*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có một loại người trước khi đèn bật sáng thì rất can đảm, không sợ gì cả, nhưng khi đèn bật lên thì lại trở nên rụt rè.
Đó là điều đã xảy ra với Lục Thiều.
Vừa rồi cô không hề sợ hãi khi ôm cổ hét lên với Nhiễm Ninh, cũng không sợ bị đánh, bây giờ khi mọi chuyện kết thúc, cô bắt đầu sợ hãi.
Mẹ cô nói đúng, cô là một quả óc chó, nếu không đánh thì cô sẽ không nên người.
Lục Thiều rụt cổ, đặt hai tay vào trong ngực, không hề xấu hổ chút nào, bất chấp gió đêm lặng lẽ đi theo Nhiễm Ninh, mắt lưỡi liềm nhìn chằm chằm vào động tác nhỏ của nàng.
Nhiễm Ninh muốn trở về nhà, vừa định khóa cửa lại, khóe mắt nhìn thấy cô đang lén lút nhìn trộm ở góc nhà, hít một hơi thật sâu rồi quay người bước ngang qua, cũng không thèm liếc nhìn cô, bước vào thang máy không hề chớp mắt.
Lục Thiều cảm thấy áy náy không dám ngẩng đầu lên, nhìn thấy nàng đi tới liền muốn đi theo, giơ một chân lên, lập tức thu lại trước khi đặt xuống, ngơ ngác nhìn người trong thang máy. Nhiễm Ninh trên mặt không có biểu tình, cũng không nói chuyện, chỉ giơ ngón tay lên, tuy không nói lời nào nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngột ngạt.
Nhìn thấy cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Lục Thiều cảm giác như bị đánh trở lại hình dáng ban đầu, mỹ nữ tức giận, vừa xinh đẹp lại vừa đáng sợ.
Lục Thiều điên cuồng ấn nút thang máy bên cạnh vài lần, thang máy di chuyển chậm rãi như ốc sên, nếu đợi thang máy tới, chắc người đã đi mất.
Không cần suy nghĩ, Lục Thiều lao vào lối thoát hiểm và chạy xuống cầu thang bộ.
Đêm rất tối, mây trên đầu tụ lại, vầng trăng vừa khuất, trong không khí tràn ngập mùi đất.
Nhiễm Ninh khoanh tay, không xem dự báo thời tiết, nhưng trong trường hợp này chắc trời sẽ mưa.
Chờ một lúc, Lục Thiều từ trên lầu đi xuống, thở hổn hển, ôm ngực điều chỉnh nhịp thở, Nhiễm Ninh vừa muốn tức giận vừa buồn cười. Nàng giận cô vì làm điều ngu ngốc nhưng lại buồn cười vì chính sự ngốc nghếch của cô. Cô tự chuốc lấy rắc rối để biến thành một đại ngốc.
Tại sao lại nghe theo tất cả những lời ông bà nàng nói? Nhưng khi nàng ép cô nói ra sự thật, cô rất nổi loạn và đưa ra lý do khắp nơi.
Hai người rượt đuổi nhau trong sân chung.
Nhiễm Ninh đi nhanh, Lục Thiều cũng đi nhanh, Nhiễm Ninh đi chậm lại, Lục Thiều cũng đi chậm lại, Nhiễm Ninh đột nhiên chạy về phía trước, cô chạy theo sau rất nhanh.
Chơi trò đuổi bắt vài lần, Nhiễm Ninh mệt mỏi, dừng chân, quay người trở về nhà.
Lục Thiều lần này thông minh hơn, cũng không có vội vàng đi theo nàng, cô đứng ở tầng dưới quan sát, đợi đèn cửa sổ bật sáng mới đi tới thang máy.
Người làm sai không chỉ có lương tâm cắn rứt, còn có vẻ hối hận. Lục Thiều từ trong ra ngoài lộ ra khí thế cường đại, cô li3m khoé môi có chút khô khốc, ánh mắt đảo quanh, nhìn chằm chằm Nhiễm Ninh đi qua đi lại, cô không thể ngồi yên và muốn xin lỗi.
"Tôi..."
Cạch.
Nhiễm Ninh đóng cửa phòng tắm lại, chặn lời xin lỗi chưa kịp thành hình của Lục Thiều, sau đó có tiếng nước vang lên.
