“Cái gì?!” Đường Mật hai mắt trừng lớn cỡ quả bí ngô, “Ba ruột của Mạch Miêu chẳng phải đã chết rồi sao?”
“Em nói vậy với người khác ư?” Kỳ Yên nhìn sâu vào mắt Mạch Nha, “Xem ra em đúng là xem anh như đã chết. Nếu không phải vô tình gặp lại, anh vĩnh viễn cũng không biết mình còn có đứa con gái.”
Mạch Nha trợn mắt há mồm nhìn Kỳ Yên, còn anh không những nghiêm túc, mà vẻ mặt còn rất thâm tình: “Mạch Nha, anh là nha sĩ của Mạch Miêu, có DNA khoang miệng của con.” Nói xong, lại từ trong cặp táp lấy ra xấp văn kiện, “Trên giám định cha con có ghi rõ ràng, em còn muốn phủ nhận sao?”
Đường Mật giật lấy văn kiện, xoay người lại: “Bệnh viện hàng đầu? Thật sự! Mạch Nha, anh ta là ba ruột của Mạch Miêu?”
Mạch Nha không biết nên nói gì: “Mình, anh ấy…”
“Em hiểu lầm anh rồi.” Kỳ Yên vịn bả vai của Mạch Nha: “Anh chưa từng xem đêm đó là tình một đêm. Mạch Nha, anh thích em, sao em không nói tiếng nào đã bỏ đi, từ đó liền bặt vô âm tín?”
“Trời ạ!” Đường Mật rít gào lên, “Mạch Nha, chân nhân bất lộ tướng nha! Cậu lại có thể…”
“Im hết cho tôi!” Mạch Nha hét lớn một tiếng. Xung quanh nhất thời yên tĩnh, bầu không khí lại càng quỷ dị. Mặt Mạch Nha sa sầm, chuyển hướng sang người nãy giờ bị lãng quên: “Anh Quý, anh theo tôi vào là còn có việc ư?”
“Không có.” Quý Thừa lạnh tanh nhìn cô một cái, trực tiếp xoay người ra khỏi tiệm.
Mạch Nha thở phào nhẹ nhõm, một phen túm lấy Kỳ Yên: “Nói chuyện riêng một chút.” Sau khi khép cửa nhà bếp lại, Mạch Nha bỏ Kỳ Yên ra: “Hôm đó anh nói, sẽ có lý do chính đáng đến tiệm tìm tôi. Đây là lý do chính đáng của anh?”
Kỳ Yên rốt cục cũng thu lại vẻ thâm tình ban nãy, cười cao thâm, nói: “Là lý do chính đáng của cô.”
“Nói nghe hay nhỉ!”
“Quý Thừa gần đây khá thân thiết với cô, Diệp Tông rất lo lắng, cho nên nghĩ ra biện pháp như vậy.”
“Biện pháp gì?” Mạch Nha điên tiết nói, “Biến anh thành chồng trước của tôi á?”
“Yên tâm đi, toàn bộ cách nói đều có thể chống lại tư liệu của cô. Diệp Tông cho rằng, Quý Thừa tiếp cận cô là bởi vì cảm thấy cô có chỗ nào đó giống với Diệp Nghi. Hiện tại ba ruột của Mạch Miêu xuất hiện, anh ta không chỉ khó đoán ra tình hình thực tế, hơn nữa cũng sẽ duy trì khoảng cách với cô.”
Tuy rằng ngoài mặt thấy hoang đường, nhưng bình tĩnh suy xét, đây đúng là một biện pháp. Diệp Tông làm chuyện gì cũng rất tinh tế, anh ấy biết Quý Thừa là một người ‘yêu cầu sạch sẽ’ trong tình cảm.
