có quyền ngăn cản Hương Khởi tỏ tình.
"Nếu như thay đổi chủ ý đi chơi, nhớ gọi điện thoại cho tớ." Ương Nại cầm cặp sách, đối với hai bạn tốt vẫy vẫy tay "Tớ đi đây, bye."
Lần đầu tiên một mình về nhà, cảm giác thật kỳ quái.
Bốn phía yên tĩnh, đường cũng có vẻ dài hơn, trời chiều đầu mùa xuân nhàn nhạt đỏ, rất thích hợp với tâm tình tế nhị của cô bây giờ.
Ở trong mắt người lớn, mười bốn tuổi cũng còn con nít, chỉ là trong mắt trẻ con, mười bốn tuổi đã là đủ để biết “tim đập thình thịch” là cảm giác gì.
Ương Nại thích Viên Hi Hành, hai năm qua chưa từng thay đổi.
Cô có đầy đủ lý trí khống chế tâm tình của mình, cho dù rõ ràng tâm ý của mình, nhưng vẫn có thể làm ra vẻ chuyện gì cũng không có. Cô cùng Viên Hi Hành có lúc cùng nhau đi học, có lúc cởi xe đạp ở đê truy đuổi, bọn họ thường thường chơi chung một chỗ, Ương Nại che giấu bí mật của mình rất tốt, cô tin tưởng trừ mình ra, không có ai biết bí mật này.
Bí mật duy nhất cô không chia sẻ với Ương Tê.
"Thẩm Ương Nại."
Ương Nại quay mặt sang, thấy người đi tới là Mao Mao.
Cô và tên Mao Mao này gần năm nay đã hòa bình rồi, nhưng bởi vì tích oán đã sâu, cơ hội hai người nói chuyện cũng không nhiều, nếu thời gian cho phép, cô sẽ chấp nhận đi đường xa đi học, chỉ vì không muốn qua cửa hàng nhà Mao Mao.
Thật sự không muốn nói chuyện với hắn, chỉ là cha Thẩm nói, làm người phải có lễ phép, nếu hắn mở miệng trước, cô cũng không thể vẫn nghiêm mặt như cũ.
"Cậu tìm tớ có chuyện gì?"
Mao Mao còn chưa lên tiếng mặt liền đỏ ửng: "Cái đó. . . . . ."
Ương Nại nhìn bộ dáng của hắn trong lòng rất ngạc nhiên, từ nhỏ tới hiện tại, hắn vẫn thích khi dễ nữ sinh, cư nhiên bây giờ còn bắt chước người ta đỏ mặt?
Buồn cười muốn chết, nhưng lại không muốn thất lễ như vậy, cô chỉ phải liều mạng nhịn: "Sao vậy?"
Mao Mao nhìn chung quanh, xác định bên đê không có người quen, rất nhanh từ trong cặp xách lấy ra một phong thư màu xanh nhạt, hơn nữa lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đặt vào trong tay cô: "Cho cậu."
"Cho tớ?" Ương Nại bị hành động quỷ dị liên tiếp của hắn làm cho không hiểu ra sao, nhìn một chút bức thư màu xanh nhạt trong tay, "Cái gì vậy?"
"Nhìn xem sẽ biết."
Mao Mao bỏ lại một câu nói, nhấc chân chạy như điên, khi Ương Nại nhắc lại nghi vấn, hắn đã chạy đến chỗ rất xa rồi, bóng lưng càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, sau đó biến mất trong ánh chiều, để lại một mình Ương Nại, một người lầm bầm lầu bầu.
"Đồ điên, có lời gì không nói còn viết thư, nói ra không nhanh hơn sao? Thật là khó hiểu.”
Miệng phong thư dính vô cùng, Ương Nại không nhịn được muốn oán trách, cái tên Mao Mao này, đến cùng là đang làm cái gì vậy chứ? Đột nhiên bày vẻ như vậy.
Cô cùng hắn đánh nhau không biết bao nhiêu, phần thắng một nửa, Ương Nại thừa nhận một năm này khó cùng hắn hoà bình được, nhưng thừa nhận có chút không quen, Mao Mao chắc cũng có cảm nhận giống cô, hai người vốn đã quen cảnh một đường tức miệng mắng to, một đường truy đuổi.
Nhớ lại, Ương Nại linh quang hiện ra, chẳng lẽ là. . . . . . Khiêu chiến thư?
Hắn không nhịn được, nên nghĩ tìm biện pháp phân cao thấp hay sao?
Ngay tại lúc mở phong thư, Ương Nại ngây dại - này này này này này, đây là cái gì? Rõ ràng quốc ngữ, rõ ràng là Trung văn, nhưng cô thấy thế nào không hiểu lắm?
Bỗng dưng, giấy viết thư bị người bên cạnh rút đi.
"Thẩm Ương Nại, tớ suy tính thật lâu, tớ phát hiện tớ không thích Âm Âm, tớ hiện tại thích cậu, cậu có thể làm bạn gái tớ hay không? Nếu như cậu nguyện ý, ngày mai. . . . . ."
