*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau.
Sau khi đi kiểm tra, Nhiễm Ninh vừa đi tới cửa văn phòng đã thấy mấy người bên trong đang tụ tập lại, lẩm bẩm không biết đang nói cái gì. Khi thấy nàng đến, họ lập tức giải tán, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, làm như tất cả đều bận làm việc riêng của mình.
Nhiễm Ninh từ lâu đã quen với việc này, tính cách nàng khó gần, bình thường sẽ bị cô lập ra khỏi mấy câu chuyện nói xấu sau lưng.
Pha một tách cà phê, kéo ghế, nàng ngồi xuống và xem qua giường số mười hai.
Các đồng nghiệp đối diện thỉnh thoảng liếc nhìn nàng, rồi quay lại nhìn nhau, không ai nói gì, bầu không khí có chút kỳ lạ.
Mãi đến giữa trưa Nhiễm Ninh khi vào nhà vệ sinh mới nhận ra nhân vật chính trong câu chuyện hôm nay chính là mình.
"Tôi thấy cô ấy khá xa cách, nhưng không ngờ cô ấy lại là người như vậy?!"
"Ai nói không thể chứ? Tôi nghĩ cô ấy là người có quan hệ tốt. Nếu không, tại sao Viện trưởng La luôn ăn cơm với cô ấy?"
"Nếu cuối cùng cô ấy được chọn ở lại, tôi sẽ là người đầu tiên không phục!"
Tiếng cửa bị đẩy mạnh ra, tiếng bước chân dồn dập truyền vào.
"Ồ! Cùng ngồi ăn cơm với Viện trưởng La thì là họ hàng à? Ai nói điều này với các cô thế? Vậy thì tôi cũng đã đến nhà Viện trưởng La, tôi có được coi là họ hàng không?"
Bạch Lê ghét nói xấu sau lưng, còn là về Nhiễm Ninh!
Chân của bà nội hắn*, làm sao cô có thể kiềm chế được sự nóng nảy của mình??!
*他奶奶个腿的 câu này không phải để mắng mỏ bà nội của ai hết, mà là một cách diễn đạt bằng tiếng lóng để chỉ sự không hài lòng, phàn nàn hoặc tức giận ; trong một số trường hợp còn dùng để trêu chọc chế giễu. Phiên âm cho bạn nào cần « Tā nǎinai gè tuǐ de »
Bạch Lê tuy là y tá, nhưng cô cũng không thể hòa hợp với kiểu bác sĩ như họ. Vì cùng khoa nên phải hợp tác với nhau trong công việc hàng ngày. Cô vào bệnh viện đã lâu và có trình độ chuyên môn cao, thuộc đội ngũ nhân viên chính thức, hơn nữa còn là y tá phụ trách. Chưa kể đến, họ chỉ đang là thực tập sinh, so với cô còn không bằng nửa điểm. Nhân sự còn phải hỏi qua ý kiến của cô. Tốt xấu gì thì ai mà không muốn có thêm những lời hay ý đẹp trong phần đánh giá sau thực tập?
Hơn nữa, bác sĩ và y tá không có mối quan hệ tốt? Công việc liệu có diễn ra suôn sẻ không?
Hai người đang ngồi lê đôi mách nhìn nhau, đều biết Bạch Lê và Nhiễm Ninh là bạn học cũ, hiện tại... đây không phải là dùng súng bắn người sao?
"Ừm... Bạch tỷ, những lời này không phải chúng tôi nói, cũng chỉ là nghe người khác thôi."
"Ai nói vậy?! Có kẻ tung tin đồn!"
Cô vừa dứt lời, trong phòng bên phải vang lên tiếng xả nước, Nhiễm Ninh đẩy cửa đi ra, trực tiếp đi qua giữa hai người còn đứng ngơ ngác.
"...."
Hai người lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt vô cùng xấu hổ, cúi đầu tuyệt vọng bỏ chạy.
Nhiễm Ninh bình tĩnh rửa tay, trên mặt không có một tia cảm xúc, cứ như nàng không phải người mà bọn họ đang nói tới, cũng không liên quan gì đến chuyện này.