Trước khi cưới, Quý Thừa từng nói: “Diệp Nghi, trước khi ký tên, tôi hy vọng em có thể hoàn toàn hiểu hết ý nghĩa của hợp đồng này. Tuy rằng hôn nhân của chúng ta chỉ duy trì năm năm, nhưng trong năm năm này, nó phải là một cuộc hôn nhân đúng nghĩa. Loại trừ sinh con nuôi con, hai bên cần thực hiện toàn bộ nghĩa vụ vợ chồng, bao gồm cả chung thủy. Em có hiểu không?”
Lúc ấy mặt mũi cô đỏ bừng, nhưng Quý Thừa lại vô cùng bình tĩnh: “Diệp Nghi, đối với hôn nhân, thứ duy nhất tôi không thể chấp nhận chính là phản bội. Tôi và em đều là người trưởng thành, có nhu cầu sinh lý bình thường. Đã là vợ chồng, đối tượng giải quyết nhu cầu này chỉ có mình đối phương. Em có thể chấp nhận hay không?”
Khoảnh khắc ấy, cô vừa muốn khóc vừa muốn cười. Bản thân so với mấy cô gái đứng đường kéo khách có khác gì nhau không? Thứ duy nhất khác nhau là cô chỉ bán cho duy nhất một người, mà người này lại vô cùng ràng buộc, còn có thể ra giá cao.
Nhưng cô đâu còn lựa chọn nào khác. Tiền thuốc men của mẹ cô là một con số khổng lồ, mà cô thì còn đi học, liều mạng làm công một tháng cũng không chi trả nổi một mũi tiêm. Có thể tìm được người mua sang trọng như Quý Thừa, đã vô cùng may mắn rồi.
Còn Quý Thừa quả thực hết lòng tuân thủ lời hứa. Bất luận anh ta thương Thượng Vi nhiều bao nhiêu, cũng chưa bao giờ làm ra chuyện vượt rào. Người như vậy, tuyệt đối không có khả năng làm kẻ thứ ba xen vào giữa người khác. Ba ruột của Mạch Miêu xuất hiện, Quý Thừa nhất định sẽ không tiếp tục tiếp cận cô.
Mạch Nha nhắm mắt lại, thở dài: “Được rồi. À phải, điều kiện để Quý Thừa giúp Đường Mật tìm con, là bắt buộc tôi rời xa Nghiêm Hàn, làm việc cho anh ta.”
“Cô nói gì?” Kỳ Yên đột nhiên bị ngừng trệ.
Mạch Nha kể hết đầu đuôi ngọn ngành một lần. Kỳ Yên im lặng hồi lâu, chợt hỏi: “Con… của Đường Mật?”
“Ừ!” Mắt Mạch Nha sáng ngời, “Anh báo Diệp Tông cũng đi tìm thử! Nếu anh ấy tìm được trước, chúng ta không cần chịu sự khống chế của Quý Thừa, hết thảy sẽ đơn giản hơn.”
Kỳ Yên lại làm như không nghe thấy, gương mặt điển trai bỗng cứng đờ, không biết là ngỡ ngàng, kinh hãi hay là trào phúng.
“Kỳ Yên? Anh bị sao vậy?” Mạch Nha thấy lạ bèn hỏi.
Kỳ Yên đột ngột đứng phắt dậy: “Tôi đi đây.”
Cửa bị mở ra, Đường Mật đang dán tai nghe trộm chợt ngã vào trong lòng Kỳ Yên: “Á… xin, xin lỗi!”
Mạch Nha thoáng sững sờ đứng ở một bên, còn Đường Mật thì xấu hổ vô cùng. Trong lúc bối rối, cô vừa ngọ nguậy lấy lại thăng bằng, vừa lung tung pha trò: “Ba Mạch Miêu à, anh là… nha sĩ hả. Thợ làm bánh ngọt và nha sĩ đúng là một cặp xứng đôi ha ha, xứng đôi…”
Kỳ Yên như bị sét đánh, vẫn ôm Đường Mật đứng cứng đờ tại chỗ, sau hồi lâu lại sâu xa nói: “Quả đúng vậy. Cô ấy là người thích ăn ngọt, cho nên trước kia chúng tôi từng giao hẹn, cô ấy phụ trách ăn đồ ngọt, còn tôi phụ trách chữa răng.”