"Viên Hi Hành, đừng đọc nữa!"
Viên Hi Hành ở bên cạnh cô ngồi xuống trên cỏ, chỉ là một mặt mỉ cười: "Thế nào? Được vô địch đọc nhanh giúp đọc thư còn ngại nữa à?"
Ương Nại lập tức đoạt lại giấy viết thư, lỗ tai một cái nóng lên. Mao Mao đáng chết, cũng không nói thẳng, hại cô một chút tâm tư chuẩn bị cũng không có, ghét nhất là, còn bị Viên Hi Hành nhìn thấy.
"Cậu ngày mai muốn cùng hắn ra ngoài sao?"
"Không cần, tớ lại không thích hắn." Tớ thích chính là cậu. Chỉ là, một câu nói này không thể nói ra miệng được, "Tớ còn tưởng rằng hắn muốn hạ chiến thư, haizz, đừng lo chuyện của tớ nữa..., cậu thì sao? Tớ. . . Có người quen biết, bảo hôm nay muốn tỏ tình với cậu."
Viên Hi Hành cũng không phủ nhận, chỉ là gật đầu một cái: "Cô ấy là bạn cậu a."
"Ừ." Cô đưa tay ngắt cành cỏ bên cạnh "Cậu trả lời thế nào?”
"Còn có thể trả lời thế nào, đương nhiên là xin lỗi bạn ấy rồi."
"Cô ấy sẽ không khóc chứ?"
"Khóc thì khóc, tớ cũng không có biện pháp." Hắn nhàn nhạt nói, "Cô ấy không phải mẫu người của tớ, huống chi trong lòng tớ đã có người mình thích rồi."
"Cứ như vậy à?"
"Nếu không thì sao đây?"
Ương Nại không biết từ đâu xuất hiện hỏa khí, nhắm đầu vào liền mắng, " Con trai các cậu thật kém cỏi, Mao Mao vốn rất thích Âm Âm, đột nhiên sau đó còn nói yêu thích tớ. Có một đứa con gái bởi vì cậu mà khóc, nhưng cậu một chút dáng vẻ hối lỗi cũng không có, cho dù cậu không thích người ta, cũng nên cảm ơn tâm ý của người ta mới đúng, trên thế giới này có nhiều con trai như vậy, nhưng cô ấy cố tình thích cậu, cậu không cảm thấy cảm động sao? Không thể ở thời điểm đó đối với cô ấy tốt một chút sao? Cậu, cậu không biết thích đơn phương một người là chuyện không dễ dàng sao?"
Ương Nại một hơi thao thao nói xong, lại làm giống Mao Mao - hướng phố Mỹ Lệ nhấc chân chạy như điên.
Đêm hôm đó, Ương Nại nằm trên giường, lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được.
Viên Hi Hành hắn. . . . . . Hắn hẳn là thấy bất ngờ lắm rồi.
Bọn họ mặc dù thỉnh thoảng sẽ cãi vả, nhưng cô chưa bao giờ thật tức giận như vậy, cho tới hôm nay.
Cô tức giận, là chân chính tức giận.
Buổi tối , giờ, hắn từng tới cửa hàng tìm cô, nhưng cô không muốn gặp hắn.
Cho đến đêm khuya yên tĩnh, Ương Nại mới nguyện ý thừa nhận, cô tức giận, không hoàn toàn vì nước mắt Hương Khởi, còn có một bộ phận là vì. . . . . . Chính cô.
Ương Nại vừa nhìn đồng hồ đeo tay, vừa cầu nguyện thời gian trôi qua chậm một chút, tàu điện ngầm mở nhanh một chút.
Haizz, thật không biết thần kinh cái gì, đột nhiên mơ thấy chuyện xưa tám trăm năm trước, là quá hoài niệm thời học sinh sao? Trời chiều lửa hồng và giấy viết thư màu xanh nhạt, màu sắc rõ ràng giống như mới vừa trải qua tầm mắt, mà cô cứ như vậy ngủ quên, tỉnh dậy đã bảy giờ, nếu như bình thường không tính, nhưng hôm nay là ngày cô đến Văn phòng luật sư Thiên Thanh trình diện.
Nếu cô dám can đảm ngày đầu tiên đã trễ, nhất định sẽ bị “dán nhãn”, cho dù cấp trên trực thuộc sẽ không làm gì cô, nhưng khó bảo toàn đồng nghiệp sẽ như thế nào.
Vì vậy, Ương Nại liều mạng chạy chạy chạy.
Tàu điện ngầm tiến vào thành phố, cô vội vội vàng vàng một người lấy tư thế phóng chạy như điên, ra khỏi trạm xe điện ngầm, nhanh chóng thông qua công viên nhỏ, đường đi bộ, cao ốc thương mại soi rõ bóng người, rốt cuộc, cô trước mười phút chạy vào văn phòng luật sư Thanh Thiên.
"Tiểu thư, chào buổi sáng."