Bạch Lê đứng ở cửa nhìn nàng, do dự không nói nên lời: "Bọn họ chỉ là ghen tị với cậu mà thôi. Chuyện này hoàn toàn vô nghĩa, đừng để bụng..." Cô nghiến răng nghiến lợi quyết liệt nói: "Không chấm dứt, nếu tôi nghe thấy nữa, hãy xem tôi có xé nát miệng kẻ tung tin đồn không!"
Bạch Lê là người duy nhất có thể nói được làm được như vậy.
Nhiễm Ninh rũ sạch nước trên tay, mỉm cười với người đang giận dữ trong gương.
"Sao tôi không biết cậu đã tới nhà Viện trưởng La?"
"Đó không phải để đè dư luận sao? Hơn nữa... ai cho phép họ có quyền nói mấy lời vô lý đó? Tôi không muốn câu chuyện lan xa."
Bạch Lê tiến lên ôm Nhiễm Ninh vào lòng, hỏi: "Nhưng tin đồn ác ý này là do ai?!"
"Lý Khánh," Nhiễm Ninh nhẹ giọng nói: "Buổi trưa hôm qua quán ăn đông đúc, không còn chỗ trống, tình cờ nhìn thấy Viện trưởng La ở đó, nên chúng tôi ngồi chung một bàn, ai ngờ lại trùng hợp bị hắn nhìn thấy."
"Đáng chết! Cái tên Lý Khánh! Hắn thật sự không phải đàn ông! Tôi nói cho cậu biết hắn tốt nhất đừng rơi vào tay tôi!! Bằng không xem tôi xử lý hắn thế nào!"
"Không sao đâu. Cây ngay không sợ chết đứng."
...
...
Hoa Thanh Diệc Phi (Đội Bay Hoa Thanh)
Trong lúc ăn trưa, Lục Thiều kiểm tra điện thoại di động một lúc, sau đó nghe thấy Ngô Hải và Lưu Ca ở bên cạnh hét lên.
"Hôm nay mà trời mưa à? Chắc cậu nhầm rồi nắng gắt thế sao mưa được?"
"Nếu cậu không tin dự báo thời tiết thì chúng ta đánh cược đi. Nếu trời mưa cậu phải đãi tôi một bữa. Nếu trời không mưa, tôi có thể giặt quần áo cho cậu."
"Biến đi! Quần áo cậu bẩn thế mà cậu cũng chỉ dùng chân đạp đạp!"
Ăn xong, Lục Thiều đặt chiếc dĩa lên bàn tái chế, khi đi ra, cô nhìn lên bầu trời, nắng nóng đến mức không thể mở mắt được, cô nhớ lại từng có lần như thế này. Ban ngày nắng gắt quá, đến tối lại bắt đầu mưa, nếu không phải lúc đó có mình... sợ người kia đã bị mưa ướt sũng.
Cô gãi tai...
Phải làm người tốt thôi!
...
...
Trong phòng bệnh...
Nước da cô bé tái nhợt và em phải mất cả ngày để kiểm tra cho ca phẫu thuật sắp tới.
"Em sắp chết à?"
Nhiễm Ninh sửng sốt một lát.
"Tại sao em nói vậy?"
Cô bé chỉ vào chiếc giường trống đối diện, "Anh Hướng Hướng đã chết sau ca phẫu thuật."
"Ai nói với em như thế?"
"Mẹ anh ấy vừa đăng trên dòng thời gian."
Nhiễm Ninh biết đứa trẻ đó, một cậu bé rất vui vẻ, thích uống Coca và ăn hamburger, ngày nào cũng đòi quay lại trường học để chơi bóng rổ, ba cậu nói rằng không có chân thì cậu làm sao có thể chơi bóng rổ được. Nhưng cậu bé chỉ mỉm cười hạnh phúc "Con có thể chiến đấu trên xe lăn không?"
Cậu bé đã phải phẫu thuật cắt cụt chân nửa tháng trước nhưng tế bào ung thư vẫn di căn đến phổi, ngày xuất viện, mẹ cậu đã mua rất nhiều Coca và hamburger, còn nói rằng muốn bao nhiêu cũng được
"Không, hoàn cảnh của em khác với bạn ấy."
"A..." Cô bé thở dài, "Chị không cần phải thuyết phục em, em biết mà... Nếu đã mắc phải loại bệnh này thì sớm muộn gì ngày đó cũng sẽ đến, thật đáng tiếc khi em mắc phải căn bệnh này, cụt chân, từ nay về sau không được mặc váy nữa".