Dứt lời, anh bỗng thả Đường Mật ra, đi khỏi tiệm. Đường Mật thì như bị bắt mất hồn, ngã ngồi trên đất. Mạch Nha vội vàng chạy tới đỡ cô: “Đường Mật! Cậu sao rồi?”
Hai mắt Đường Mật đăm đăm, vẫn lẩm bẩm câu nói ấy, Mạch Nha cố gắng nghe, hình như là: “Em phụ trách ăn đồ ngọt, anh phụ trách chữa răng… Hàn, Hàn Duyên, đúng là Hàn Duyên mà.”
“Cậu nói cái gì? Hàn Duyên?” Mạch Nha túa mồ hôi lạnh. Hàn Duyên là mối tình đầu của Đường Mật, cũng là cha của đứa con bị thất lạc kia, khi anh ta chết, Đường Mật rất kích động, quanh năm mơ thấy ác mộng, Mạch Nha còn cùng cô đi khám bác sĩ. Chẳng lẽ giờ lại tái phát?
“Đường Mật, Hàn Duyên đã chết rồi, cậu tỉnh táo lại đi!”
“Đúng vậy, chết rồi.” Đường Mật vẫn còn đang nói một mình, “Chỉ là trùng hợp nói ra cùng một câu mà thôi. Trùng hợp, là trùng hợp. Không, mình không sao.” Nói xong, cô tránh khỏi Mạch Nha, tự đứng lên chạy thẳng ra bên ngoài.
Kế sách của Diệp Tông quả thật hiệu quả, từ hôm đó trở đi, Mạch Nha đã lâu không còn gặp lại Quý Thừa nữa. Công việc của Quý Thị mặc dù bận rộn liên tục, nhưng lần nào Mạch Nha cũng hoàn thành trong tiệm, rồi để Đường Mật đưa đến hiện trường, còn bản thân tuyệt không xuất hiện.
Mà Đường Mật cũng vui vẻ khi được chạy ngoài, Mạch Nha thậm chí cảm thấy cô ấy đang cố ý trốn mình. Đường Mật trước nay đều ruột để ngoài da, nhưng tình huống hôm đó cô lại không đề cập đến, vài lần Mạch Nha muốn hỏi, đều bị đánh trống lảng rồi bỏ qua.
Mạch Nha quyết tâm cùng Đường Mật nói chuyện cho rõ. Hôm nay, Đường Mật lại phải chạy đến dạ tiệc của Quý Thị, Mạch Nha liền giao Mạch Miêu cho Kỳ Yên, sau đó đóng cửa tiệm, chuyên tâm đợi Đường Mật về. Nhưng cô chỉ chờ được cú điện thoại tội nghiệp thế này: “Mạch Nha à, trên đường xảy ra sự cố nhỏ, bánh chủ bị hỏng mất một góc. Bữa tiệc sẽ lập tức bắt đầu, cứu mạng!”
Mạch Nha vội vàng chạy qua đó, vừa vào cửa đã bắt gặp cặp mắt trông mong của Đường Mật. Mạch Nha túm lấy cô xem tới xem lui: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao, chỉ là bị tông nhẹ vào đuôi xe, ngay cả nước sơn cũng không tróc, chỉ va vào cái bánh.”
“Cậu biết mình không phải nói chuyện này mà.” Mạch Nha nhìn cô chằm chằm, “Đường Mật, rốt cục gần đây cậu sao vậy?”
Đường Mật bắt đầu ngó ngang liếc dọc nói: “Mạch Nha, cậu tức tốc đến đây chắc khát nước rồi, uống nước đi.” Nói xong, liền lấy đại một cái ly đem đến.
