Lúc Diệp Tông đi ra, Đường Mật đang ôm một chậu hoa thủy tiên trong lòng. Kỳ Yên nhíu mày, còn Diệp Tông lại cười nói với anh: “Thủy tiên thanh nhiệt giải độc, có tác dụng trấn an, hạ nhiệt, thích hợp với anh.”
Đường Mật ở một bên liều mạng gật đầu: “Bác sĩ Diệp đúng là thần y.”
Kỳ Yên bị chọc tức không nhẹ. Đường Mật cũng không để ý, nhìn hoa thủy tiên tự tiêu khiển tự vui: “Đúng là chủ nào trồng ra hoa nấy, yên tĩnh không màng danh lợi, không nhiễm bụi trần, Mạch Nha có một anh trai hoàn mỹ như vậy, đáng lẽ phải kén cá chọn canh lắm mới đúng, sao lại chọn phải…”
Kỳ Yên nguy hiểm nheo mắt: “Cô nói cái gì?”
“Tôi nói bác sĩ Diệp trông vừa đẹp trai lại còn tốt tính, anh cần phải học tập người ta nhiều hơn.”
Kỳ Yên chán nản: “Người ta đã có chủ, cô sớm thu hồi lòng mình đi!”
“Có liên quan gì tôi chứ.” Đường Mật dí chậu hoa thủy tiên sát mặt anh, “Đừng hở một chút là nổi giận, hại gan. Mau ngửi một chút để hạ hỏa đi.”
Từng phiến lá xanh mướt của thủy tiên che khuất tầm mắt, xe đang chạy như bay trên đường cao tốc, nhưng Kỳ Yên hoàn toàn quên mất nguy hiểm, trong đầu tràn ngập hình ảnh vượt qua không gian thời gian ùa về.
Đường Mật thấp hơn anh rất nhiều, nhưng lại đặc biệt thích giơ đồ đạc này nọ lên như hiến vật quý. Có đôi khi là một cái đùi gà: “Em không đói, hời cho anh rồi!”
Có đôi khi là một bó hoa tươi: “Sinh nhật vui vẻ! Đẹp giống em lắm đúng không? Nhận đi nhé!”
Còn có lúc lại là cục bông gòn: “Sao lại đánh nhau? Thứ em mê mẩn chính là nhan sắc của anh, nếu mặt mũi hốc hác em sẽ không thích anh nữa!”
Khi đó họ sống cùng nhau trong một túp lều rách nát, vì nộp học phí mà liều mạng làm thêm, bị thương không có tiền đến bệnh viện, hái hoa dại ven đường làm quà sinh nhật. Nhưng khi đó anh hạnh phúc biết bao, có người tình nguyện nhịn đói chừa cho anh ăn, không xa không rời cứ luôn ở bên anh.
Chiếc bong bóng xinh đẹp đó sao lại vỡ tan rồi? Đúng, là bị sự ích kỷ và ham muốn của cô chính tay đâm nát. Hiện tại anh ngồi trên mọi thứ, có thể hô mưa gọi gió, nhưng rốt cuộc không đổi lại được những thứ tốt đẹp từng có.
“Kỳ Yên?” Thấy hai mắt anh đăm đăm, Đường Mật nhịn không được gọi một tiếng.
Kỳ Yên hoàn hồn, lớn tiếng quát: “Hoa, lấy ra mau.”
Đường Mật rụt cổ: “Anh không thích à?”
“Tôi không thích những thứ sẽ úa tàn.” Kỳ Yên lạnh lùng nói, “Phù dung sớm nở tối tàn, khiến người ta tiếc hận, chi bằng đừng bao giờ tồn tại. So ra, mấy loại cây xanh không nở hoa còn tốt hơn nó nhiều.”
“Thật sao?” Ánh mắt Đường Mật đột nhiên không có tiêu cự, “Anh cũng nghĩ như vậy à?”
Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe nói vậy. Trước kia, cô luôn hái hoa dại ở ven đường về để trang trí. Mỗi lần Hàn Duyên đều nói: “Thấy chúng úa tàn em không đau lòng à? Chi bằng nuôi cây xanh cho rồi.”
Cô chỉ cười: “Anh là con trai, sao đa sầu đa cảm vậy?”
