*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngay khi cơn gió lạnh thổi qua, cô nín thở một lúc.
Lục Thiều đang nghĩ... mẹ cô phát hiện ra định hướng của mình từ khi nào?
Kỳ thật bản thân Lục Thiều cũng không biết mình có bị phát hiện hay đây chỉ là cảm giác, loại liên kết thường xảy ra giữa mẹ và con gái, chín trên mười đều là sự thật.
Dường như không có điểm nào khẳng định, lúc chưa yêu đương, cũng chưa từng dẫn cô gái nào đi chơi, lần nào cũng là họ tự tìm đến. Kể cả họ hàng hay bạn bè trong trường cũng không có gì khác biệt, mỗi khi đến chỉ xem phim hoạt hình, đọc truyện tranh, trượt ván và không làm gì khác nữa.
Lục Thiều vuốt tóc, có lẽ không cần phải vướng vào quan hệ mới bị chú ý, loại chuyện này nhất định phải nhất quán, hơn nữa mẹ cô học y, tư tưởng cũng sáng suốt hơn người khác.
Điều duy nhất cô nhớ được là vào kỳ nghỉ hè năm thứ ba cấp hai, hai mẹ con đi mua sắm, La Ngọc Thư chỉ vào chiếc váy và hỏi Lục Thiều: "Mùa hè con không cần mặc đồng phục học sinh. Mặc váy đi. Cái này khá đẹp. Tủ quần áo của con toàn là quần short với áo ngắn tay. "
Lục Thiều nhớ tới mình đã cúi đầu, không muốn thử nên chỉ đứng đó.
La Ngọc Thư gọi cô hai lần, cô đều không cử động, bà đưa tay định kéo nhưng không kéo được, lòng bàn chân như có đinh cắm vào, dù thế nào cô cũng không chịu cử động.
"Có chuyện gì vậy nhóc con?"
"Con không thích."
Có lẽ thấy cô thật sự phản kháng nên mẹ cô cũng không ép buộc nữa, nhưng... bà đã nói gì đó.
"Sao con lại không thích làm đẹp một tí? Khi bằng tuổi con, mẹ suốt ngày muốn mặc quần áo đẹp. Khi được bà may cho chiếc váy, mẹ đã ôm nó vào lòng như một món quà quý giá."
"Không phải chỉ có mặc váy mới đẹp? Mình phải mặc thứ phù hợp với bản thân. Chỉ vì mẹ thích... không có nghĩa là con cũng thích."
"Nếu vậy thì con thích cái gì?"
"Con chỉ thích cái gì nhìn thuận mắt."
Bây giờ nghĩ lại, Lục Thiều không biết vì sao lúc ấy mình lại dũng cảm như vậy, người dễ nói chuyện nhất chính là mẹ cô, nếu là phụ huynh nào khác, chắc bà đã mắng cô từ lâu rồi.
Có lẽ điều mẹ cô muốn nói lúc đó không phải là Sao con không thích làm đẹp một tí? Mà là Sao con lại ăn mặc giống con trai thế?
Lục Thiều thở ra, nhìn thế giới phức tạp bên ngoài.
Con người có hàng ngàn bộ mặt, và sự vật cũng có muôn hình vạn trạng
Không có đúng hay sai, đó chỉ là sự lựa chọn.
....
Đèn hành lang bật sáng, vừa quay người lại, Thương Nam đã mở cửa bước vào.
Hai con cú đêm, một người có thể sống sót tốt hơn người kia.
Thương Nam toàn thân lạnh toát, ném điếu thuốc cho Lục Thiều.
"Đang suy nghĩ gì mà thức khuya như vậy?"
"Cậu lại có gan trách tôi, nhưng mấy ngày nay tôi càng ngày càng ít về."
Lục Thiều không hút thuốc, chỉ cầm trên tay chơi đùa.
Đột nhiên, khóe miệng nhếch lên, liếc nhìn Thương Nam.
"Cậu nghĩ sao về việc tôi chuyển ra ngoài?"