Lục Thiều ngồi trên ghế, dùng lòng bàn tay xoa đầu gối cho đến khi nóng bừng, bất ngờ đứng dậy, đi đến cửa phòng tắm, nắm lấy tay nắm cửa, một giây sau mới bỏ ra.
Thôi bỏ đi... Bây giờ mà đi vào chắc sẽ bị đánh chết? Lục Thiều vẻ mặt khó chịu, phải làm sao bây giờ?
Khoảng hai mươi phút sau, Nhiễm Ninh từ phòng tắm đi ra, đầu đội đồ trùm tóc, trên người quấn một chiếc khăn tắm dài, làn da lộ ra trắng hơn sữa.
Lục Thiều ánh mắt thẳng tắp, nhìn xuống phía dưới, muốn nhìn lại không dám nhìn, ngẫu nhiên nhìn chung quanh, tận dụng mọi cơ hội.
"Tôi sẽ sấy tóc cho cậu!"
"Không cần."
Nhiễm Ninh đơn giản từ chối, một tay cầm bộ đồ ngủ, tay kia lấy máy sấy tóc ra, rồi đi về phía phòng ngủ nhỏ.
Đây là ý gì? Chia phòng?
"Tôi sai rồi..." Lục Thiều vội vàng chặn cửa lại, rối rít xin lỗi: "Vừa rồi tôi thực sự không cố ý nói những lời đó, cũng không có ý mắng cậu, tôi thực sự biết mình sai rồi. Tôi thực sự không có ý đó..."
"Tôi không trách cậu." Nhiễm Ninh lặng lẽ nói.
"Vậy cậu ngủ trong phòng ngủ nhỏ à?"
"Tôi chỉ muốn hai ta bình tĩnh lại."
"Tôi rất bình tĩnh! Nhiễm Ninh, tôi không thay đổi nghề của mình nữa, tôi hứa sau này sẽ không tái phạm nữa. Tôi sẽ ngồi trên ghế ngắm cậu ngủ, còn tôi thì suy ngẫm!"
"Lục Thiều." Nhiễm Ninh gọi tên cô, nhưng không nói gì, ánh mắt nàng nhìn cô như muốn nhìn thấu trái tim cô. "Đã bao nhiêu lần rồi? Cậu còn không nhớ mình đã hứa gì với tôi không?" "
Lục Thiều: "...."
Nhiễm Ninh hô hấp rất nhẹ, giọng nói cũng nhẹ nhàng, "Cậu đã nói sau này sẽ bàn bạc mọi chuyện với tôi, bởi vì hai ta sống với nhau bằng cách chia sẻ, tôi nhớ rõ câu này. Cho nên dù có chuyện gì xảy ra tôi đều nhớ kỹ, sẽ luôn cùng cậu thương lượng. Còn cậu thì sao? Cậu đã từng có ý nghĩ này chưa?"
"Tôi..."
"Đừng nói gì với tôi, tôi biết cậu không muốn làm tôi buồn. Lục Thiều... Tôi biết cậu sẵn lòng vì tôi và tổ ấm của chúng ta mà cống hiến hết mình. Cho dù trời có sập, cậu cũng sẵn lòng chịu đựng mà không có bất cứ lời phàn nàn nào. Cậu chỉ tự nguyện làm tất cả những điều đó. Tôi hiểu, nhưng tôi muốn nói với cậu rằng tổ ấm là của hai người. Nếu cậu sẵn sàng làm mọi thứ như vậy, tại sao tôi lại không thể? Tại sao chỉ cần cậu cố gắng là đủ? Tôi không quan tâm ông bà tôi đã nói gì với cậu, chỉ có một điều tôi muốn nói. Từ khi tôi gặp cậu cho đến bây giờ, khi chúng ta quyết định sống cùng nhau, tôi, Nhiễm Ninh, chưa bao giờ coi cậu là con trai. Tôi thích cậu, chuyện đó không liên quan gì đến giới tính. Đơn giản vì đó là cậu nên cậu không cần phải lo lắng cả ngày. Hãy đứng thẳng trên đôi chân mình. Được rồi, tôi nói xong rồi, cậu có thể đi tắm và đi ngủ."
Nghe xong, Lục Thiều đỏ mặt không nói nên lời.
Lời nói của Nhiễm Ninh đều xuyên thấu vào trái tim cô.