“Thứ tốt đẹp thì không bền, giữ lại càng không dễ.” Hàn Duyên ôm cô từ đằng sau, “Em quá tốt, anh thật sự lo lắng bản thân không giữ được, nhìn hoa tàn đều cảm thấy là điềm xấu.”
“Ngốc à, đó là quy luật tự nhiên.” Đường Mật vờ giận dỗi, “Anh ôm suy nghĩ biến thái thế này, chẳng phải thuyết minh rằng một mai chúng ta già đi, anh sẽ thay lòng đổi dạ?”
“Có khả năng. Cho nên em nhất định phải sinh một đứa con gái trông giống hệt em. Như vậy đến khi em hoa tàn ít bướm, anh có thể ngắm nó, cũng có thể kiên nhẫn chịu đựng sống tiếp cùng em.”
“Cái, gì? Không biết xấu hổ! Anh đi chết đi!”
Quả nhiên, ông trời không chiếu cố họ, cuối cùng cô không thể sinh một đứa con gái cho Hàn Duyên, ngay cả con trai của họ cũng không biết đang ở nơi nào. Nhớ tới Diện Diện, mắt Đường Mật không khỏi đỏ lên.
“Vừa rồi cô nói: Anh cũng nghĩ như vậy?” Kỳ Yên đột nhiên lên tiếng: “Còn có ai nghĩ vậy à?”
Đường Mật cố gắng gượng cười: “Một người quen.”
Kỳ Yên ngừng xe. Sau khi anh im lặng thật lâu, do dự hỏi: “Người đó là gì của cô? Quan trọng không?”
Ba chữ ‘rất quan trọng’ gần như được thốt ra, nhưng đã là quá khứ, nhắc lại để làm gì? Đường Mật đúng lúc ngừng lại, cười nói: “Người qua đường mà thôi.”
Tay đang rút chìa khóa của Kỳ Yên run mạnh, chìa khóa lạnh lẽo bị ném ra ngoài, va mạnh vào cửa kính xe bên cạnh Đường Mật, dẫn tới cửa kính run lên một hồi. Đường Mật sợ tới mức mặt mày trắng bệch: “Kỳ Yên anh bị sao …”
Còn chưa nói hết, Kỳ Yên liền nhào đến, hung hăng dùng miệng phủ lên cánh môi cô. Đường Mật ngay cả giãy dụa cũng không được, toàn thân đông cứng, mặc cho Kỳ Yên cạy mở hàm răng cô, tùy tiện công chiếm khoang miệng cô. Anh giống như bị điên rồi, không có kỹ thuật, bất chấp hậu quả, chỉ liều mạng hấp thụ hương vị của cô. Cho đến khi bầu không khí tràn ngập mùi máu tanh cùng tiếng rung nhè nhẹ, Kỳ Yên mới hoắc mắt buông cô ra.
Anh cúi đầu, lồng ngực phập phồng kịch liệt. Đầu óc Đường Mật trống rỗng, chỉ có thể máy móc nói: “Điện thoại… hình như đang rung.”
Kỳ Yên bực dọc móc điện thoại ra, nhận máy, sau đó nghe thấy bên kia nói: “Anh Kỳ, có tình huống quan trọng. Quý Thừa vừa mới đến pub gặp Diệp Sóc, người của chúng ta không nghe được nội dung.”
Bà Quý hùng hùng hổ hổ đẩy cửa xông vào, buông ra một câu: “Nghe nói anh đi gặp Diệp Sóc?”
Quý Thừa nghe vậy bình tĩnh ngẩng đầu, tiện tay nhấn số nội bộ: “Pha ly trà xanh giải nhiệt cho bà chủ.”
“Đừng đánh trống lảng, anh tìm hắn làm gì?”
Quý Thừa sớm đoán được mẹ anh sẽ hỏi, nên đã chuẩn bị một cái cớ thập toàn thập mỹ: “Xác định Diệp Nghi đã chết, bước kế tiếp sẽ phân chia tài sản của cô ấy. Số tiền này vốn là của con, dựa vào cái gì để cho họ Diệp hưởng? Cho nên con muốn xin điều tra lại vụ án của Diệp Nghi. Năm đó cảnh sát hoài nghi là người của họ Diệp muốn phân chia tài sản của con nên giết chết Diệp Nghi. Con muốn khuấy đảo chuyện này lên. Dù sao cũng là tai tiếng, họ Diệp cảm thấy áp lực có lẽ sẽ chủ động rút khỏi quyền thừa kế. Diệp Sóc hiềm nghi lớn nhất, cho nên con muốn ra tay tạo áp lực từ hắn, để hắn khuyên Diệp Thánh Ân mau chóng rút lui.”