Thương Nam châm lửa... hít sâu một hơi, cũng không có bao nhiêu phản ứng, tính tình của người này sẽ không để bị áp chế vĩnh viễn, cô sẽ không nỡ để Nhiễm Ninh không có danh phận.
"Cậu đã cân nhắc chưa?"
"Ừ." Lục Thiều gật đầu, "Mặc dù tôi là con gái, nhưng tôi nghĩ... ngay cả khi là con gái cũng không thể vô trách nhiệm. Người đầu tiên tôi thích là Nhiễm Ninh, tôi theo đuổi nàng trước. Cho dù chúng tôi chia tay rồi gặp lại. Về sau vẫn là tôi chủ động, tôi đã bắt đầu thì cũng nên hoàn thành."
Thương Nam hơi nheo mắt lại: "Nghe cậu nói, tại sao... cậu lại kích động?"
Lục Thiều xoay người, dựa vào khung cửa, lắc đầu: "Cũng không có gì đặc biệt. Khi gần bước sang tuổi ba mươi, cuộc sống phải thay đổi một chút, tôi phải gánh vác nhiều thứ trên vai hơn một chút, để Nhiễm Ninh có thể được thư giãn. Điều quan trọng nhất là...tôi không muốn nàng trở nên an phận, tôi muốn nàng tham lam."
Nói xong cô cũng cười.
"Tôi có hơi điên phải không?"
"Nó khá điên rồ nhưng rất quyến rũ."
Thương Nam dập tắt điếu thuốc, nói: "Bây giờ cậu đã nghĩ kỹ rồi, cứ làm đi. Dù sao hai ngươi cũng là một đôi hoàn hảo, chỉ cần không dao động, không ai có thể can thiệp."
Những năm gần đây, Thương Nam là người duy nhất có thể khiến Lục Thiều nói ra suy nghĩ từ tận đáy lòng.
Sau một lúc im lặng, cô đột nhiên lên tiếng.
"Cậu thích con gái phải không?"
Thương Nam không trả lời.
Lục Thiều tiếp tục nói.
"Tôi không biết có nên nói cho cậu một chuyện hay không, nhưng... tôi nghĩ vẫn là cần thiết nên nói cho cậu biết. Bạch Lê... tính tình tuy có chút không tốt, thậm chí rất dễ phát điên. Nhưng cậu ấy thật sự là một cô gái tốt, chính trực, thẳng thắn và chu đáo, mọi thứ điều hiện rõ trong mắt cậu ấy. Tôi biết cậu có không thích cậu ấy, nhưng đừng ghét bỏ, cứ lờ đi, thời gian trôi qua... cậu ấy sẽ dần từ bỏ."
"Nhưng...nếu cậu cũng thích cậu ấy, tôi hy vọng cậu sẽ không bỏ lỡ."
Nói đến đây, Thương Nam cũng mở lòng ra và đưa ra câu trả lời tương tự.
"Tôi thích con gái... một cách tự nhiên. Sở dĩ tôi chưa nói cho cậu biết, là vì có một số lý do cá nhân. Về phần Bạch Lê... cô ấy quả thực là một cô gái tốt, rất đáng yêu, nhưng tôi không thể ở bên cô ấy được. Tôi đã giữ khoảng cách với cô ấy, và sẽ không lâu nữa cô ấy sẽ bỏ cuộc."
"Ngoài ra, tôi rất thích khi nghe cậu tâm sự về chuyện tình cảm của mình. Cậu khiến tôi cảm thấy rằng mình không hề cô đơn."
Lục Thiều có chút đau lòng, đây là lần đầu tiên cô nghe được từ "cô đơn" từ Thương Nam.
"Tình yêu rất đơn giản, đừng làm nó quá phức tạp."
Thương Nam không cần được cô cho lời khuyên, cô ấy có nhiều trải nghiệm hơn cô rất nhiều, kỳ thực... chuyện gì mà chưa thấy qua?
Cho dù sự thật trên thế giới này có rộng lớn và phức tạp đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ quy về một điểm.
——
Ngày hôm đó, Bạch Lê ôm bụng khóc.
