*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thương Nam nằm trên giường không ngủ được, Lục Thiều không chỉ trang trí phòng ngủ chính màu đỏ, mà cả phòng ngủ thứ hai cũng màu đỏ luôn, chiếc giường cô nằm bây giờ cũng giống như giường cưới, gối đầu trên chiếc gối vĩnh kết đồng tâm, hình trên chăn cũng là đôi uyên ương, lớp vải lụa trơn trượt cọ vào cánh tay cô vô cùng khó chịu, hơn nữa bên cạnh còn có thêm một người, khiến cô có cảm giác như đang nằm trên bàn chông, lưng như bị thiêu đốt, khiến toàn thân cảm thấy khó chịu.
Chẳng lẽ mình đã độc thân quá lâu và không có ai bên cạnh? Thương Nam nghĩ thầm.
Haiz... ít nhiều gì. Ngay cả khi không độc thân, cũng hiếm khi ngủ cùng nhau như thế này. Về cơ bản, cô chỉ gặp gỡ họ khi có thời gian. Thông thường, cô sẽ ở trường, hoặc đọc sách hoặc nghiên cứu. Nghĩ về thời gian đó, cô đã học hành chăm chỉ đến mức nào.
Dưới ánh trăng sáng, Thương Nam quay đầu liếc nhìn Bạch Lê đang ngủ say.
Cô ấy là một cô gái tốt, ngây thơ và bao dung, nhưng cô ấy không đủ may mắn nên đã gặp phải một tên khốn nạn như vậy!
Không sao, sẽ ổn thôi... lần sau sẽ tốt hơn, lần sau chắc chắn sẽ gặp được người yêu thương cô ấy tận đáy lòng.
Thương Nam lặng lẽ hít một hơi, sau đó chậm rãi thở ra...
Muốn hút một điếu thuốc quá đi.
Dải màu trên đèn pha lê là do chính tay cô treo, thành thật mà nói, lần đầu tiên gặp Lục Thiều, cô chưa bao giờ nghĩ đến mọi chuyện sẽ được như thế này. Thứ nhất, thích người cùng giới rất khó. Thứ hai, Lục Thiều lúc đó rất u ám... ngày nào cũng im lặng, suốt cả ngày không dễ thấy được nụ cười của cô ấy. Nên không thể biết được cô ấy có thể yêu ai hay không, khi yêu sẽ trông như thế nào?
Thương Nam nhếch môi cười. Nhưng... đến hôm nay đều nhìn thấy rồi, cô nàng này ngồi khoanh chân trên sàn nhà, thổi bong bóng. Lúc thì dán những lời chúc phúc chỗ này, lúc thì treo quả ớt lên tay nắm cửa. Sau đó, nơi này y chang như công ty tổ chức tiệc cưới. Rồi nhìn Nhiễm Ninh... người được cô chiều chuộng suốt thời gian qua, trêu chọc nàng rồi cười lớn. Suốt ngày chạy đi tìm nàng. Tình yêu được thể hiện rõ ràng giữa hai người, sống động còn hơn tiểu thuyết hay các bộ phim thần tượng.
Cô thực sự mừng cho họ, cuối cùng tình yêu của họ cũng đã thành hiện thực, họ là hai cô gái, tuy chưa chính thức ra mắt gia đình nhưng theo tính cách của hai người thì chuyện đó sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra.
Cuộc đời này có bao nhiêu người có thể gặp được tình yêu đích thực? Cho dù có may mắn gặp được thì mấy ai có thể ở bên nhau?
Không có người thông minh trong thế giới tình yêu, tất cả đều là những kẻ ngốc.
Hạnh phúc có, thất vọng cũng có.
Thương Nam cảm thấy mình luôn hồi tưởng lại một số điều không tốt trong những khoảnh khắc đẹp đẽ và yên bình như vậy. So với Lục Thiều... những năm này cô dường như chưa bao giờ thắng trong cuộc sống hay các mối quan hệ. Ngày xửa ngày xưa... cô rất khâm phục Lục Thiều, cô ấy có thể vì một người, luôn duy trì tình cảm, thậm chí chỉ cần một lời nói, có thể trao đi tất cả những gì mình có, nhưng Lục Thiều vẫn giữ lại cho mình một chút kiêu ngạo. Còn bản thân cô...
Đừng nói đến sự kiêu ngạo, cả lòng tự trọng, cũng không còn nữa.
Nhưng cuối cùng, cô đã thua hoàn toàn.
Thương Nam tự cho rằng mình không phải là người bi quan, tuy là trẻ mồ côi nhưng liệu tất cả trẻ mồ côi đều phải hứng chịu một cuộc sống tồi tệ sao? Giám đốc Lỗ từng nói rằng những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi đều là những thiên thần bị gãy đôi cánh ở kiếp trước, nói rằng chúng đều là yêu tinh trên thế giới loài người.