Bà Quý rõ ràng không tin: “Anh uy hiếp Diệp Sóc thì có ích lợi gì? Từ lúc bị hắn giam lỏng, Diệp Thánh Ân đã không tha cho hắn, chỉ mong sao hắn bị xử bắn.”
“Diệp Thánh Ân là không tha cho Diệp Sóc, nhưng không đến mức muốn để hắn chết.” Quý Thừa sâu xa nói, “Nói thế nào cũng là con ruột, chẳng lẽ lại muốn thẳng tay trừ khử như thế? Mẹ thấy có đúng không, thưa mẹ.”
Toàn thân bà Quý phút chốc cừng đờ, nhưng tức khắc khôi phục, nói: “Nhưng anh cũng rõ ràng là Diệp Nghi chưa chết, cho dù điều tra lại, có thể tra ra được gì?”
“Diệp Thánh Ân cũng biết Diệp Nghi chưa chết, cho nên mới sợ người ta tra. Một khi tra ra cô ấy còn sống, người gặp rắc rối không phải là Diệp Sóc, mà chính là Diệp Thánh Ân. Không cần tra ra kết quả, chỉ cần ông ta thấy áp lực, rút khỏi quyền thừa kế là được.”
Trực giác của bà Quý mách bảo Quý Thừa đang nói dối, nhưng lại tìm không ra sơ hở gì, đành phải nói: “Nếu đã thừa nhận cái chết của Diệp Nghi, vậy chuyện anh và Thượng Vi định khi nào thì làm?”
Quý Thừa cười khẩy: “Mẹ gấp gáp như vậy, người không biết còn tưởng rằng, mẹ bị họ Thượng nắm nhược điểm gì đó.”
Trong lòng bà Quý căng thẳng, ngoài miệng lại làm như không có việc gì: “Hai đứa vốn dĩ là một đôi do trời đất tạo thành, nếu không bị đứa con riêng kia phá đám, hà tất phải kéo dài đến tận hôm nay?”
“Mẹ nghĩ là con sẽ cưới Thượng Vi?” Quý Thừa trêu chọc nói, “Thượng An Quốc vẫn luôn trung lập, nếu con kết hôn với Thượng Vi, không phải bác ấy sẽ hoàn toàn nghiêng về phía con ư. Đến lúc đó, mẹ có muốn đuổi con xuống đài chẳng phải sẽ càng khó khăn hơn à? Hay là, mẹ và Thượng An Quốc đã sớm đạt thành thỏa thuận nào đó, đám cưới chỉ là vì củng cố liên minh của hai người?”
Nắm tay giấu trong ống tay áo của bà Quý hơi phát run, nhưng vẫn cố cười: “Đứa con này đúng thật là, tôi và anh bất hòa, còn không phải bởi vì con vợ không đáng tin kia của anh à? Chỉ cần anh kết hôn với Thượng Vi, tôi còn gì bất mãn với anh nữa chứ?”
“Vậy thì tốt.” Quý Thừa ôn hòa nói, “Con sẽ dốc toàn lực, chỉ để mẹ hài lòng.”
Bóng lưng bà Quý biến mất sau cánh cửa, chiếc bút máy trong tay Quý Thừa rắc một cái gãy làm hai nửa. Cuộc sống của anh đúng là dối trá tột cùng, mỗi câu anh nói toàn là lời nói dối. Anh đột nhiên rất nhớ người phụ nữ kia. Người thân của anh chỉ có một mình cô, nhưng kẻ địch lại nhiều như vậy: bà Quý, Thượng An Quốc, Thượng Vi, Diệp Sóc…
Nếu tiếp tục tiến hành kế hoạch này, thì ngay cả Diệp Tông cũng sẽ biến thành kẻ địch. Sau đó thì sao? Có phải cô cũng trở thành kẻ địch, mà anh thì hoàn toàn cô độc? Quý Thừa cảm thấy quá mệt mỏi. Anh không muốn như vậy, anh muốn dừng tay.