Thương Nam ngơ ngác, cùng cô ấy đi vào phòng tắm, mới phát hiện bà dì đã đến.
Bọn họ đều là phụ nữ, đều trải qua thời kỳ kinh nguyệt, sao phản ứng của Bạch Lê lại lớn như vậy?
Bạch Lê nói: "Tôi hôm nay không có chuyện gì, đều là lỗi của cô... Cô phải chịu trách nhiệm."
Thương Nam bất lực, cố gắng giải thích với: "Đây là hiện tượng sinh lý, không có tôi thì cô cũng đến ngày thôi."
Bạch Lê làm ra vẻ không biết xấu hổ, nắm lấy cánh tay Thương Nam không chịu buông ra.
Sau đó... Thương Nam đưa cô về nhà nấu cho cô một bát mì cà chua và trứng.
Bạch Lê ăn mì và uống hết nước súp.
Cô hỏi Thương Nam: "Nếu thích một người thì cô sẽ thế nào?"
"Sẽ khiến bản thân cảm thấy thoải mái."
"Vậy nếu cô không thấy thoải mái về chuyện đó thì sao?"
"Vậy thì không thích nữa."
....
Ý nghĩ lại ùa về...
Thương Nam đau đầu xoa xoa thái dương.
Không biết lúc nào... cô đã nhớ về những điều này?
——
——
Lục Thiều không có nói cho Nhiễm Ninh dự định ra ngoài của mình, theo nguyện vọng của nàng, vừa lo lắng rằng Viện trưởng La sẽ chịu không nổi, lại sợ Viện trưởng La sẽ đuổi cô ra khỏi nhà, rồi nàng còn sợ hãi nếu hai mẹ con quay lưng lại với nhau.
Nó lần lượt xuất hiện, giống như một bộ phim truyền hình, nhưng bản năng của Lục Thiều nói với cô rằng mẹ cô sẽ không sao, nhiều nhất là lúc đầu bà sẽ tức giận, sau đó bà sẽ từ từ chấp nhận.
Vì lý do nào đó, Lục Thiều chỉ cảm thấy Viện trưởng La đã có ý thức về xu hướng tính dục của cô.
Dù sao đi nữa... nếu giải quyết được chuyện của ba mẹ, nàng và cô coi như đã giành được thắng lợi.
...
Trong bồn tắm, có người đang khuấy động mọi thứ.
Mồ hôi và nước không thể phân biệt được.
Cuộc chiến vẫn tiếp tục suốt chặng đường.
Nhiễm Ninh cắn chặc răng hàm, ngâm mình trong nước cảm thấy choáng váng.
Nàng dùng sức đẩy Lục Thiều: "Điện thoại reo kìa..."
Lục Thiều dừng lại, nhưng ngay sau đó cô bắt đầu di chuyển dữ dội hơn.
Khi chuông điện thoại ngừng reo, Nhiễm Ninh hoàn toàn mất đi sức phản kháng, để cô muốn làm gì thì làm.
...
Sau đó, Lục Thiều nhìn vào điện thoại thì thấy đó là mẹ mình.
Cô nhét điện thoại vào giữa cổ, rảnh tay lau tóc cho Nhiễm Ninh.
"Dạ, được rồi... hiểu rồi."
Vừa cúp máy, Nhiễm Ninh liền ngẩng đầu vội vàng hỏi: "Viện trưởng La nói gì vậy?"
"Không có gì đâu. Bà ngoại tôi đến đây và bảo tôi về nhà ăn tối vào ngày mai."
Nhiễm Ninh chưa bao giờ nhìn gặp bà ngoại của Lục Thiều, nhất thời không thể nhớ ra được, chỉ thoáng thấy khuôn mặt nhăn nheo hơn của Viện trưởng La.
Đêm khuya hai người đắp chăn, Nhiễm Ninh thích tựa đầu vào vai Lục Thiều, nơi này mềm mại ấm áp.
"Bà khác với mẹ tôi."
"Có gì khác biệt?"
"Bà tôi hung dữ hơn."