Sự chân thành khiến Lục Thiều không còn có thể mặt dày nữa, cô buông tay chống lên cửa, cúi đầu nói chuyện.
"Được, chúc ngủ ngon."
...
Trời đang mưa.
Gió không mạnh và mưa cũng không lớn, chỉ tí tách đều đặn.
Lục Thiều mở to mắt, hai tay đặt sau đầu, cô hiểu Nhiễm Ninh muốn cho mình không gian để bình tĩnh lại và suy nghĩ về việc mình đang cam chịu.
Cô thừa nhận những gì La Ngọc Thư nói là đúng.
Kể từ khi còn nhỏ, cho dù đó là món đồ chơi hay cuốn sách yêu thích, ngay cả lời đề nghị bất ngờ khi nộp đơn vào trường y ở năm cuối trung học, cô đã luôn bị ám ảnh bởi nó trong ba phút.
Nhưng những gì La Ngọc Thư nói không hoàn toàn chính xác.
Mọi thứ đều nhiệt huyết trong ba phút, ngoại trừ bay lượn và Nhiễm Ninh.
Bay là ước mơ, còn Nhiễm Ninh là bến đỗ.
Nhiễm Ninh và bay lượn ở cùng đẳng cấp. Trước đây Lục Thiều cảm thấy mình phải từ bỏ một thứ mới có thể đạt được cân bằng, nhưng một cái tát của Nhiễm Ninh đã thức tỉnh cô, lý tưởng và tình yêu không nên xung đột với nhau. Đó không phải là cá và chân gấu*. Cả hai đều là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.
*鱼与熊掌: là một thành ngữ chỉ về sự khó khăn khi phải đưa ra lựa chọn về những thứ mà mình muốn.
Nếu một trong hai bên bị bỏ rơi, cán cân chắc chắn sẽ bị nghiêng.
Vào năm thứ ba trung học, Nhiễm Ninh từng hỏi cô.
"Lục Thiều, cậu có thể thể hiện sự kiên quyết về một điều gì đó cho tôi xem không?"
Lục Thiều lúc đó không hiểu được điểm này, nhưng bây giờ tựa hồ đã hiểu.
Nếu ngay cả việc bay lượn cô còn có thể từ bỏ, vậy tại sao Nhiễm Ninh lại tin rằng tình yêu của cô dành cho nàng có thể kéo dài cả đời và không bao giờ từ bỏ?
Đột nhiên cô có cảm giác giác ngộ, không biết có phải là do bị đánh hay không. Cô đã như vậy từ khi còn nhỏ, nếu có chuyện gì xảy ra mà bị đánh, cô sẽ hiểu ra, sau đó sẽ ghi nhớ, không chỉ là ký ức về chuyện bị đánh, mà còn nhắc nhở không được tái phạm.
Bây giờ cảm giác đó lại đến.
Thật là một kẻ ngốc, tự mình tạo ra mớ hỗn độn này.
Sợi dây căng thẳng trong lòng chợt thả lỏng.
Trong trường hợp này, có nghĩa là không cần phải từ chức?
...
Lục Thiều đêm qua ngủ lúc nào không biết.
Nhưng khi cô tỉnh dậy, Nhiễm Ninh đã đi làm.
Trên bàn trong bếp có tào phớ và tiểu long bao, cả hai món cô đều thích.
Cô chạm vào thì thấy vẫn còn nóng.
Lục Thiều mỉm cười, xoay người cầm điện thoại di động gửi tin nhắn Wechat cho Nhiễm Ninh, không cần nói nhiều, chỉ ba chữ.
[Tôi yêu cậu]
Thấy an tâm.
Cô kéo ghế ra ngồi xuống, một tay cầm thìa, một tay cầm chén, ăn hết trong vài giây.
Ngân nga một giai điệu nhỏ, cảm thấy no nê và tự hào.
Cùng lúc đó, tại bệnh viện, điện thoại Nhiễm Ninh rung lên.
[Vấn đề]
Nàng không gửi, xóa đi xóa lại, rồi lười để ý tới cô.
...
Một khi nút thắt trong trái tim được mở ra, vấn đề được làm rõ.
Lông mày không còn nhíu lại, bước chân không còn vội vã nữa, ngay cả trong một ngày nhiều mây như thế này cũng trở nên đáng yêu.