Ngẩng đầu, Quý Thừa nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn. Có phải nên thử thêm một lần hay không? Thử thêm lần cuối cùng, cho dù là luồn cúi cũng chẳng gọi là gì cả, chỉ cần cô đứng về phía anh.
Mạch Nha chính thức đến tiệm của Tiểu Ngải phụ giúp. Ban ngày có chút bù đầu, trời chưa sáng Mạch Nha đã phải đến tiệm, cùng Tiểu Ngải chuẩn bị nguyên liệu sử dụng trong ngày. Hôm nay mới vừa vào cửa, Tiểu Ngải liền vội vàng tiếp đón cô: “Mạch Nha mau đến đây! Điện thoại của cô nè!”
“Điện thoại?” Mạch Nha ngẩn người, “Tìm tôi?”
Ở chỗ này, người cô quen chỉ dùng một bàn tay cũng đến không hết, ai lại gọi điện thoại đến tiệm? Cô không khỏi ngờ vực: “Ai vậy? Người Trung Quốc hay người Mỹ?”
“Khách hàng, gần đây có rất nhiều người chỉ đích danh cô làm bánh cho họ. Giọng nói cực kỳ gợi cảm nhé! Hình như đã nghe ở đâu đó. Tiếng Anh chuẩn, chắc chắn là người Mỹ.”
Mạch Nha hoài nghi nhận máy: “Hello? (Xin chào)”
“Là tôi.”
Mạch Nha thoáng cứng đờ, sau khi ngẩn ngơ một hồi, cô khó khăn nói, “Có chuyện gì?”
Quý Thừa dường như cười một tiếng: “Sợ à? Em đã nói, chúng ta đã hoàn toàn chấm dứt, tại sao còn phải sợ tôi?”
Mạch Nha nắm chặt ống nghe: “Tôi cũng đã nói hy vọng đừng gặp lại nữa, vì sao còn gọi điện tới?”
“Gọi điện không tính là gặp mặt.” Anh ôn tồn nói, “Nghe nói em đến đây làm việc. Tôi cũng có quen với cô chủ, nhưng chỉ dùng tiếng Trung nói chuyện với cô ấy. Có lẽ em không muốn để cô ấy biết quan hệ giữa chúng ta, để tránh cô ấy nghe ra được, vừa rồi tôi dùng tiếng Anh.”
Mạch Nha lại ngạc nhiên. Quý Thừa làm việc chưa bao giờ suy nghĩ cho người khác, lại càng không thích giải thích, sao đột nhiên lại trở nên chu đáo và kiên nhẫn vậy? Cô cảm thấy vừa hoảng hốt vừa mờ mịt: “Rốt cục là có chuyện gì?”
Im lặng hồi lâu, cô nghe thấy giọng nam trầm ấm hỏi ra từng chữ: “Em có thể quay về không?”
Mạch Nha nghi ngờ bản thân nghe nhầm: “Cái gì?”
“Đừng hiểu lầm.” Quý Thừa dừng một chút, giống như đang sắp xếp lại ngôn từ, “Chúng ta đúng là đã hoàn toàn chấm dứt. Chuyện trước kia đều đã là quá khứ, không cần nhắc lại. Em quay về, chúng ta bắt đầu lại lần nữa. Em đồng ý không?”
Mạch Nha khiếp sợ nhìn chằm chằm vào ống nghe, xác nhận nó thực sự tồn tại, không phải là ảo giác, mới đặt lại lên tai: “Anh cãi nhau với Thượng Vi à?”
“Không liên quan đến người khác.” Giọng nói Quý Thừa lạnh hơn một chút, “Là tôi đang hỏi em, em bằng lòng không?”
Mạch Nha nghẹn họng thật lâu mới hỏi: “Vì sao?”
Anh không đáp, chỉ cố chấp nói: “Em bằng lòng không?”
Một góc nào đó trong tim đang rục rịch, Mạch Nha cố gắng đè nén nó lại: “Không bằng lòng.” Đây chính là đáp án trái với lương tâm, nhưng lại là một đáp án đúng.