"..."
"Chị bác sĩ..."
"Ừm?"
"Chị có thể cắt một tí thôi được không, nếu không nhìn sẽ rất trơ trụi... Em sợ."
Nhiễm Ninh không nói nên lời.
Sau một lúc im lặng, nàng đưa tay chạm vào đầu cô bé, sau đó lấy tất cả kẹo trong túi ra và bỏ vào lọ thủy tinh.
"Chị... sẽ cố gắng hết sức, nhưng đừng lo, chị sẽ làm vết mổ thật đẹp."
Cô bé chớp mắt, có chút bất đắc dĩ và bối rối: "Được rồi, hình như đây là cách tốt nhất."
Nhiễm Ninh bước chân nặng nề chậm rãi rời khỏi phòng bệnh, người ta thường nói mạng sống dễ bị đe dọa, nhưng ở khoa này, sự sống có thể biến mất trong nháy mắt, hành lang trắng dài và sâu. Nhiễm Ninh ngẩng đầu liếc nhìn rất nhanh đồng hồ điện tử, không kịp thở, tiếp tục đi đến phòng bên cạnh.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi rung lên, có tin nhắn đến.
Lục Thiều: "Cậu tan làm chưa? Tôi đến đón nha. Hôm nay trời sẽ mưa."
Giữa các lời nhắn có sự thân mật trong vô thức, chẳng lẽ đã quen thuộc như vậy rồi sao? Nhiễm Ninh đứng yên nhìn hộp thoại hồi lâu...
So với sự chia ly giữa sự sống và cái chết, tình yêu giữa những người trẻ nhẹ như bụi đất.
"Chờ tôi ở bãi đậu xe"
Không biết tình huống như thế nào, Lục Thiều nhếch khóe miệng, thu hồi cánh tay đang tựa trên bậu cửa sổ, mím môi cười.
Vẫn còn sớm, nên đi ăn ở đâu? Có một nhà hàng ẩm thực Hoài Dương trên đường Ninh Ba được đánh giá khá tốt.
...
...
Đã hơn tám giờ rồi...
Nhiễm Ninh không nhìn điện thoại, đi thang máy xuống tầng một, theo hiểu biết của nàng về Lục Thiều, cô sẽ luôn đến sớm.
Quả nhiên, ngay khi cửa thang máy mở ra, thứ nàng nhìn thẳng vào chính là chiếc xe bán tải màu xanh ngọc.
Nhiễm Ninh dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màu xanh phía xa, máy điều hòa trong hầm đậu xe rất mạnh, Nhiễm Ninh vô thức ôm lấy cánh tay mình, một lúc sau nàng lại bước đi, nhưng tốc độ di chuyển khác xa lúc mới xuống... rất chậm.
Lục Thiều đến sớm nửa tiếng, cũng không gọi điện vì lo Nhiễm Ninh bận.
Cô đã đúng giờ từ khi còn nhỏ, nhưng không phải theo kiểu đến trước mười phút mà đến sát giờ. Ba cô không thể chịu đựng được vấn đề này và đã mắng cô nhiều lần, ngay cả hiệu trưởng cũng không thể chịu đựng được và cũng chỉ trích rất nhiều. Nhưng cũng chỉ vậy thôi... Lục Thiều không thể thay đổi được. Tai cô giống như bộ lọc chỉ nghe những gì mình muốn nghe mà thôi. Cái gì không muốn thì sẽ đi vào tai này và ra ngay ở tai bên kia.
Mãi cho đến khi cô gặp Nhiễm Ninh, vấn đề này mới được giải quyết, cô không biết tại sao mình lại lo lắng, cô luôn cảm thấy mình phải đến sớm hơn... tốt nhất là nên đến trước nàng. Cô có đợi lâu cũng không thành vấn đề, đó là... lẽ đương nhiên.
Bởi vì cô biết cảm giác chờ đợi rất khó chịu nên cô không đành lòng để Nhiễm Ninh phải đợi lâu.
Lục Thiều hy vọng Nhiễm Ninh vừa đi ra có thể nhìn thấy mình, chỉ cần kết quả tốt, cô cũng không quan tâm đ ến quá trình.