Lục Thiều cõng người trên lưng*, không chú ý có người tới, cô nghiêm túc nhìn tờ đơn từ chức trong tay. Đây là lần đầu tiên cô viết cái này, cô đang viết cái quái gì vậy? Cái này giống như chó đang bò, cô thực sự nghi ngờ không phải do mình viết mà là do một con chó viết ra.
*背着身 nghĩa đen là cõng người, nghĩa bóng là làm chuyện bí mật không cho ai biết.
"Cái gì đó? Sao cậu không dám giao ra?" Đột nhiên một thanh âm truyền đến, vẻ mặt Lục Thiều kinh ngạc quay đầu lại.
Thương Nam mím môi, chán ghét nói: "Chậc, chậc, chậc..."
"Là cậu sao?" Lục Thiều vẻ mặt vô cảm.
Thương Nam không để ý đến, cẩn thận nhìn mặt cô, cười nhẹ: "Có phải cậu bị Nhiễm Ninh mắng không?"
"Hơn thế nữa." Lục Thiều mím môi, nghiêng đầu, "Bị cậu ấy đánh."
"Đúng vậy!" Thương Nam không thèm giữ thể diện cho cô, "Tôi đã nói rồi, cậu biết rõ tính cách Nhiễm Ninh hơn tôi, thế mà lại dám từ chức sau lưng nàng. Bị đánh mà còn đỡ, nhưng nếu là tôi... Tôi sẽ trói cậu lại và bắt cậu diễu hành trên đường!" "
"Mẹ kiếp! Cậu thật xấu xa!" Lục Thiều giống như một quả bóng, lông mày rũ xuống, "Chỉ giỏi hả hê trước sự xui xẻo của người khác. Sớm muộn gì cũng sẽ có người chăm sóc cậu."
Thương Nam hừ một tiếng, "Chờ đã, còn sớm mà."
Nói xong, cô lại tới gần Lục Thiều, đẩy một cái: "Nhìn cậu như thế này, đã bị đẩy vào lãnh cung rồi à?"
Lục Thiều không nói gì.
Thương Nam giơ tay lên: "Không sao đâu, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa."
Lục Thiều!
Hãy chiến đấu với con quỷ đầu to!
Mình đã đến đây sau khi ăn bữa sáng do Nhiễm Ninh mua!
...
Tan làm, Nhiễm Ninh lái xe về nhà.
Nàng đến gặp ông bà của mình.
Nàng đã trách Lục Thiều chuyện này, bởi vì chính cô là người đưa ra quyết định mà không hỏi ý kiến nàng. Nhưng suy cho cùng... vấn đề vẫn nằm ở ông bà ngoại. Điều này không thể xảy ra nữa, nếu vẫn tái diễn, đừng nói đến Lục Thiều, ngay cả nàng cũng không thể chịu nổi.
Nhiễm Phong đang nghịch cần câu, Trương Tố Ninh đang dọn dẹp chậu cây, nhìn thấy Nhiễm Ninh quay về, còn hỏi: "Tiểu Lục không đến à?"
Theo lý mà nói, Nhiễm Ninh nghe được lời này lẽ ra phải vui mừng, nhưng lúc này nàng lại không cười được.
Một gia đình cùng ngồi trong phòng khách.
Nhiễm Ninh nhìn vào trái tim mình, nàng nghĩ rất lâu, dù nghĩ thế nào cũng tin rằng ông bà không phải là người vô lý. Nguyên nhân có lẽ là vì một lần bị rắn cắn sợi dây giếng suốt mười năm.
Họ là người thân của nàng, lẽ ra phải quan tâm đ ến họ, nhưng những gì nên nói vẫn phải nói, nếu không thì sẽ trở thành ngu xuẩn và hiếu thảo.
Nhiễm Ninh nghĩ, nếu hôm nay mẹ nàng còn ở đây thì ông bà sẽ ra sao? Dù có chuyện gì xảy ra thì bây giờ cũng không nên như thế này, phải sống một cách thận trọng và chu đáo.
Liệu những người còn lại có nên sống trong bóng tối của người đã mất?
Nhiễm Ninh đã muốn nói về vấn đề này từ lâu nhưng chưa có cơ hội nên tranh thủ hôm nay để bày tỏ cảm xúc của mình.