Sóng điện từ rè rè, âm thanh ấy quạnh quẽ và trống rỗng, hồi lâu sau, Quý Thừa cúi đầu cười: “Đã biết. Tại sao?”
“Anh yêu tôi không?” Mạch Nha hỏi lại.
Tiếng hít thở bên kia ngưng trệ, nhưng không có hồi đáp. Rõ ràng không chờ mong, nhưng đối mặt với sự thật vẫn cảm thấy đau đau. Mạch Nha hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói, “Anh thấy đó, anh không yêu tôi. Không liên quan đến lợi ích, cũng không có tình yêu, còn có lý do gì để chung sống với nhau?”
“Nếu…” Anh ngập ngừng hồi lâu, điềm đạm nói, “Nếu tôi yêu em thì sao?”
“Chuyện này làm gì có nếu?” Mạch Nha bật cười, “Anh không yêu tôi, không yêu chính là không yêu, nếu không thì anh sẽ không năm lần bảy lượt nghiêm khắc với tôi ở trước mặt mẹ anh và Thượng Vi.”
“Diệp Nghi, tôi…”
“Giữa tôi và hai người đó phát sinh quá nhiều xung đột, thể diện đã sớm xé rách rồi, không có khả năng chung sống hòa bình được nữa.” Mạch Nha cắt ngang lời anh, “Anh có thể bởi vì yêu tôi mà chống đối với mẹ anh không? Anh có thể bởi vì yêu tôi mà không bao giờ gặp lại Thượng Vi không? Huống hồ tôi còn có đứa con, với thân phận của nó, làm sao có thể sinh tồn ở nhà họ Quý được? Quý Thừa, tôi không biết tại sao anh lại muốn tôi quay về, có lẽ bởi vì sự tồn tại của tôi quá lâu, đã biến thành thói quen của anh. Nhưng đây không phải là thói quen tốt. Thân phận gia cảnh của chúng ta kém nhau nhiều lắm, căn bản không bình đẳng, từ lúc bắt đầu đã là sai rồi, ngàn vạn lần đừng tiếp tục sai nữa.”
Gác điện thoại, Quý Thừa mỉm cười tự giễu. Anh không nên vọng tưởng. Cô không muốn đứng về phía anh, càng không thể cùng anh sóng vai tác chiến. Cuộc sống của cô còn có đứa con, còn có Nghiêm Hàn, thậm chí còn có Kỳ Yên, còn anh căn bản không được xếp hạng. Anh đã kéo phong độ xuống mức thấp nhất, nhưng cô lại không mảy may phân vân.
Nếu đã như vậy… Diệp Nghi, tôi vốn không muốn ép em. Chỉ cần vừa rồi em có chút do dự, tôi sẽ tha cho Diệp Tông, nhưng em không có. Con đường này do chính em lựa chọn, tôi sẽ cùng em đi đến tận cùng.
Đứng trước cửa sổ sát đất, anh nhìn ánh tà dương đỏ như máu nơi chân trời, chậm rãi nhấn một dãy số: “Cảnh quan Ngô, tôi là Quý Thừa. Đúng, không tìm nữa.”
“Nhưng vụ án chưa có kết luận, tôi không thể buông xuống được. Cho nên tôi muốn hỏi, nếu tìm được chứng cứ mấu chốt mới, có thể xin điều tra lại không?”
“Vậy là tốt rồi. Tôi chỉ muốn bắt được hung thủ, trả lại công bằng cho vợ tôi. Hy vọng cảnh sát căn cứ theo chứng cứ mới, tập trung điều tra một người.”
Quý Thừa vừa nói, vừa mở tập văn kiện trong tay ra. Bên trong, là toàn bộ kế hoạch Lý Hằng vạch ra kỹ càng. Ngón tay thon dài của anh xẹt qua cái tên Diệp Thánh Ân, Diệp Nghi và Diệp Sóc, khó khăn lắm dừng lại trên hai chữ: Diệp Tông.
Cái tên của Diệp Tông được đặt chính giữa toàn sơ đồ của kế hoạch, bị một mũi tên đỏ tươi chỉ vào. Quý Thừa gõ gõ lên đó, trong miệng lại nói: “Trưởng nam của họ Diệp, Diệp Sóc.”