Nhìn thấy sắc mặt càng lúc càng đỏ của Đường Mật, Mạch Nha cuối cùng cũng mềm lòng, cô không gặng hỏi nữa, chỉ lặng lẽ nhận cái ly uống nước. Cũng thật sự thấy khát, miếng nước này cô uống có hơi gấp, chờ đến khi ý thức được có vấn đề thì đã muộn.
“Khụ khụ khụ!” Mạch Nha che miệng, bắt đầu ho khan kịch liệt.
“Mạch Nha! Cậu sao vậy?”
“Khụ, là rượu…”
“Trời ơi, cậu bị dị ứng với cồn! Mình không biết đây là rượu, mình còn tưởng là nước…”
“Không sao.” Mạch Nha miễn cưỡng chỉ sang bên cạnh, “Khăn.”
Đường Mật rút khăn đưa qua, Mạch Nha bụm miệng chạy về hướng nhà vệ sinh, nhưng mới vừa xoay qua, cô lại đụng thẳng vào một người. Đó là một cô gái, tay Mạch Nha đúng lúc đặt tại vị trí mềm mại nhất của đối phương. Cô che mặt lui về sau từng bước: “Khụ, xin lỗi…”
Chiếc khăn gần như che khuất cả gương mặt cô, cô gái ở đối diện không nhìn rõ mặt của Mạch Nha, nhưng Mạch Nha lại thấy cô ấy rất rõ. Là người vừa mới bị người khác chạm mạnh vào ngực, nhưng Thượng Vi lại không chút tức giận, chỉ thảng thốt hệt như thấy quỷ: “Diệp Nghi? Không thể nào, chuyện này không thể nào…”
Mạch Nha dần đần ngừng ho. Cô chậm rãi đứng thẳng người, lấy khăn che mặt ra. Thượng vi ở đối diện rốt cục cũng thấy rõ mặt mũi cô, lập tức biểu hiện như trút được gánh nặng.
“Thật xin lỗi cô.” Mạch Nha thản nhiên nói xin lỗi với Thượng Vi, sau đó dời tầm mắt sang trái: “Anh Quý, mạo phạm bạn gái của anh, thất lễ.”
Quý Thừa đứng bên cạnh Thượng Vi, màu mắt vô cùng đen tối: “Cô Mạch ít khi xuất hiện trong các buổi tiệc của Quý Thị, hôm nay lại tự mình đến đây, khách quý.”
Mạch Nha không để tâm đến lời mỉa mai của anh, chỉ nói công việc: “Gần đây trong tiệm khá bận, phải tiến hành phân công lại từ đầu. Sau này, Đường Mật sẽ phụ trách hiện trường, tôi chỉ phụ trách chế biến. Hôm nay xảy ra chuyện bất ngờ, nên tôi đến cứu nguy.”
Ánh mắt chăm chú của Quý Thừa khẽ chớp, mà bên cạnh anh, Thượng Vi siết chặt nắm tay. Vừa rồi, cô từ xa nhìn thấy bóng lưng đứng cạnh bàn bánh ngọt kia, đã sợ đến mức suýt ngất đi. Diệp Nghi thực sự là ác mộng của cô, rõ ràng đã chết ba năm rồi, cho tới tận bây giờ vẫn âm hồn không tan.
Nhưng mà đợi đến khi nhìn gần, mặt mũi hay giọng nói của cô gái trước mặt này hoàn toàn khác hẳn với Diệp Nghi, chỉ là vóc dáng cùng khí chất có chút tương tự. Thượng Vi vừa định nhẹ nhõm, nhìn thấy phản ứng của Quý Thừa, lại bắt đầu khẩn trương.
Thượng Vi và Quý Thừa cũng được xem như là thanh mai trúc mã, tự nhận không có ai hiểu biết Quý Thừa hơn cô. Nhưng cho dù là cô, bình thường cũng khó thu hút được sự chú ý của Quý Thừa. Còn cô gái trước mặt này chỉ là thợ làm bánh ngọt, Quý Thừa từ lúc vào cửa đã nhìn chằm chằm cô ta không dời mắt.