Lúc này cô hạ kính xe xuống, nhìn thấy người đang đi về phía mình, trong bãi đậu xe trống trải, Lục Thiều có thể nghe rất rõ từng bước chân của nàng, cô không khỏi liếc nhìn lần thứ hai, sau đó không nhịn được nữa, đôi mắt dường như dán chặt vào nàng.
Cô gái này thật duyên dáng, khi đi lại có nét quyến rũ riêng, xương quai xanh ở cổ trắng nõn, vòng eo con kiến, có thể dễ dàng nắm lấy.
Cảm xúc dâng trào trong mắt Lục Thiều, có điều gì đó... không cần phải nói, gần như không thể che giấu được.
Cô nóng lòng gọi cho nàng - "Nhiễm Ninh!"
Nhiễm Ninh bắt gặp ánh mắt của cô, ngọn lửa lan vào trong lòng nàng, trong sáng và chân thành hơn bao giờ hết.
Nhiễm Ninh có chút ngơ ngác, hai tay ôm lấy lòng ngực có chút gợn sóng của mình, đi về phía trước, cố ý rời mắt khỏi cô, hạ giọng xuống mấy quãng.
"Lục Thiều, tôi có..."
"Bác sĩ Nhiễm!"
Lời còn chưa kịp nói ra, một giọng nói chói tai đột nhiên vang lên, cổ họng bị nghẹn lại.
Đó là Trương Sa Sa, bữa tiệc độc thân của cô mới được tổ chức vài ngày trước, những người có mặt ở đó nói rằng nó được tổ chức tại một biệt thự bên hồ và có sự tham dự của tất cả giới thượng lưu tài chính, không chỉ bao gồm bạn cùng lớp của chồng cô ấy mà còn cả đồng nghiệp... Đó không giống như một bữa tiệc độc thân, mà có chút giống một cuộc săn tình ái.
Nhiễm Ninh cau mày, tại sao cô ấy lại ở đây?
Nhiễm Ninh không biết Trương Sa Sa có biết Lục Thiều hay không, Lý Khánh trước đó từng thấy nàng cùng Viện trưởng La ăn cơm, tin đồn cũng truyền khắp nơi, bây giờ nếu cô ấy thấy nàng gặp riêng Lục Thiều lần nữa, chắc chắn cô ấy sẽ nghĩ tin đồn đó là thật.
Điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì, nàng không quan tâm.
Xoay người chặn cửa kính xe, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì à?"
Trương Sa Sa trình độ học vấn không cao, cô vào khoa 625 hoàn toàn là ngẫu nhiên, cũng không phải vì cô không nghĩ đến việc làm tốt, tuy nhiên công việc của y tá quá mệt mỏi và bẩn thỉu. Cô ấy suốt ngày hút đờm hoặc giúp bệnh nhân đi vệ sinh. Mùi hôi khiến cô ấy gần như phát ốm. Cô ấy không thể ăn trong nhiều ngày. Ban đầu cô ấy không nghĩ có gì không ổn, nhưng kể từ khi cô ấy nhìn thấy Nhiễm Ninh, cô gái nhỏ trong lòng cô mất thăng bằng.
Về ngoại hình, Trương Sa Sa không hề cảm thấy mình thua kém nàng, chỉ là vì trình độ học vấn của cô thấp hơn một chút, tại sao Viện trưởng La vừa bước vào lại chú ý đến nàng? Những người đang vây quanh cô cũng tiếp tục tiến tới.
Trương Sa Sa mỗi lần nhìn thấy cô đều cảm thấy thua kém, cho đến khi có được thiên tài tài chính làm bạn trai, cô mới tìm thấy sự cân bằng trong lòng, không còn gì khác ngoài việc muốn làm Nhiễm Ninh ghen tị.
Lúc này cô chỉ đang khoe người chồng vàng của mình thôi, còn người ngồi trên xe... chỉ cần không phải đàn ông thì cô cũng không quan tâm.
Trương Sa Sa không lớn tiếng, nhưng trong xe cũng có thể nghe được.
"Bác sĩ Nhiễm, thật đáng tiếc khi cô không đến dự tiệc độc thân của tôi. Bạn cùng lớp của chồng tôi đã hỏi anh ấy chuyện này, họ đã nghe nói đến cô từ lâu rồi."
Ngồi trong xe, Lục Thiều mỉm cười rạng rỡ, nhưng vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng...
Là sao nữa?
Người này vẫn đang đi xem mắt phải không?