"Ông bà ngoại, ông bà có biết chuyện Lục Thiều muốn từ chức không?"
Lời này vừa nói ra, hai vị trưởng lão rõ ràng đều cứng đờ.
Trương Tố Ninh hỏi: "Con bé có nói gì với con không?"
Nhiễm Ninh lắc đầu: "Cậu ấy không nói gì, con tự mình phát hiện ra."
"Ninh Ninh... chúng ta làm vậy là vì lợi ích của con. Công việc của con bé đó rất nguy hiểm, bay lượn trên bầu trời cả ngày. Con có biết không? Một khi máy bay gặp tai nạn, cơ hội sống sót gần như bằng không... Chúng ta, chúng ta..."
"Nhưng không có chuyện gì xảy ra với cậu ấy cả."
"Đó là bởi vì may mắn, lần nào cũng có thể may mắn như vậy sao?" Trương Tố Ninh nắm chặt tay, nghiêm túc nói: "Thay đổi công việc thì có sao đâu? Ổn định hơn thì có gì sai? Con ngày nào cũng lo lắng, ông con và bà cũng đang lo lắng. Làm sao mà con sống được như thế này?"
Trương Tố Ninh có chút kích động nhưng Nhiễm Ninh lại hiểu ý và vòng tay qua vai bà ngoại, nhẹ nhàng an ủi bà.
"Bà ơi, cậu ấy đã ba mươi rồi. Nếu bây giờ bà bảo cậu ấy chuyển nghề thì có thể làm gì? Lái máy bay chở khách? Có rất nhiều người trẻ mới ra trường bộ họ không có nhu cầu tìm việc sao? Và con không cần phải nói với ông bà về công việc này, cũng nên hiểu rằng phi công rất phân biệt giới tính. Họ vẫn sẽ chọn những người đàn ông cùng lứa tuổi dù không giỏi bằng Lục Thiều. Nếu bây giờ từ chức thì sẽ phải làm cơ quan hành chính hoặc vào trung tâm đào tạo."
Trương Tố Ninh sửng sốt, "Nghiêm trọng vậy sao? Phi công không phải là nhân tài khan hiếm sao?"
"Có nhiều người Trung Quốc như vậy, công việc dù khan hiếm cũng không còn khan hiếm nữa. Bà và ông ngoại đều nghiên cứu địa chất, chẳng phải rất thường xuyên gặp chuyện bất công như vậy sao?"
Nhiễm Phong và Trương Tố Ninh đồng thời nhìn nhau, trong mắt họ có những cảm xúc sáng tối, như thể những điều bất công trong quá khứ đang tua lại trong đầu họ.
"Huấn luyện một phi công đã khó khăn như vậy, huống chi Lục Thiều có kỹ năng tốt."
"Vậy nếu bây giờ ba mẹ Lục Thiều yêu cầu con chuyển đổi nghề nghiệp, con có thể làm bất cứ điều gì ngoại trừ việc làm bác sĩ. Ông bà nghĩ sao?" Nhiễm Ninh so sánh mình với cô, hy vọng ông bà nàng cũng sẽ hiểu được cảm xúc của họ.
Trương Tố Ninh lo lắng.
"Làm sao có thể giống nhau được? Công việc của con không có nguy hiểm!"
"Không nguy hiểm không có nghĩa là không có nguy cơ tiềm ẩn. Mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân bây giờ căng thẳng quá. Ông bà quên nữ bác sĩ bị đâm trên bản tin lần trước rồi à? Cô ấy đã làm gì sai khi trực đêm à?"
"Cái này... cái này..." Trương Tố Ninh ngập ngừng một lúc lâu, sau đó đột nhiên trừng mắt, "Đừng đem cái này ra so sánh, có ích gì khi đó chỉ là một tin tức được đăng? Là một ví dụ thôi, bà muốn nói là nếu có chuyện gì xảy ra với phi công, nó sẽ nghiêm trọng hơn chuyện xảy ra với bác sĩ."
Trí thức không dễ bị lừa, người trẻ thì ngụy biện, người lớn tuổi không dễ mắc bẫy.
Nhiễm Ninh mím môi, cảnh giác tính toán.
Trương Tố Ninh: "Chỉ thế này à?"
"Tiền lương của cậu ấy." Vẻ mặt Nhiễm Ninh bình tĩnh, xứng đáng thì phải khen ngợi.