Giám đốc Lỗ chưa từng kết hôn hay sinh con vì trại trẻ mồ côi, bà yêu cầu tất cả các bé gọi mình là mẹ, dù chưa sinh con nhưng tình mẫu tử của bà dường như không thua kém gì bất kỳ người mẹ nào, hay thậm chí còn nhiều hơn nữa.
Thương Nam từ nhỏ đã thông minh, cô nhớ kỹ từng lời Giám đốc Lỗ đã nói, không chỉ nghe mà còn thật sự ghi nhớ.
Trừng phạt bản thân vì lỗi lầm của người khác là hành vi ngu ngốc nhất.
Vận mệnh nắm giữ trong tay, nếu muốn thay đổi thì đừng sợ hãi mà phải đối mặt với nó.
Đừng tiêu cực, đừng chìm đắm và đừng chấp nhận số phận của mình.
Thương Nam ghi nhớ từng điểm và thực hiện mọi việc, có lẽ những gì ông trời đã lấy đi sẽ được đền bù.
Điểm số của cô tốt đến mức đáng kinh ngạc.
Khát khao tri thức, khát khao học tập với niềm hy vọng cấp thiết rằng kiến thức có thể thay đổi vận mệnh của mình. Khi còn là sinh viên, cô chưa bao giờ cảm thấy trống rỗng. Cô dường như có thể nắm chặc sợi dây số phận của bản thân.
Chúng ta vốn tầm thường nhưng chỉ cần mở sách ra sẽ thấy đại dương và các vì tinh tú.
Kiến thức nhận được quá nhiều, như đã nói, những gì bạn bị lấy mất sẽ được bù đắp lại.
Một đứa trẻ mồ côi may mắn không trở thành kẻ bị gạt ra ngoài lề xã hội.
Thương Nam tự nhủ không nên kỳ vọng quá nhiều, những ngày tháng này đã là điều mà rất nhiều người mơ ước.
Chỉ là con người không phải cỏ cây, trái tim không phải sắt đá, có khi vẫn không chịu khuất phục... sự bất công...
Tại sao người khác sinh ra có cha mẹ?
Bản thân lại bị bỏ rơi ngay khi được sinh ra?
Tại sao những thứ nằm trong tầm tay của người khác lại nằm ngoài tầm với của bản thân?
Cho dù là Lục Thiều, cô cũng không khỏi ghen tị...
Tại sao cô ấy có thể đợi nhưng chị ấy lại không thể?
Nghĩ đến trong đầu cô lại càng ngày càng rối rắm. Khi trời đã gần sáng, Thương Nam mới chợp mắt được một lúc.
...
Dù cả đêm không ngủ đủ nhưng Thương Nam vẫn có thể dậy sớm, giấc ngủ của cô dường như khác với người thường, đặc biệt là khi khó chịu, căn bản không thể ngủ sâu được. Cô chỉ ngủ thiếp đi, một hoặc hai tiếng là đủ.
Sau khi tắm rửa đơn giản, cô ra ngoài mua bữa sáng.
Thương Nam chưa bao giờ cảm thấy dậy sớm là cực hình, ngược lại cô thích cảm giác dậy sớm, nhìn những chiếc bánh bao hấp trong thúng, những chiếc bánh quẩy mới ra lò và sữa đậu nành mới nấu, mọi thứ đều thật tuyệt vời.
Người ta thường không cảm nhận được niềm vui giản dị này, có lẽ do họ sống quá lặng lẽ, lại luôn tìm kiếm náo nhiệt, cho dù có nhìn người khác như thế nào cũng sẽ không cảm thấy hài lòng.
Khi cô trở về, Bạch Lê đã tỉnh dậy.
Bạch Lê đang dựa vào giường, đầu óc đờ đẫn, vẻ mặt trống rỗng, đôi mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Thương Nam một tay nắm cửa, tay còn lại ở bên người, nhìn thấy Bạch Lê như vậy, không biết nên phản ứng thế nào.
Cô chỉ cảm thấy như... cô gái này thật trắng trẻo.
Dưới ánh đèn, cô ấy trắng như ngọc bích. Nhưng khi ánh nắng chiếu vào, cô lại trắng như quả trứng mới bóc vỏ.
Có một vẻ ngây thơ tự nhiên trên khuôn mặt ngái ngủ đó, với hai tay chống trên giường, dây áo trên vai trái tuột xuống cánh tay, còn bên vai phải... cũng sắp rơi xuống.
