*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Thiều biết bản thân thích nói linh tinh, không cần suy nghĩ mà nói ra những lời thừa thải, cho dù như vậy cô cũng chỉ dám nói chứ không có gan làm gì.
Vào năm cuối cấp ba, hầu như ngày nào cô cũng phải tìm lý do để hôn Nhiễm Ninh, phải hôn một cái mới có thể yên tâm về nhà ngủ, nếu không sẽ bơ phờ cả ngày, giống như đã bị trúng độc.
Sau này có một lần, cô đã làm người ta lo lắng, cũng không thể trách Nhiễm Ninh... là bởi vì lúc đó không biết tầm quan trọng, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Tôi xin lỗi, tôi, tôi không cố ý..."
Nhiễm Ninh đẩy cô ra, xoay người bỏ đi.
Tuy rằng đều là con gái, nhưng hành vi này thật sự không thích hợp, bọn họ đều còn nhỏ, Lục Thiều không ngừng đuổi theo xin lỗi.
Sau đó, có một nam sinh lớp 10 đến gặp Nhiễm Ninh, dù chỉ một hai lần mỗi ngày, nhưng giờ nghỉ nào cậu ấy cũng đến.
Lục Thiều lúc đó tính tình trẻ con, háo thắng, mọi thứ đều viết rõ trên mặt, tức giận đến xé nát bìa sách trong tay. Trong giờ học thể dục, cô leo lên thang, treo ngược người xuống. Ngay cả khi giáo viên yêu cầu, cô vẫn từ chối, đầu bắt đầu thấy choáng váng nhưng vẫn bướng bỉnh.
Lúc chuẩn bị xuyên qua trục, cô liếc mắt nhìn Nhiễm Ninh, không biết nàng đã đứng ở phía dưới lúc nào, chăm chú nhìn mình.
Trái tim Lục Thiều bỗng nhiên yếu đuối, từ đó trở đi, cô biết...
Người này chính là tổ tông cô cô của mình.
Ngoan ngoãn leo xuống.
Bạch Lê nhướng mày chửi: "Cậu bị bệnh tâm thần à? Chờ Hổ Béo đến phạt cho chít luôn!"
Lục Thiều không dám lên tiếng, cúi đầu.
Cô không sợ Hổ Béo giáo huấn, chỉ sợ tổ tông cô cô của mình.
Sau giờ học, Lục Thiều đuổi theo Nhiễm Ninh.
Cô chặn người ở con hẻm cạnh Cung Thiếu nhi, đồng phục học sinh buộc ngang eo, tóc rối tung trong gió. Cô xuống xe, đậu xe, tháo đồng phục học sinh ra, mặc vào, kéo dây kéo và đứng nghiêm.
"Tôi sai rồi, cậu đừng giận, tôi sẽ không...không bao giờ tái phạm nữa, được không..."
Nhiễm Ninh đỏ mặt xoay người bỏ đi.
Lục Thiều nhanh tay lẹ mắt ôm lấy nàng.
"Đó là ngõ cụt mà."
"Cậu thử làm vậy một lần nữa xem!"
Lục Thiều đã bị bỏ rơi một tuần, cô đã chạm đến cực hạn, ôm lấy nàng không buông ra.
"Vì sao Thời Bân lại tới gặp cậu? Cậu ấy, cậu ấy có thích cậu không?"
Nhiễm Ninh nghiến răng trừng mắt nhìn cô.
"Cậu định phớt lờ tôi thêm một tuần à?"
"Cậu cũng đâu có chú ý đến tôi... Ai da!"
Cánh tay của cô đột nhiên đau nhức, Nhiễm Ninh véo cô xuyên qua đồng phục học sinh, tĩnh mạch trên đầu Lục Thiều nổi lên, nhưng cô không dám phản kháng, để nàng véo xong...
Vẫn tiếp tục ôm lấy người đó, lo lắng hỏi.
"Thời Bân đang theo đuổi cậu à?!"
"Không! Cậu ấy đang đuổi theo Bạch Lê!"
Lục Thiều thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có một nỗi lo lắng khác lại hiện lên, nhìn chằm chằm vào miệng Nhiễm Ninh.
"Vậy... tôi vẫn có thể..."
"Không thể!"
...
Lục Thiều không cần ai dạy dỗ, đúng thời điểm sẽ tự nhiên giác ngộ.
Khi học đại học, cô dường như không còn hứng thú với những thứ mà mọi người đều đam mê. Dù có chuyện gì xảy ra, cô vẫn ở một mình suốt cả ngày.