"Nhiều thế à? Cô ấy..."
"Là một phi công, ngoài tiền lương và phụ cấp, cậu ấy hiện tại còn là cơ trưởng. Những người có khả năng và làm việc chăm chỉ sẽ nhận được nhiều hơn. Và... La Ngọc Thư, Viện trưởng bệnh viện Hoa Thanh, là mẹ của Lục Thiều, và Lục Quốc Châu, Viện sĩ Viện Nghiên cứu Hàng không Trung Quốc là ba của cậu ấy."
Trương Tố Ninh che miệng lại, trong mắt tràn đầy sự hoài nghi.
"Con đang đùa à?"
"Không có, nếu bà không tin thì hãy nhờ dì Li ở phòng đăng ký hộ khẩu kiểm tra. Thông tin của mẹ Lục Thiều có thể có, nhưng thông tin của ba cậu ấy có thể không tìm được. Như ông bà đã biết, thông tin cấp cao như vậy- tài năng nghiên cứu khoa học đều được giữ bí mật."
Nhiễm Ninh nói thêm một câu nữa.
"Lục Thiều không chỉ học bay theo ý thích mà còn được thừa hưởng chiếc áo choàng."
Lần này đến lượt Nhiễm Phong và Trương Tố Ninh chết lặng, La Ngọc Thư thì họ đã biết, nhưng Lục Quốc Châu thực sự không ngờ tới.
Hai người già chưa kịp phản ứng thì Nhiễm Ninh đã đuổi tới.
"Con biết lần trước mình bị sốt đã làm ông bà sợ, nhưng con không sao cả. Lúc đó vì quá lo lắng, ông bà nhìn xem, bây giờ con ổn rồi."
Sau một lúc im lặng, nàng lại nói.
"Bà ơi, lúc con ở cùng Lục Thiều, cậu ấy đã là phi công rồi, nếu con không chuẩn bị tinh thần thì con đã không đi cùng cậu ấy. Ông ngoại bà ngoại, hai người biết rõ con rồi. Tất cả những vấn đề đều cần phải cân nhắc. Con đã suy nghĩ kỹ rồi, ai cũng e sợ thì ai sẽ gánh vác đây. Lục Thiều cũng vậy, cậu ấy không chỉ phải chịu trách nhiệm về mạng sống của mình mà còn mmạng sống của cả đội cứu hộ... Hãy tin tưởng cậu ấy, cậu ấy luôn nói với con...Mỗi lần cậu ấy đi thực hiện sứ mệnh, chỉ có một điểm đến duy nhất, đó là nhà."
Đôi mắt Nhiễm Ninh hơi đỏ.
"Bà và ông... đừng ép cậu ấy được không?"
Nhiễm Phong vốn đang im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
"Nếu một ngày nào đó có chuyện gì xảy ra thì sao?"
Nhiễm Ninh không hề sợ hãi hay hoảng sợ, ánh mắt bình tĩnh, nói.
"Chuyện này con đã bàn với cậu ấy từ lâu rồi. Một ngày nào đó, nếu cậu ấy bình an trở về, dù có bị liệt, con cũng sẵn sàng chăm sóc cậu ấy đến hết cuộc đời. Nếu... nếu cậu ấy không trở về thì con sẽ sống tốt. Con cũng có trách nhiệm của mình cũng như cậu ấy, con sẽ chăm sóc cho ông bà, và cũng sẽ chăm sóc cho ba mẹ cậu ấy."
"Con..."
"Nếu ông bà vẫn không đồng ý thì con thà chia tay cậu ấy còn hơn là để cậu ấy từ bỏ sự nghiệp mà cậu ấy yêu thích vì con. Con cũng không phải là điều gì to lớn để cậu ấy làm điều này vì mình. Huống chi, cho dù cậu ấy thực sự từ chức. Con và cậu ấy ở bên nhau như thế nào khi phải sống trong mặc cảm tội lỗi suốt đời. Sớm muộn gì chúng con cũng phải chia tay. Con đã nghĩ rồi, nếu sớm muộn gì cũng chia tay thì thôi. Từ bây giờ về sau con sẽ ở bên ông bà đến hết cuộc đời, con sẽ chăm sóc ông bà. Khi con già đi, con sẽ một mình vào viện dưỡng lão..."