Lúc này, cô đang ngồi, chăn đắp kín chân, mặc một chiếc váy ngủ có dây màu trắng tinh, có phần ren trước ngực, chiếc váy làm tôn lên vòng eo xinh đẹp, tròn trịa giống như một viên ngọc trai.
Thương Nam vô cớ nhìn mấy lần, sau đó mới ý thức được có gì đó không đúng... liền quay mặt đi...
Đó là bản chất của con người, khi bạn nhìn thấy một thứ gì đó đẹp đẽ...dù là đồ vật hay con người, theo bản năng bạn sẽ nhìn thêm vài lần nữa.
Chỉ lạ là người này rõ ràng không béo, nhưng cô lại cảm thấy cô ấy rất đầy đặn.
Giống như...kẹo bông màu hồng.
Bạch Lê dụi dụi mắt, vén chăn ra, kéo dây áo bị tuột lên, đưa tay sờ cổ... phát ra một tiếng rên.
Đây chính là nơi mà Vạn Khang đã bóp cổ cô ngày hôm qua.
Sao có thể không đau được? Đã bầm tím hết... Thương Nam nhìn vết thương.
"Cô dậy sớm thế?"
Bạch Lê nhìn Thương Nam, từ mũi một thanh âm lười biếng, kéo dài, truyền vào tai... giống như tiếng của trẻ con.
"Ừm."
Thương Nam nhẹ nhàng đáp lại, sau đó nửa khép cửa lại, đi tới bên giường, vẻ mặt nghiêm túc ngồi xuống.
Bàn chân của Bạch Lê nhỏ, ngón chân cong lên... không chỉ giọng nói, cô ấy hoàn toàn giống một đứa bé chưa tỉnh ngủ.
Thương Nam: "Thật xin lỗi."
Bạch Lê sửng sốt một lát, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, sau đó cô đột nhiên tỉnh táo, lập tức ôm ngực.
"Cô, cô, cô... đối với tôi... tối hôm qua..."
Cô không biết tại sao mình lại nghĩ đến chuyện này, nói xong cô liền ngạc nhiên, chẳng lẽ cô bị Nhiễm Ninh ảnh hưởng sao? Phụ nữ với phụ nữ... như vậy.
Thương Nam không khỏi trừng mắt: "Cô đang nói nhảm cái gì vậy?"
Cô ấy trông có vẻ rất thông minh nhưng lại luôn nói những điều vô nghĩa.
"Tôi đang nói đến Vạn Khang, lẽ ra tôi nên nói cho cô sớm hơn."
Bạch Lê nhún vai.
"Mới sáng sớm sao lại nghiêm túc như vậy?" Giọng điệu của cô hoàn toàn lãnh đạm.
Thương Nam không hiểu được... Đây không phải là chuyện lớn sao?
"Không sao thật chứ?"
"Ờ..."
Bạch Lê chải tóc, có mấy lọn tóc xoăn tự nhiên, buộc hay bới lên trông rất đẹp, nhưng một khi đã quấn khăn, nhất là khi cô ngủ như thế cả đêm, nếu không chỉnh lại... sẽ trông giống như một con sư tử nhỏ.
Cô xuống giường, xỏ dép vào và nhìn quanh tìm dây cột tóc.
"Đây nè."
Thương Nam tháo cái trên cổ tay ra đưa, cô luôn có thói quen đem theo một cái bên mình.
"Cảm ơn."
Bạch Lê hai tay túm lấy mái tóc của mình, xoắn mấy lần liền dễ dàng vén ra sau đầu, sau đó quay người lại, ánh mắt rơi vào Thương Nam, tiếp tục chuyện vừa rồi còn chưa nói xong.
"Chuyện này... thực ra khi tôi nghĩ đến việc cô đã nhắc nhở tôi trên vòng bạn bè, buổi team building và xem phim... nhưng bản thân tôi lại không nghĩ tới. Hơn nữa... không phải một người đàn ông định lừa dối tôi sao? Tôi không thể ngăn hắn lại, chuyện đó không liên quan gì đến cô, không phải cô khiến hắn ta lừa dối tôi. Và dù cô có nói trước với tôi thì cũng chỉ là biết sớm hơn thôi, điều đó cũng không thể thay đổi sự thật rằng hắn đã lừa dối. May mắn thay, tôi chưa kết hôn, nếu đã kết hôn... tôi sẽ ghét hắn suốt cả cuộc đời. Bây giờ... vẫn tốt, chỉ là chia tay thôi. Tôi nghĩ như vậy đã ổn thỏa, sự mất mát được ngăn chặn kịp thời."
Bạch Lê nói thật lòng, tuy rằng đôi lúc cô ngốc nghếch, nhưng quan điểm tuyệt đối chính trực, cô sẽ không bao giờ gây sự vô cớ, nếu không cô đã không làm bạn thân với Nhiễm Ninh nhiều năm như vậy.