"?"
"Cậu đã bao giờ nhìn thấy một bà già hút thuốc, uống rượu và uốn tóc chưa?"
"Cậu lại gạt tôi nữa à?"
"Tôi không gạt cậu đâu, đó là sự thật, bà tôi uống rượu được, tuổi trẻ bà cũng không bỏ được thuốc lá. Sau này, bà được mẹ tôi dạy cách cai thuốc. "
"Viện trưởng La còn dám mắng bà của cậu sao?"
Lục Thiều cười trêu chọc, giọng điệu ôn hòa, lời nói nhanh nhẹn: "Kỷ luật phải có trong gia đình, tình yêu sâu sắc đồng nghĩa với trách nhiệm."
Nói xong cô hôn lên trán Nhiễm Ninh.
"Nếu một ngày mẹ tôi huấn luyện cậu, cậu có bỏ chạy không?"
"Chạy đi đâu?"
"Chạy...đến nơi tôi không thể được tìm thấy."
Nhiễm Ninh vốn đang tựa đầu vào vai cô, nghe vậy đột nhiên ngồi dậy.
"Cậu có thấy khó chịu không?"
"Một chút..."
Lục Thiều nắm lấy tay Nhiễm Ninh, đột nhiên cảm thấy ngực mình nặng trĩu——
"Tôi sẽ không chạy, tôi sẽ trốn ở trong ngực cậu, để Viện trưởng La giáo huấn cậu nhiều hơn."
"Được rồi, cứ thoải mái đi."
——
Người ta thường nói rằng ở tuổi bảy mươi ba hay tám mươi bốn, Diêm Vương sẽ không mời bạn đi.
Ông Lục Thiều qua đời lúc bảy mươi ba tuổi.
Dù ông không còn ở đây nhưng trên bàn vẫn bày đồ ăn cho ông.
Người già có thói quen ăn uống.
"Mẹ đã hơn tám mươi rồi, đừng nghĩ bản thân còn trẻ, mẹ đang uống gì vậy? Con cho mẹ một chén trà nhé, ở đây có Đại Hồng Bảo." La Ngọc Thư nói.
"Mẹ không muốn." bà cụ cầm chiếc ly lên, "Trên thị trường không có Đại Hồng Bảo thật, toàn là giả, mẹ muốn uống rượu của mình, con sợ cái gì? Nhà chúng ta cả đời đều uống rượu gạo. Nếu không, mẹ không thể sống đến chín mươi chín, nhanh mang nó qua đây đi."
La Ngọc Thư không thể chống cự được lão thái thái, chỉ có thể mang rượu tới.
Hôm nay mọi người đều có mặt ở đây, bà cụ rất vui vẻ, mọi người được phục vụ rượu, nói rằng thà vui cùng nhau còn hơn vui vẻ một mình.
Lục Quốc Châu uống rượu không giỏi, uống một chút liền say, nhưng Lục Thiều uống không giỏi... có thể do di truyền.
Kỳ thực, hai cha con họ khá giống nhau. Những năm đầu, trước khi Lục Quốc Châu tăng cân, hai người trông giống nhau như đúc, đặc biệt là cằm... giống như được mài bằng gọt bút chì vậy.
Ba cô rất nghiêm túc, Lục Thiều sợ ba mình hơn La Ngọc Thư, nhưng ba cô lại sợ mẹ cô.
Chuỗi sinh học của gia đình họ là nơi mà thứ này hạ gục thứ khác.
Ăn được một nửa, điện thoại của Lục Thiều vang lên.
Cô liếc nhìn nó rồi đi vào phòng ngủ bắt máy.
Lão thái thái nheo mắt lại, trong lòng lập tức nghĩ tới điều gì đó, Lục Thiều nghe điện thoại trở về, liền sờ sờ đầu cô, cười nói:
"Đối tượng à?"
Lục Thiều giật mình, "Không, là trong đội."
"Này, tại sao lại xấu hổ không nói với bà? Nếu có tình cảm thì cứ tiến tới đi. Con có ảnh không? Để bà xem...trông có xinh đẹp không."