Nhưng... dù sao vẫn là con người, lạnh lùng không có nghĩa là không có cảm xúc, đôi khi Lục Thiều cũng cảm nhận được. Ví dụ có một đêm cô mơ thấy Nhiễm Ninh, thế là cô ở trong trạng thái kích động suốt cả tuần. Ban ngày đến lớp thì không sao, nhưng ban đêm... cái khô nóng cô đơn đó, như thiêu thân mà không có chỗ nào trú ẩn.
Thực tế thì chịu đựng, nhưng sự thật đều bộc lộ trong giấc mơ.
Đáng thương lại thỏa mãn.
Buồn tủi lại tham lam.
...
...
Trước đây đã bỏ lỡ quá nhiều, nhưng bây giờ cô muốn lấy lại tất cả.
Lục Thiều đang ở trên giường, có nguồn năng lượng vô tận, họ đi ngủ lại lúc chín giờ sáng và thức dậy lúc hai giờ chiều.
Vào cuối tuần có thể nuông chiều bản thân một chút, nhưng thứ hai nàng vẫn phải đi làm, Nhiễm Ninh không dám để cô gây chuyện nữa nên đá cô hai cái, ra khỏi chăn, quấn thành một vòng rồi lăn xuống giường...
Đề phòng cô cũng như đề phòng kẻ trộm.
"Đừng tới đây!" Nhiễm Ninh khàn giọng nói: "Ngày mai tôi còn phải đi làm!"
Lục Thiều người đầy mồ hôi, vươn cánh tay dài ra, nắm eo nàng, kéo lại, dùng môi chạm vào tai Nhiễm Ninh.
"Dính quá, đi tắm thôi."
Nhiễm Ninh thích sạch sẽ nên không phản đối, nàng vòng tay qua cổ, được Lục Thiều bế lên đưa vào phòng tắm.
Không có bồn tắm, chỉ có vòi hoa sen.
Đột nhiên bên tai ướt át, Lục Thiều dùng sức vỗ mạnh, Nhiễm Ninh lập tức dùng ánh mắt khó tin nhìn cô.
"Cậu không mệt à?"
Lục Thiều nhếch khóe miệng, cười một cách tà ác và quyến rũ.
"Cậu đi đâu vậy..."
...
Sáng hôm sau.
Nhiễm Ninh bị đồng hồ báo thức đánh thức, xương cốt gần như đã vỡ vụng, toàn thân như bị tách rời, phải rất lâu sau nàng mới dần dần tỉnh táo trở lại.
Xoay người lại, bên cạnh trống không, Nhiễm Ninh ấn vào thái dương, vô thức lật người, úp mặt vào chỗ trống... khắp nơi tràn ngập mùi của Lục Thiều, mùi xà phòng thoang thoảng.
Những gì xảy ra đang dần hiện ra trước mắt nàng từng chút một.
Đêm qua, lần cuối cùng là ba giờ sáng, nàng đúng là đã ngủ muộn hơn thường ngày.
Nhiễm Ninh không còn nhớ được gì nữa, ngoại trừ việc Lục Thiều ép cô vào tường, hết lần này đến lần khác ngậm lấy tai nàng, tay chân yếu ớt, căn bản không thể phản kháng nên bị cô ấy dẫn dắt trong sự bàng hoàng.
Sau khi bình tĩnh lại, Nhiễm Ninh đứng dậy đi tắm để giải tỏa mệt mỏi.
Đang tắm nửa chừng, nàng nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên, chưa kịp tắt nước đi ra ngoài thì cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Lục Thiều đang mỉm cười, tràn đầy sinh lực, nheo mắt nhìn từ trên xuống dưới người trong phòng tắm kính.
Nhiễm Ninh lười để ý tới cô, tiếp tục tắm rửa.
Lục Thiều sắc mặt lạnh lùng, nhưng cô cũng không tức giận nói:
"Mau lên rồi ra ăn sáng thôi."
Hai mươi phút sau, Nhiễm Ninh sấy tóc rồi mặc quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng tắm.
Lục Thiều lấy bữa sáng ra khỏi túi và đặt mọi thứ lên bàn ăn.
Hương vị này...
Đôi mắt Nhiễm Ninh lập tức sáng lên.
"Cậu đã đến quán trà Tứ Hải?"
Đây là quán điểm tâm nổi tiếng, được bán vào lúc sáu giờ mỗi sáng, món mà Nhiễm Ninh thích nhất là tiểu long bao (loại có nước súp bên trong) và bánh bao pha lê. Đáng tiếc là tiệm này ngược hướng bệnh viện, ngày đi làm không thể ghé qua. Cuối tuần thì dậy trễ, lúc nàng đến thì hai món điểm tâm này đã bán hết rồi, mọi chuyện vẫn như vậy..có vẻ như đã lâu rồi nàng vẫn chưa được ăn lại.