Thương Nam khoanh tay, mím chặt môi: "Ra ngoài ăn sáng đi.
Thật xấu hổ, một việc được làm trong thời gian dài liền trở nên nhỏ bé.
...
Trong phòng ngủ đối diện, Nhiễm Ninh nhìn chằm chằm Lục Thiều đang nằm sấp ngủ ngon lành trên giường, càng nghĩ càng tức giận... Đột nhiên xoay người ngồi lên trên người người này, giơ tay đánh cô một cái như lời chào buổi sáng.
Lục Thiều bị đánh thức, muốn trở người, nhưng cổ đang bị Nhiễm Ninh đè xuống, đành phải vùi mặt vào gối.
"Cậu biết sai chưa?!"
"Hở?"
"Tôi hỏi cậu biết mình sai ở đâu không?"
Lục Thiều bối rối, chẳng lẽ hôm qua say rượu và làm gì đó với nàng sao?
"Tôi đã làm gì? Ây yo... tạch, tạch!". Đọc 𝒕hêm nhiều 𝒕𝘳uyện ở _ 𝗧𝘳U m𝒕𝘳uyện﹒vn _
Nhiễm Ninh có chút bất lực: "Biết mình sai thì nói tôi nghe thử!"
"Sai, sai rồi, tôi sai rồi, cô hai ơi"
Ngay lúc Nhiễm Ninh đang thắng thế, cửa phòng ngủ mở ra, Bạch Lê đứng ở cửa trợn mắt há mồm.
Nhiễm Ninh đang mặc áo hai dây ngắn cùng quần lót, Lục Thiều tuy nằm sấp nhưng cũng không khá hơn chút nào, toàn bộ phần lưng lộ ra ngoài.
Chưa kể... màu da của hai người này khá giống nhau.
Hai người lập tức dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Bạch Lê phục hồi tinh thần, thu cằm lại, hời hợt mỉm cười.
"Ra ngoài ăn sáng."
Ngay khi cô chuẩn bị rời đi, thì quay lại và nói thêm.
"Không thể nói Nhiễm Ninh... Dù sao cậu cũng là đại mãnh, nhưng mới sáng sớm... cậu nên kiềm chế một chút."
Nói xong cô đóng sầm cửa lại và xoa tay... Thật kinh dị!
Vẻ mặt Nhiễm Ninh cứng đờ "...."
Lục Thiều nằm trên gối cười lớn.
Nhiễm Ninh nắm gáy Lục Thiều, lắc mạnh.
"Cười cái rắm!"
....
Ăn xong, Thương Nam và Bạch Lê rời đi.
Cửa thang máy vừa đóng lại, bàn tay đang lục lọi trong túi của Thương Nam lấy ra một chiếc khăn lụa.
Bạch Lê nhìn xuống và sửng sốt.
Thương Nam: "Muốn quấn lên không?"
Bạch Lê: "Cô lấy nó ở đâu?"
Thương Nam: "Tôi mua."
...
Đêm đến.
Lục Thiều chăm chỉ phục vụ, có lẽ biết mình đã đắc tội ai đó nên đặc biệt lột một dĩa nho xanh cho nàng, tất cả đều trong suốt và tròn trịa.
Đáng tiếc Nhiễm Ninh liếc nhìn cô rồi bỏ đi, không hề để ý đến cô.
Lục Thiều lo lắng như kiến ngồi trong nồi nước sôi, đuổi theo sau.
"Gì?"
"Cậu đang làm gì thế?"
"Tôi đi tắm rồi đi ngủ."
"Vậy tôi cũng đi tắm!"
Nhiễm Ninh nheo mắt, nhướng mày: "Được, đi lấy khăn tắm."
Lục Thiều chạy rất nhanh, nhưng dù chạy nhanh đến đâu, cô cũng không kịp ngăn cánh cửa đang đóng lại rồi bị khóa bởi Nhiễm Ninh.
Nghe thấy tiếng khóa cửa, Lục Thiều nhận ra mình đã bị lừa!
Cô vội vàng chạy lại, vặn tay nắm cửa, xoay người tìm chìa khóa thì nghe thấy người bên trong nói nhỏ cùng với tiếng nước.
"Đừng tìm nữa, chìa khóa tôi giữ rồi."
"...."
Nhiễm Ninh tắm suốt một tiếng, khi đi ra liền thấy Lục Thiều đang nhìn mình với ánh mắt háo hức.
Lại giả làm cún con nữa rồi...
Lục Thiều nắm ngón tay Nhiễm Ninh, ra vẻ đáng thương.