Lục Thiều không biết nên nói gì nữa, cô không ngờ lão phu nhân sẽ hỏi, nhưng cuộc gọi vừa rồi thật sự là của đội.
"Dạ...Bà ngoại..."
"Mẹ, chúng ta ăn đi. Đừng chỉ uống thôi, sẽ khó chịu." La Ngọc Thư ngắt lời.
Bà già khịt mũi.
"Con ngày nào cũng nói mình bận, không có thời gian ở nhà. Chuyện quan trọng của con cái con quan tâm đến mức nào? Tôi nói hai vợ chồng các người..."
"Mẹ!"
Bà già lập tức xua tay.
"Ừ, ừ... Dù sao tôi cũng không hỏi nữa... đời này người duy nhất tôi có thể quan tâm là ba con, giờ không còn ai để lo lắng nữa."
Sau bữa ăn, Lục Quốc Châu uống quá nhiều, mặt đỏ bừng, cổ dày đến nỗi nhìn người to gấp đôi, về đến nhà lập tức nằm xuống.
Lão phu nhân cong môi nói: "Con uống không nhiều bằng mẹ."
...
Buổi tối, Lục Thiều cùng bà ngoại xem dự báo thời tiết, sau khi lão phu nhân vào nhà ngủ, liền vào bếp đun một ly sữa.
Gõ cửa phòng làm việc.
"Vào đi."
"Mẹ."
La Ngọc Thư đang làm việc, trên mũi đeo một cặp kính đọc sách.
Lục Thiều đặt sữa lên bàn, xoay người đóng cửa lại, nhưng không rời đi, cô đứng ở phía sau La Ngọc Thư, ánh mắt trầm tư.
Sau một thời gian dài.
"Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ."
"Bây giờ mẹ đang rất bận."
"Chỉ hai phút thôi."
"Không đến một phút. Đừng lãng phí thời gian của mẹ ở đây. Mỗi giây đều quan trọng."
La Ngọc Thư cứ viết, giọng nói không có chút ấm áp nào.
Lục Thiều khoanh tay và đứng đó một lúc.
"Được rồi, mẹ làm việc đi."
Sau khi người đi ra ngoài, La Ngọc Thư không viết nữa, chữ trong sổ bay đi, bà nghe thấy tiếng mở cửa và đóng cửa, lúc bà ra ngoài nhìn thì Lục Thiều đã bỏ đi.
La Ngọc Thư tháo kính ra...và bất giác cau mày, thở dài.
"Tốt....."
——
Trong khi nàng còn đang mơ ngủ, Nhiễm Ninh cảm giác được một luồng khí quen thuộc tiến vào trong ngực mình, nếu người đó hôn như vậy, nàng sẽ ngơ ngác đáp lại.
Một cảm giác tê dại xâm chiếm trong giây lát.
Ngay lúc nàng sắp tỉnh dậy, loại cảm giác này đột nhiên biến mất, Lục Thiều một tay vuốt ve cánh tay nàng, một tay nhét vào chăn, chốc lát lại dỗ nàng trở lại giấc ngủ.
Lục Thiều bị mất ngủ.
Nhìn người đang ngủ trong lòng mình, lòng cô nóng bừng, chưa bao giờ cô muốn khóc như lúc này, không hiểu tại sao mình lại buồn, chỉ cảm thấy tủi thân, muốn khóc.
Hai mẹ con có mối liên kết với nhau, dù là thái độ của La Ngọc Thư trên bàn ăn hay sự từ chối lạnh lùng của bà vào ban đêm, Lục Thiều có thể chắc chắn...
Mẹ cô chắc chắn biết điều gì đó nhưng không muốn nói ra.
Bây giờ cô đã biết, tại sao họ không thể trò chuyện vui vẻ với nhau. Từ nhỏ đến lớn... chưa có ai, dù là La Ngọc Thư hay Lục Quốc Châu, từng ngồi tâm sự với cô.
Đến bây giờ, dù cô đã chủ động nhưng bà ấy vẫn không muốn đối mặt.