"Ừ." Lục Thiều gật đầu, trong mắt có chút kiêu ngạo chờ được khen ngợi.
"Cậy đến đó bằng cách nào?"
"Cũng gần thôi, chạy bộ hết hai cây số."
Nhiễm Ninh sửng sốt...nhìn cô rồi ngập ngừng nói.
"Cậu... cậu không mệt sao?"
Lục Thiều lấy ra đôi đũa dùng một lần, xoa trong lòng bàn tay, sau đó đưa cho nàng, nghiêng đầu khịt mũi.
"Cậu cho rằng ai cũng giống mình, chỉ cần vận động một chút, là thấy mệt, mí mắt cũng sụp xuống."
"Tôi"
"Cậu sao vậy? Từ giờ về sau không được phép ngủ nướng vào ngày nghỉ. Tôi sẽ dẫn cậu chạy bộ. Trong vòng một tháng, thể lực của cậu chắc chắn sẽ cải thiện."
Nhiễm Ninh cắn miếng bánh pha lê, không muốn tiếp nhận.
Đường viền cổ áo hơi hé mở để lộ làn da trắng nõn, cảm xúc dâng trào trong mắt Lục Thiều, cô cong môi.
"Không muốn chạy sao? Được rồi... Ở nhà cũng tốt."
Nhiễm Ninh đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Chạy! Tôi chạy! Tôi có thể chạy mà!"
...
...
Lục Thiều chở nàng đi làm, cô không dừng lại ở cổng bệnh viện mà lái xe thẳng vào bãi đậu xe tầng một.
Cô cầm vô lăng nhìn thẳng về phía trước nói.
"Chiếc xe này tuy lớn và trông hơi khó lái, nhưng thực tế, cậu sẽ biết ngay khi lái thử. Nó hoạt động tốt về mọi mặt."
Xoay vô lăng từ từ sang một bên.
"Chỉ cần nắm rõ khoảng cách giữa phía trước và phía sau, biết vị trí và đi vào trong một lần."
Cô vừa dứt lời thì xe đậu ngay ngắn.
Lục Thiều ném chìa khóa xe cho Nhiễm Ninh.
Nhiễm Ninh sửng sốt.
"Cậu đang làm gì thế?"
"Đưa xe cho cậu."
"Tại sao?"
"Tiện đi lại."
Lục Thiều bình tĩnh nói, nhưng Nhiễm Ninh biết cô vẫn lo lắng chuyện bị theo dõi, hai người đều bận, nhưng nàng vẫn phải về nhà hàng ngày. Sau khi Lục Thiều rời đi... lần tiếp theo trở về là tuần sau khi không có huấn luyện.
Cô từng cảm thấy một tuần trôi qua trong chớp mắt, nhưng bây giờ... nghĩ đến bảy ngày tiếp theo...
Thật dài lê thê.
"Đưa xe cho tôi, còn cậu thì sau?"
Lục Thiều sờ đầu nàng mỉm cười.
"Tôi ở trong đội nên không cần xe."
Nhiễm Ninh chớp chớp mắt nhìn cô: "Tuần sau cậu có về không?"
"Sẽ sớm thôi."
"Được rồi."
Nhiễm Ninh đưa tay ấn vào cửa xe, lại bị Lục Thiều kéo lại, Lục Thiều nhìn nàng, dùng ngón tay chạm vào cánh tay nàng, vết chai mỏng trên đầu ngón tay khiến Nhiễm Ninh thấy nhột.
Lục Thiều nhướng mày, li3m khóe môi.
"Hôn tôi đi."
...
...
Trong số y tá của bệnh viện, người có kỹ năng châm kim giỏi nhất, ngoài y tá trưởng ra còn có Bạch Lê.
"Chị Lê, đâm kim tốt quá! Em thậm chí còn không cảm nhận được, dù trên đó đều có băng dính!"
Người nói là một thiếu niên vừa tròn mười tám, vừa hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học vào tháng 6 năm nay, khi thông báo nhập học của Đại học Tô Châu được gửi đến, mọi người trong khu đều vui mừng cho cậu, Bạch Lê thậm chí còn mua cho cậu một cái lớn để ăn mừng.
"Này! Hôm nay có chuyện gì thế? Trên môi em có dính mật à?" Bạch Lê cười nói.