"Bác sĩ Nhiễm, phụ nữ chúng ta chẳng phải chỉ muốn lấy được một người chồng tốt thôi sao? Vậy thì tranh giành có ích gì? Cô đã đọc nhiều sách như vậy, trình độ học vấn cao, cuối cùng chính mình cũng kiệt sức. Cô thậm chí còn không có gia đình. Để tôi nói cho cô biết. Tôi đã kể cho bạn cùng lớp của chồng tôi về hoàn cảnh của cô. Anh ấy rất vui và xin tôi thông tin liên lạc. Đợi đã... Tôi sẽ giới thiệu người đàn ông dành cho cô ngay bây giờ."
"Trương Sa Sa."
Người đang lấy điện thoại ra sửng sốt một chút, dường như đây là lần đầu tiên Nhiễm Ninh gọi cô bằng họ và tên.
Ngẩng đầu lên, cô bị giật mình, người này tựa hồ bị bao phủ bởi một tầng sương giá, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
"Cô có thể phân biệt được sự khác nhau giữa glucose và nước muối không?"
Chỉ một câu nói đơn giản, Trương Sa Sa cảm thấy rùng mình, một thứ gì đó mà cô đã quên từ lâu đột nhiên ập đến trước cửa nhà cô.
Hôm đó cô mệt đến mức vô tình lộn nước muối với glucose cho giường ba mươi hai, khi cô nhớ ra và đi tìm lại thì lọ nước truyền đã được thay, sau đó không có ai đến tìm cô... Làm sao Nhiễm Ninh biết được?
"Giường ba mươi hai giường, phòng y tế, có muốn tôi nói tiếp không?"
Trương Sa Sa vừa mới mạo hiểm nghe xong, vẻ mặt hoàn toàn tê liệt, bỗng nhiên đổ mồ hôi như tắm, không còn kiêu ngạo như trước, giống như một con gà trống bại trận, cụp cổ xuống——
"Nhiễm tỷ tỷ...tôi."
"Cẩn thận cái miệng của mình, đừng suốt ngày nói nhảm."
Nhiễm Ninh ánh mắt sắc bén, lời nói lạnh lùng, Trương Sa Sa có linh cảm nếu mình nói thêm một lời nữa thì sự việc sẽ bị bại lộ.
Cảm thấy khó chịu, cô cười trừ.
"Cô đang bận, tôi đi trước."
Trương Sa Sa bước đi rất nhanh, thậm chí bị bong gân giữa chừng, nhưng cô không dám dừng lại.
Cô chỉ biết có sai sót, không có người tìm cô, nhưng cô không biết Nhiễm Ninh đã phát hiện ra và thay cho cô. Sở dĩ nàng không báo cáo là vì đơn từ chức của Trương Sa Sa đã được đệ trình, Nhiễm Ninh vốn là muốn một lát sau sẽ đi tìm và nói riêng với cô ấy rằng nên chú ý. Nhưng nàng không muốn người này đi quá xa, phòng điều chế luôn được giám sát, nếu cô ấy làm bậy bạ một lần nữa thì sao? Nàng sẽ tự mình báo cáo, nhưng nhìn cách cô ấy bỏ chạy như bậy giờ... chắc là về sau sẽ cẩn thận hơn
Xoay người lại, thấy Lục Thiều ngậm kẹo trong miệng, dùng ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng, hiếm khi thấy Nhiễm Ninh phản bát lại người khác chứ đừng nói là trong lời nói có chút đe dọa. Trước đây nàng toàn phớt lờ, nhắm mắt làm ngơ.
Xem ra người này đã có tiền án, chắc cũng không phải một hai lần, mới khiến nàng phản ứng như vậy.
Cũng được một lúc mà Nhiễm Ninh vẫn chưa lên xe, Lục Thiều quay người nhìn nàng, trực giác nhận ra tâm tình của người này hôm nay không tốt. Tại sao nàng vẫn chưa thay đồ, vẫn khoác lên người áo blouse bác sĩ?
"Cậu không định lên xe à?"
Im lặng một lúc, Nhiễm Ninh mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Không có biểu cảm, giống như một cỗ máy, khiến người ta hoảng sợ vô cùng.
Lục Thiều nhai viên kẹo trong miệng thành miếng vụn, đầu lưỡi nhét vào cổ họng, hắng giọng, thận trọng hỏi:
"Cậu bị sao vậy? Có mệt quá..."