Quý Thừa là người vui buồn không thể hiện, có khi lúc nổi giận cũng chỉ mỉm cười, nhưng khi nói chuyện với cô ta lại giơ nòng súng như vậy. Họ rõ ràng đã quen nhau từ trước, nhưng làm sao Quý Thừa lại quen biết với thợ làm bánh ngọt? Mấy thứ như bánh ngọt, anh chưa từng quan tâm tới.
Nhiều điều khác thường khiến Thượng Vi cảm thấy không đúng lắm. Bên ngoài đều đang đồn đãi, Quý Thừa đến Đại Lục là để tìm kiếm Diệp Nghi. Cô từng bóng gió hỏi qua, Quý Thừa chưa bao giờ phủ nhận. Mà cô gái này có điểm rất giống với Diệp Nghi, chẳng lẽ… Không thể nào, Diệp Nghi đã chết rồi, còn cô quyết không cho phép một Diệp Nghi thứ hai xuất hiện. Tuyệt đối không!
Nghĩ vậy, Thượng Vị cười quyến rũ: “Cô khách sáo quá. Quý Thừa, không giới thiệu chúng ta với nhau ư?”
Vẻ mặt Quý Thừa hờ hững, trong giọng nói lại chất chứa đè nén: “Mạch Nha. Thượng Vi.”
Nhìn thấy thái độ của Quý Thừa, môi Thượng Vi trắng bệch, nhưng vẫn thân thiện chìa tay ra: “Cô Mạch chính là người sáng lập ‘Mạch Nha Đường’ à? ‘Mạch Nha Đường’ ở trên mạng rất được yêu thích, nghe danh đã lâu.”
“Cô Thượng, hân hạn gặp mặt.” Cồn bắt dầu phát huy tác dụng, Mạch Nha cảm thấy trên mặt như thiêu như đốt, “Tôi còn có việc, không quấy rầy.”
Nói xong, cô xoay người định đi. Nhưng mà mới đi được một bước, cánh tay liền bị kiềm lại. Mạch Nha bỗng dưng loạng choạng, gương mặt nóng bừng đúng lúc rơi vào trong lòng bàn tay lạnh lẽo. Quý Thừa một tay giữ lấy Mạch Nha, một tay dứt khoát nâng cằm cô lên, làm cho phần cổ của cô hoàn toàn hiện rõ trong tầm mắt anh.
Mạch Nha không khỏi kinh ngạc la lên: “Anh làm gì?”
Quý Thừa làm như không nghe thấy. Sức lực anh mạnh kinh người, đôi mắt sâu hun hút không thấy đáy, giống như muốn xuyên thủng cô gái trước mặt. Anh vặn mặt Mạch Nha qua, gằn giọng: “Dị ứng cồn?”
“Anh buông tay!”
“Ngay cả dị ứng cồn, nốt đỏ trên cổ cũng giống nhau… Chẳng lẽ lại là trùng hợp? Rốt cục cô là ai?” Quý Thừa lầm rầm nói, giọng điệu cũng lạnh lẽo hơn, “Cô Mạch, tôi có một chuyện phải chứng thực, đắc tội.”
Nói xong, anh đột nhiên thêm sức, túm Mạch Nha đi vội ra khỏi sảnh tiệc, hoàn toàn không để ý đến nhóm khách quý tai to mặt lớn đang vây xem kia.
“Buông ra! Cứu mạng!”
Mạch Nha dọc đường kháng cự, hết đấm đánh lại cắn Quý Thừa. Nhưng anh lại không chút nào bị ảnh hưởng hệt như không có cảm giác đau, người bên ngoài vừa thấy là Quý Thừa, đều vội vàng nép qua tránh đường, cuối cùng, Mạch Nha bị ném thẳng vào trong phòng tổng thống ở tầng cao nhất của khách sạn. Quý Thừa lưu loát đóng cửa rồi khóa trái, sau đó thấp giọng hỏi: “Cô Mạch, tôi cần xem lưng của cô một chút.”