Lục Thiều không hiểu... Chẳng lẽ chỉ nói chuyện thôi cũng khó đến vậy sao?
Trong mọi phương diện như học tập, công việc và cuộc sống, Lục Thiều đều tự hỏi liệu mình có thua kém ai không, chỉ vì xu hướng tính dục của mình... mà lúc nào cũng phải cúi đầu không?
Lục Thiều lau mặt, hốc mắt ươn ướt.
Thực ra cô không biết việc mình làm có đúng hay không, nhưng những ngày giả vờ đó cũng đủ rồi.
Không có Nhiễm Ninh, dù chuyện gì xảy ra cũng không sao, cô có thể đóng kịch cả đời, việc được sinh ra và nuôi dưỡng nên báo đáp cha mẹ là điều đúng đắn.
Nhưng hiện tại có Nhiễm Ninh, cô không thể tiếp tục như vậy nữa, cho dù không thể tiếp nhận cũng phải cho Nhiễm Ninh một lời giải thích.
Cứ coi đó là nỗi ám ảnh, nỗi ám ảnh về việc xây dựng cho Nhiễm Ninh một gia đình.
....
Ngày đó đã bị bỏ lỡ, nên việc công khai bị hoãn lại.
Không phải Lục Thiều muốn hoãn, mà là cô không tìm được mẹ mình.
La Ngọc Thư dường như đang tránh mặt cô, khi gọi điện hỏi bà đang ở đâu thì bà nói rằng mình đang đi công tác.
Lục Thiều liếm khóe miệng: Mẹ đi công tác hay làm ẩn sĩ?
La Ngọc Thư mắng cô nói xàm.
Lục Thiều cũng không tức giận, trả lời: "Là mẹ đã sinh ra con."
Một khi nút thắt trong lòng được mở ra, mọi chuyện khác đều dễ dàng nói ra, Lục Thiều cảm giác như đột nhiên có thể ăn thịt một con bò!
...
Thứ sáu
Lục Thiều từ sáng sớm đã gọi điện cho Nhiễm Ninh, nói buổi chiều sẽ đến đón nàng.
"Đừng..."
"Làm nhiệm vụ?"
"Không, ý tôi là đừng đến đón tôi."
"Sợ mẹ nhìn thấy sao?"
"Không..." Nhiễm Ninh nhấc điện thoại lên, áp sát vào tai, "Tôi nghĩ dạo này Viện trưởng La luôn nhìn tôi rất kỳ quái."
"Kỳ quái thế nào?"
"Tôi không biết, chỉ là... linh cảm thôi. Bà còn hỏi... gia đình tôi có phải cũng ở Vân Thần Trung Nam không. Cậu nghĩ... Viện trưởng La sẽ không đi điều tra phải không?"
"Không, đừng nghĩ vớ vẩn." Lục Thiều không nói nhiều, đổi chủ đề, mỉm cười đáp lại nàng: "Vậy tôi về nhà đợi cậu."
"Được."
Điện thoại vừa cúp máy, Lục Thiều cau mày——
Trốn tránh mình, chạy đi điều tra Nhiễm Ninh, chuyện này cũng không sao.
Có vẻ như...mẹ cô đã biết nhiều hơn một chút.
Nhưng bà ấy đã biết những gì?
...
Sau hai cuộc phẫu thuật, Nhiễm Ninh cảm thấy mệt mỏi ngay cả khi thở.
Nàng ngồi trên ghế nghỉ ngơi, nghe Âu Linh nói chuyện với giám đốc Vương.
"Sao mấy hôm nay không thấy Viện trưởng La?"
"Đi họp."
"Thế có gặp bà ấy vào buổi sáng không?"
"Chỉ chào một cái và rời đi."
Nhiễm Ninh lập tức mở mắt ra, hai chân khó khăn đứng dậy khỏi ghế, vừa bước vào văn phòng đã gọi điện cho Lục Thiều.
Nó reo nhiều lần nhưng không có ai trả lời.
Khoảng mười phút sau, Lục Thiều gọi lại.