Lời còn chưa dứt đã bị cắt ngang, giọng nói của Nhiễm Ninh lơ lửng trên không giống như hai chiếc tomahawk (chiếc rìu) của Ấn Độ.
"Lục Thiều, hy vọng sau này cậu đừng tới đón tôi nữa."
"Tại sao?"
"Không cần thiết và rắc rối."
Lục Thiều hai tay nắm chặt vô lăng, móng tay trắng bệch. Xin hãy đọc 𝐭r𝘶yện 𝐭ại ( 𝐭rùm𝐭r 𝘶yện.𝑣n )
Họ đều là người lớn, biết ý nghĩa của lời nói đó mà không cần phải giải thích rõ ràng. Tình huống này thật bất ngờ, cho dù Lục Thiều có trăm cái đầu, cô cũng không bao giờ tưởng tượng được rằng nàng lại nói những điều vô nghĩa như vậy khi cô luôn tự nhủ phải chờ đợi nàng!
Chiếc xe đóng kín, yên tĩnh đến đáng sợ.
Nhiễm Ninh cảm thấy họ không tranh cãi, cũng coi như là chuyện tốt.
"Bệnh viện còn có chút việc, tôi đi trước."
Vết chém của chiếc rìu rất ngọt.
Lục Thiều nhìn chằm chằm vào thân hình gầy gò và mảnh khảnh... nhưng rất kiên định đó.
Cô như quay lại năm cuối cấp 3, vào ngày chia tay, Nhiễm Ninh cũng như vậy...
Quyết tâm...không nhìn lại.
Thậm chí không có một khoảng dừng.
Lục Thiều không khỏi bối rối, trực giác mách bảo nếu Nhiễm Ninh rời đi, giữa bọn họ sẽ còn có chín năm nữa.
Chín năm... quá dài... quá đau đớn... Nếu phải làm lại từ đầu, cô thực sự không thể chịu nổi.
Nhảy ra khỏi xe, đuổi theo và tóm lấy nàng
"Có phải vì cậu muốn ở lại bệnh viện không?"
Lục Thiều dùng sức thở hổn hển, cổ tay Nhiễm Ninh lập tức đỏ bừng.
Nàng sửng sốt, đó là điều cô nghĩ đến sao?
"Ý cậu là gì?"
Lục Thiều nhếch khóe miệng, không chút do dự nói.
"Cậu có thể lợi dụng tôi, mẹ tôi là La Ngọc Thư, muốn ở lại bệnh viện, tôi chỉ cần nói với bà ấy một tiếng, không cần đợi đến khi thực tập mới kết thúc. Ngày mai cậu sẽ trở thành bác sĩ chính thức."
Đôi mắt Nhiễm Ninh ngày một nguội đi, nàng kinh ngạc...ngạc nhiên...và mỉa mai. Sao những người này lại có thể đạp đổ bao nhiêu năm vất của nàng chỉ bằng một lời nói bình thường như vậy? Ngay cả Lục Thiều cũng nói ra lời tương tự...
Mình thực sự tệ đến mức nào? Điều gì khiến họ đều nghĩ về mình như thế này?!
Nói xong lời này, Lục Thiều liền hối hận, cô quá tức giận, nóng vội mà nói ra lời này mà không cần suy nghĩ.
Nhận ra có điều gì đó không ổn, cô đang định giải thích thì Nhiễm Ninh đã đấm vào bụng.
Nhiễm Ninh nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt đỏ hoe.
Nàng nghiến răng nghiến lợi gầm gừ: "Tôi không cần dựa vào ai cả, tôi vẫn có thể ở lại bệnh viện!"
Sau khi bỏ mặt Lục Thiều, Nhiễm Ninh lao về phía thang máy, lúc cửa thang máy đóng lại, nàng nhìn thấy Lục Thiều đang cúi người ôm bụng.
Nhiễm Ninh nắm thật chặt tay trái, móng tay gần như c ắm vào da.
Nàng không ngừng lặp đi lặp lại "Ở lại bệnh viện là quan trọng nhất, ở lại bệnh viện là quan trọng nhất, ở lại bệnh viện là quan trọng nhất..."
Cú đấm khiến Lục Thiều không nói nên lời hồi lâu, cô đợi một lúc mới ngồi lại vào xe.