Thiếu niên gãi đầu, có chút ngượng ngùng, nhìn thấy Bạch Lê đẩy xe rời đi, vội vàng kêu nàng dừng lại.
"Cái đó..."
"Ừm?"
Thiếu niên này tuấn mỹ, khuôn mặt trắng nõn, cằm không có râu, bộ dáng thoải mái đến mức không thể tin được, lấy điện thoại di động ra đưa cho Bạch Lê.
"Chị ơi, giúp em chọn một cái nhé."
Bạch Lê cúi đầu nhìn, chỉ thấy đó là một con thú nhồi bông, ai cũng từng trải qua độ tuổi này, cô liếc mắt một cái là có thể biết cậu ấy muốn làm gì.
"Quà cho bạn gái à?"
Thiếu niên chỉ gật đầu "Dạ!"
Bạch Lê chỉ vào cái màu hồng, cười nói: "Lấy cái này đi, tôi chắc chắn cô ấy sẽ thích."
...
Sau khi mở cửa quay lại, Bạch Lê nhìn thấy Diệp Dung và Thương Nam lần lượt bước ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
Thương Nam hai tay ôm lấy eo Diệp Dung, nhìn từ phía sau, hai người tựa hồ rất thân thiết.
Bọn họ quen nhau?
Trước khi Bạch Lê kịp phục hồi tinh thần, hai người đã bước vào cửa thang máy.
Nhiễm Ninh từ xa nhìn thấy Bạch Lê, nàng đi tới, phát hiện người này đang thẩn thờ, vỗ nhẹ vào vai cô.
"Cậu đang nhìn gì đó?"
Nhìn dọc theo tầm nhìn của cô, không có ai ở đó cả.
Bạch Lê mở to mắt, đột nhiên nắm lấy tay Nhiễm Ninh, lắc mạnh.
"Tôi nhớ đã gặp Diệp Dung ở đâu rồi!"
"Ở đâu?"
"Bức ảnh ở trại trẻ mồ côi!"
Nhiễm Ninh không hiểu: "Vậy à?"
"Chị ấy quen Thương Nam!"
"..."
Bên kia, Diệp Dung trong thang máy có vẻ mệt mỏi, bác sĩ nói cô mang song thai, thân thể sẽ càng ngày càng nặng.
"Cảm ơn em hôm nay chạy tới chạy lui."
"Đâu có gì quan trọng."
Diệp Dung đỡ eo và xoa lưng cô, hỏi.
"Lần trước em nói về buổi xem mắt, nó thế nào?"
Thương Nam nhìn chằm chằm vào bụng Diệp Dung một lúc mới đáp: "Không thích hợp."
Diệp Dung cau mày, "Em không thích sao? Chị đã nói rồi... Hạ tầm mắt xuống, đừng..."
"Không, anh ấy không thích trẻ mồ côi."
Sau khi Thương Nam nói xong, thang máy rơi vào im lặng trong giây lát.
Hồi lâu, lông mày Diệp Dung thẳng tắp, dần dần rút lại suy nghĩ, dường như thở dài bất lực.
"Lần sau đừng nói mình là trẻ mồ côi. Nếu có người hỏi, chỉ cần nói rằng em có gia đình và một chị gái."
Trên mặt Thương Nam không có biểu cảm gì, dựa vào thang máy, mũi không thốt ra một âm thanh nào cho đến khi cửa mở ra -
"Ừm."
/
Buổi giảng kiến thức phòng chống ung thư của trường cấp ba số 69 sẽ được tổ chức vào thứ Bảy.
Nhiễm Ninh đi theo giám đốc Vương bằng xe từ bệnh viện.
Hai bản thảo tuy nói về cùng một thứ nhưng xuất phát điểm khác nhau, góc cạnh mới lạ, nội dung thú vị, không phải sao chép từ những kiến thức rập khuôn nhàm chán, có thể thấy Nhiễm Ninh đã đặt rất nhiều tâm huyết vào đó.
Giám đốc Vương mới đọc được vài dòng đã tỏ vẻ cảm kích.
"Khó trách Viện trưởng La khi nhắc đến cô là nói không ngừng. Cô quả là một người trẻ tuổi có năng lực!"
Nhiễm Ninh khiêm tốn gật đầu:"Cảm ơn, Giám đốc Vương."
Giám đốc Vương được Viện trưởng La dẫn dắt, tính tình rất giống Viện trưởng La, khi nghe nàng nói liền xua tay thở dài.