“Anh bị biến thái sao?” Mạch Nha ôm lấy cánh tay, quát, “Hay là anh Quý lịch lãm đây có thói quen, đối với phụ nữ muốn xem gì là xem đó?”
“Thứ kẻ biến thái muốn nhìn sẽ không phải là lưng.” Quý Thừa tỉnh bơ bước từng bước về trước, “Tôi không hề có sở thích này, nhưng sự tình liên quan đến mạng người, chỉ có thể mạo phạm.”
Mạch Nha biết tại sao Quý Thừa muốn xem. Cô từng thay anh đỡ đạn, trên lưng còn lưu lại vết sẹo rất sâu. Quý Thừa dẫn cô đi xem qua rất nhiều nơi, bác sĩ đều lắc đầu bảo không thể xóa bỏ hoàn toàn.
Cô cũng biết, tình hình trước mắt, tiếp tục giằng co sẽ không có phần thắng. Quý Thừa chặn cửa, chạy trốn là điều không thể. Cô âm thầm suy tính chốc lát, đột nhiên xoay người, chui tọt vào phòng ngủ khóa trái cửa lại.
Cánh cửa này chống đỡ không được bao lâu, nhưng chắc là cũng đủ báo nguy. Nhưng mà, Mạch Nha vừa móc điện thoại ra, rầm một tiếng cửa phòng ngủ đã bị đạp văng. Hơi thở Quý Thừa ùn ùn kéo tới, cô bị vác ngang lên, rồi sau đó mặt lại bị úp lên giường.
“Quý Thừa!” Mạch Nha bất giác thét lên, “Tên biến thái này! Buông ra!”
Chỉ nghe xoẹt một tiếng, trên lưng Mạch Nha chợt lạnh: “Á!”
Đầu óc Mạch Nha trống rỗng, cô giãy dụa theo bản năng, lại bị Quý Thừa hoàn toàn đè xuống. Một tay Quý Thừa phủ lên gáy cô, tay kia nhẹ nhàng đẩy nhẹ mảnh áo. Nước mắt Mạch Nha ràn rụa. Năm năm rồi, anh luôn có thể nhìn thấy thời khắc cô bị áp bức và lăng nhục nhất. Chẳng hạn như lúc bị Diệp Sóc nhục nhã, chẳng hạn như hiện giờ, chẳng hạn như cái đêm cuối cùng bọn họ chung giường.
Khi đó, cách kỳ hạn hợp đồng chỉ còn một tháng, hai người đối với nhau cũng hết tác dụng, cho nên cô là người đầu tiên đề nghị chấm dứt hợp đồng trước hạn. Còn Quý Thừa đột nhiên tức giận, cũng đè cô xuống giường như bây giờ.
Thứ duy nhất khác nhau là, đêm ấy cô không giãy dụa. Hợp đồng chưa hết hạn, cô vẫn là món hàng đổi lấy tiền cứu mạng cho mẹ, không có tư cách để giãy dụa. Cô vốn tưởng rằng, chỉ cần rời khỏi Quý Thừa thì bản thân sẽ không còn là món hàng nữa. Nhưng cô sai lầm rồi. Ở trước mặt Quý Thừa, cho tới bây giờ, cô vĩnh viễn không có cái gọi là tự tôn.
Động tác của Quý Thừa dừng một chút. Tay anh cứng đờ ở một chỗ nào đó trên lưng Mạch Nha thật lâu, sau đó đột nhiên thu hồi lại. Lát sau, Quý Thừa ngồi lên kéo chăn qua, nhẹ nhàng bọc lấy Mạch Nha. Chiếc giường mềm mại thoáng nảy lên, hình như Quý Thừa đứng dậy, đồng thời thấp giọng lẩm bẩm: “Diệp Nghi, em thắng rồi. Nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của tôi, có phải em đặc biệt vui vẻ lắm không?”