Đập mạnh vào vô lăng——
"Lục Thiều, mày điên cái gì vậy! Mày đang nói tiếng người sao?! Mày biết Nhiễm Ninh nhất định không nghe được cái này! Nàng đã không muốn nghe, mày lại càng nói nhiều!!"
...
...
Cây cối lay động trong gió và mưa như trút nước.
Hôm nay Thương Nam không có ở đây, trong ký túc xá chỉ có Lục Thiều.
Cô kéo áo lên, nhìn xuống và thấy một vết bầm tím trên bụng.
Ngồi trên giường, Lục Thiều thật sự cảm thấy cho dù cô có nói những trách phạt với bản thân, cú đấm của Nhiễm Ninh vẫn quá nhẹ. Tạ ơn trời nàng chỉ cao qua vai cô, nhưng cú đấm của Nhiễm Ninh lại khá nặng, xem ra nàng đã luyện tập rất nhiều trong những năm qua.
Cô lấy điện thoại ra bấm vào hình đại diện trên WeChat, hôm nay lại làm ầm ĩ như vậy, không biết có xóa tài khoản mình hay không, làm sao không xin lỗi đây?
Đánh giá vẻ mặt Nhiễm Ninh hôm nay khi rời đi, chắc chắn nàng đã chặn và xóa tài khoản của mình.
Sau đó thử gửi một cái? Dù sao thì nàng cũng không thể nhận được nó.
Bên kia Nhiễm Ninh về nhà lấy ra găng tay đã thất lạc từ lâu ra, ông nàng nói muốn không bị bắt nạt thì trước tiên nàng phải mạnh mẽ, nên nàng đã đi học Taekwondo. Trước khi tốt nghiệp nàng thường xuyên đến phòng tập đấm boxing. Sau khi tốt nghiệp và vào làm ở bệnh viện, không có nhiều thời gian nên nàng gác chuyện này sang một bên.
Nhưng khi luyện tập xong, cảm giác vẫn còn đó với một chút quen thuộc đó lại quay trở lại.
Chơi được một lúc, nàng toát mồ hôi.
Đi tắm rửa sau một ngày bận rộn xong thì đêm đã khuya.
Nhiễm Ninh rất mệt...thực sự rất mệt, nhưng nàng không thể ngủ được, nàng mở mắt nhưng không nghịch điện thoại, phát hiện dù sao trời cũng không tối, nàng đã quen với môi trường này nên cho cho dù trong bóng tối nàng vẫn có thể nhìn thấy những thứ như những ngọn đèn hình vuông phía trên đầu, thậm chí nàng còn có thể nhìn rõ có bao nhiêu thanh chắn.
Đột nhiên, chiếc điện thoại di động cạnh gối sáng lên.
Nàng nhắm mắt lại, mở mắt ra rồi lại cầm điện thoại lên.
Là Lục Thiều.
"Xin lỗi"
Nước mắt Nhiễm Ninh trượt xuống khóe mắt, biến mất trong tóc nàng.
Người duy nhất có thể đối xử với nàng như vậy chỉ có Lục Thiều, rõ ràng đây không phải chuyện của cô, rõ ràng là lỗi của nàng...
Nhưng cô là người xin lỗi trước.
"Không phải cậu đã xóa tôi rồi sao?! Tin nhắn được gửi rồi à? Chết tiệt!! Mình phải làm gì đây?"
Lục Thiều lập tức nhảy xuống giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại mấy lần, lúc này nàng hẳn đã ngủ rồi phải không?
Đầu óc cô như rối tung lên, cô bấm nút thu hồi tin nhắn như để sửa chữa một sai lầm ngốc nghếch nào đó.
Nhiễm Ninh nhìn tin nhắn đã được rút đi, ấn vào khóa màn hình, sau đó đưa tay lên che mắt, không khỏi cười khúc khích.
"Đồ ngốc, cậu bị bệnh rồi."
_________________________________
Editor: Tui nhảy hố tại tác giả ghi ngọt văn trong phần giới thiệu, đi được 1/3 truyện mà vẫn thấy ngược quá mấy ní, nhưng mấy chi tiếc ngược rất thực tế rất đời nha, ai từng trải sẽ hiểu được. Cứ tiếp tục xem họ giải quyết thế nào.