"Xin chào!"
Giọng nói có chút lo lắng, Nhiễm Ninh sửng sốt trong giây lát.
"Chà... chiều nay cậu có thể đón tôi."
Cứ như vậy... Lục Thiều thở phào nhẹ nhõm, cô tưởng mẹ mình lại nói gì đó với Nhiễm Ninh.
"Sao cậu không sợ mẹ tôi à?"
"Mẹ cậu đi họp rồi."
Trong điện thoại truyền đến một tiếng cười khúc khích, Lục Thiều hỏi: "Muốn ăn thịt bò Triều Sơn không?"
"Ăn."
...
Hoàng hôn có màu vàng và bầu trời còn chút ánh đỏ sót lại của mặt trời.
Nhiễm Ninh liếc nhìn người đang đợi trong xe.
Lục Thiều dùng sức vẫy tay với nàng, sợ Nhiễm Ninh không nhìn thấy, nhưng cô là người bắt mắt nhất trên đường.
Trước khi Nhiễm Ninh đi tới, Lục Thiều đã chạy tới trước, nắm lấy tay Nhiễm Ninh bỏ vào túi quần của mình.
Hệ thống sưởi trong xe đã được bật trước nên rất thoải mái.
"Có lạnh không?"
Lục Thiều ôm mặt Nhiễm Ninh, chuẩn bị hôn nàng.
Cửa sổ tài xế bị người bên ngoài gõ vào.
Lục Thiều quay đầu nhìn lại, ánh mắt nhất thời cứng đờ.
Tầm nhìn Nhiễm Ninh bị Lục Thiều che lại, không thấy rõ người bên ngoài nên hỏi cô: "Ai vậy?"
Lục Thiều xoay người, xoa mặt nàng, cười nói: "Không có việc gì, tôi đi xuống xem, cậu có thể chờ một lát."
Sau đó, mở cửa và ra khỏi xe.
Mặc dù chỉ thấy được nửa người Nhiễm Ninh không thể nhìn rõ, nhưng bóng người từ phía sau... quá quen thuộc.
Viện trưởng La.
Bối rối! Da đầu nàng tê dại! Tay chân cũng lạnh ngắt!
Mồ hôi chảy ra từ lỗ chân lông thành từng giọt lớn.
Nàng muốn nhìn thấy vẻ mặt của Viện trưởng La, nhưng lại sợ Viện trưởng La nhìn thấy mình, Nhiễm Ninh cảm thấy cổ họng mình run lên.
Nàng đã nghĩ đến việc công khai, nhưng chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ như thế này... Nàng đã bị bắt tại trận do mất cảnh giác.
...
Ngoài cửa xe, mặt La Ngọc Thư không biểu tình, chỉ nói một câu.
"Đưa Nhiễm Ninh xong hãy quay lại, mẹ ở nhà đợi con."
"Dạ."
....
Lục Thiều trở lại xe.
Nhiễm Ninh hoảng sợ đến mức giọng nói run run: "Mẹ cậu nói cái gì?"
"Đưa cậu về rồi về nhà." Lục Thiều nắm lấy tay nàng, mở nắm tay đang nắm chặt ra, đau khổ chạm vào, giọng điệu vẫn ôn hòa, vuốt tóc nàng, "Hôm nay không thể đi ăn được. Thôi để ngày mai đi nhé."
Sau khi đưa Nhiễm Ninh về, Lục Thiều lái xe về nhà, sợ cô gái của mình sợ hãi không chịu ăn uống nên đã gọi thức ăn cho nàng.
Còn có thêm ghi chú đặc biệt: Cậu phải ăn hết đó.
——
Lúc này, Lục Thiều đang đứng ở cửa nhà mình, ngẩng đầu nhìn cánh cửa màu nâu sẫm, hít một hơi thật sâu, mở cửa đi vào.
Căn phòng tối om chỉ có ánh sáng từ TV.
La Ngọc Thư ngồi ở trên sô pha.
"Mẹ, con."
"Chờ một chút, sắp hết rồi."
"Dạ."