"Xuất sắc là xuất sắc, có gì mà không dám thừa nhận? Chỉ cần có năng lực thì không cần phải khiêm tốn, đặc biệt là những người đang học y như chúng ta, tất cả đều dựa vào năng lực thực sự của mình!"
Buổi thuyết trình diễn ra rất suôn sẻ.
Sau khi chuyện này kết thúc, Nhiễm Ninh cũng gặp được Hổ béo.
Một ngày là thầy, cả đời cũng là thầy, dù đã xa trường nhiều năm, giờ đã gần ba mươi, nhìn thấy giáo viên cũ của mình, Nhiễm Ninh dường như lập tức biến trở lại hình dáng cô học sinh năm xưa, đứng thẳng người với đôi chân thẳng tắp và kính cẩn.
"Thầy Vương."
Hổ Béo không còn là Hổ Béo ngày xưa nữa, bụng nhỏ hơn, thái dương cũng trắng hơn, chỉ cần nhìn Nhiễm Ninh nói chuyện trên sân khấu... Cảm giác như nhiều năm đã trôi qua, nhớ lại cùng lúc rất nhiều kỷ niệm.
"Trong nháy mắt, em đã trở thành một đại bác sĩ, thật không dễ dàng... Thầy nghĩ tới thời điềm em cùng Lục Thiều tranh đoạt vị trí thứ nhất, nhiệt độ chết người, lúc đó thầy rất lo lắng. Đừng vì học tập mà lãng phí tình bạn, không ngờ cuối cùng quan hệ của hai người lại tốt như vậy, này... Lục Thiều còn liên lạc với em không? Hiện giờ em ấy đang làm gì vậy?"
"Vẫn còn liên lạc ạ, bây giờ cậu ấy là một phi công."
Nhiễm Ninh mỉm cười, nhưng nàng lại không hề để ý đến vẻ tự hào trong giọng điệu khi nói về điều này.
Hổ Béo giật mình, liên tục gật đầu: "Được rồi! Tuyệt! Thật đúng khi thầy luôn nói với học sinh rằng lớp của các em là lớp giỏi nhất mà thầy từng dạy."
Ngay khi ông nói điều này, một cô gái mặc đồng phục học sinh đi tới.
"Thầy Vương, em đến lấy bài sinh học."
"Ồ...nó ở trên bàn, em tự đi lấy đi."
Nhiễm Ninh chú ý đến chữ hiếu đen trên tay áo cô gái.
Bài thi đầu tiên là bài của cô, đây là thói quen của tất cả các giáo viên trường THCS số 69. Bài thi đầu tiên là bài hạng nhất.
"Giang Trì..."
"Thầy Vương..."
Hổ Béo dừng lại, lời nói của ông có thể nghe được, cố ý nhẹ nhàng hơn.
"Mặc dù đang học năm cuối cấp ba nhưng cũng đừng chỉ tập trung vào việc học. Em cũng nên chú ý hơn đến sức khỏe của mình."
"Dạ, em hiểu rồi, cám ơn thầy Vương."
Sau khi cô gái rời đi, Hổ Béo thở dài, không khỏi nói:
"Cô bé là con của một người mẹ đơn thân. Không may mẹ cô bé đột ngột qua đời vào tháng trước, điều này là một cú sốc lớn. Hiện tại cô bé đang sống với ông. Đứa trẻ này hơi giống em hồi đó. "Không cử động cũng không nói nhiều, suốt ngày cầm sách học, ở tuổi vị thành niên này rất nhạy cảm, thầy rất sợ em ấy tự ép bản thân quá nhiều."
Nhiễm Ninh nhìn theo bóng lưng của cô gái, trông cô đơn và yếu đuối, quả thực có chút giống với con người ban đầu của nàng.
Trò chuyện một lúc, Hổ Béo nói: "Chiều nay em có bận gì không?"
"Dạ không."
"Tốt quá, tới giờ tự học em có thể đến lớp tôi nói vài câu động viên bọn trẻ được không."
"Dạ."
Tranh thủ thời gian nghỉ, Nhiễm Ninh đi vào nhà vệ sinh.
Cửa phòng vừa đóng lại, chuông vào lớp vang lên, Nhiễm Ninh vô thức giật mình, sau đó mới nhận ra mình đã tốt nghiệp.
Nàng lắc đầu mỉm cười, hơn mười năm học tập không hề uổng phí, tiếng chuông này đã khắc sâu vào xương tủy nàng.
Ngay lúc nàng vừa định mở cửa đi ra ngoài, một giọng nói dịu dàng vang lên.
"Giang Trì, ừm... tối nay cậu có thể tới nhà tôi được không?"