Trương Tố Ninh tức giận đánh nàng, "Con đang nói vớ vẩn gì thế? Con là con gái, con đang nói bậy!"
"Bà ơi..." Giọng nói của Nhiễm Ninh như nước mắt rơi, "Con yêu Lục Thiều năm mười tám tuổi. Bây giờ con ba mươi tuổi, đã qua cái tuổi có thể liều mạng vì tình yêu từ lâu rồi. Trước khi ba mươi, trước khi chúng con gặp lại nhau, con thực sự dự định sẽ sống độc thân. Cả cuộc đời, dù bao nhiêu năm xa cách, con chưa từng yêu ai khác. Chúng con không phải là những đứa trẻ chơi đồ hàng. Con thực sự muốn sống một cuộc sống tốt đẹp với cậu ấy. Nghe có vẻ viển vông, nhưng cả hai chúng con đều nghiêm túc, và chúng con tin tưởng rằng chúng con cũng có thể chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của chính mình. Xin ông bà... đừng ép buộc cậu ấy, và cũng đừng ép buộc con, được không? Con... Con thực sự thích cậu ấy..."
Tuy nghe có vẻ xấu hổ nhưng sự thật đã được phơi bày, điều quan trọng nhất là hai vị trưởng lão chưa bao giờ thấy Nhiễm Ninh nhượng bộ. Một đứa trẻ bướng bỉnh như vậy, khóc lóc van xin như chọc vào tim họ, họ sao có thể chịu nổi?
Trương Tố Ninh không biết phải nói gì, vì vậy bà giơ tay về phía Nhiễm Phong.
"Lão già, nói cái gì đi!"
Nhiễm Phong đứng dậy khỏi bàn và giậm chân.
"Con... Con... sao con lại khóc? Chẳng phải con bé còn chưa từ chức sao?!"
Nhiễm Ninh mở to mắt.
"Ông đã đồng ý?"
Nhiễm Phong: "Cô nương, con đang ngại ngùng sao?!"
...
Lục Thiều ở nhà bất an, cuối cùng người cô chờ đợi cũng đã trở về.
"Cậu về rồi."
"Ừm."
Nhiễm Ninh giơ tay đặt túi, nhấc chân cởi giày, vừa bước vào trong hai bước, nước trái cây mới ép đã được đưa tới miệng, rất thành khẩn.
"Cậu đang làm gì thế?"
"Xin lỗi."
Nhiễm Ninh nhìn cô hai giây rồi uống một ngụm nước trái cây.
Nhìn thấy nàng uống nó, Lục Thiều cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, chỉ cần nàng chịu uống, cô đã có thể bước nửa bước ra khỏi "lãnh cung".
"Bệnh viện bận lắm à? Hôm nay lại làm thêm giờ."
"Không, tôi đến chỗ ông ngoại."
Lục Thiều đứng đờ... "Cậu?"
"Tôi đã nói hết những điều nên nói và không nên nói."
Nhiễm Ninh cực kỳ lãnh đạm, Lục Thiều nhìn thấy nàng như vậy liền sợ hãi. Cô còn sợ hơn cả người này đánh hay mắng mình. Cô luôn cảm thấy giây tiếp theo nàng sẽ hóa thành một ngôi sao trắng chỉ vào cô mà nói "Đức Phật Vô Lượng Thọ".
"Nhiễm Ninh... Tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, tôi xin lỗi cậu. Sau này nếu có chuyện gì, tôi sẽ cùng cậu bàn bạc. Xin cậu đừng... Đừng giận tôi."
Nhiễm Ninh nắm lấy tai người này, nói: "Cậu sợ hay là cậu biết mình sai?"
"Cả hai." Lục Thiều lập tức biến thành một con cún con, vẫy đuôi cười: "Ông bà cậu nói gì thế?"
"Cậu đoán đi."
Lục Thiều cổ họng nghẹn lại, "Họ sẽ không để chúng ta tách ra phải không?"
Nhiễm Ninh nhướng mày: "Sợ cái gì? Trường hợp xấu nhất chúng ta sẽ bỏ trốn."
Lục Thiều: "Hả? Không ổn..."
Nhiễm Ninh: "Vậy tôi sẽ đi tu."
Lục Thiều: "Ấy... Chúng ta trốn đi. Khi nào thì bắt đầu?"