Phương Dạ Bạch nheo mắt lại, quát nhẹ: “Tiểu Ngũ!”
Tiểu Ngũ từ xa nhảy vọt đến, tung ra một cú đá rất đẹp mắt nhanh chóng hạ gục hai gã áo đen, động tác rất gọn gàng linh hoạt.
Một gã đàn ông to lớn khác lập tức lao về phía cô, liên tục quấn lấy cô giao đấu.
Người đang ông dẫn đầu kia nghiêm túc nhíu mày, rút ra một khẩu súng nhắm vào Nhậm Hiểu Niên: “Nếu tứ thiếu gia cứ ngoan cố kháng cự, vậy thì không còn cách nào khác…”
Phương Dạ Bạch kinh hãi giận dữ mắng: “Ông dám bắn cô ấy?”
Dịch Hành Vân cũng hoảng sợ vội vàng che cho Nhậm Hiểu Niên.
“Đại thiếu gia đã dặn dò, bị thương hay gãy chân gì cũng không quann trọng, chỉ cần còn sống là được.” Ông ta lạnh lùng bóp cò.
“Cẩn thận!” Cao Lục thét lên.
Đúng lúc này, một bóng người bay tới chặn ngay họng súng. “Két” một tiếng, viên đạn đã bắn xuyên qua cánh tay phải của Tiểu Ngũ, nhưng Tiểu Ngũ cũng nhân cơ hội mà đoạt lấy cây súng, đấm cho hắn ta một phát, đồng thời bắn cho ba người còn lại mỗi người một phát súng ngay chính giữa trán.
Ngoại trừ Phương Dạ Bạch ra còn những người khác đều ngây dại, những động tác của Tiểu Ngũ vừa nhanh gọn vừa độc ác, càng kinh người hơn là tay của cô tuy bị trúng đạn nhưng vẫn tấn công như chưa có chuyện gì xảy ra.
“Lên xe mau.” Phương Dạ Bạch dường như không thấy Tiểu Ngũ bị thương, trực tiếp đẩy Nhậm Hiểu Niên lên xe.
Dịch Hành Vân cũng kéo Nhậm Hiểu Niên lên xe, Nam Cung Thần Võ cùng Cao Lục cũng lập tức chui vào, còn Phương Dạ Bạch thì tự động ngồi ở ghế trước.
Tiểu Ngũ thấy tất cả mọi người đều đã lên xe liền lưu loát diệt khẩu bốn người áo đen kia, sau đó ngồi vào ghế lái khởi động xe, rời khỏi tòa thành Phương gia như cơn lốc.
Sau khi tòa thành đã bị bỏ lại ở phía sau, Phương Dạ Bạch xoay người nhìn chằm chằm Nhậm Hiểu Niên hỏi: “Cô có sao không? Hiểu Niên?”
Nhậm HIểu Niên lắc đầu lo lắng hỏi lại: “Anh nên quan tâm tới Tiểu Ngũ mới phải? Cô ấy đang bị thương đó…”
“Tiểu Ngũ?” Phương Dạ Bạch liếc nhìn Tiểu Ngũ đang chuyên tâm lái xe, vẻ mặt lạnh lùng.
“Đúng vậy! Cô ấy bị trúng đạn hẳn là chảy không ít máu, vậy mà anh vẫn để cho cô ấy lái xe!” Cao Lục vội quát lên.
“Yên tâm, cô ta không sao đâu.” Anh hừ lạnh.
Hai cô gái thật không thể hiểu nổi sao anh lại lạnh lùng như vậy. Nhậm Hiểu Niên cực kì tức giận vươn người lên ghế điều khiển, giận dữ nói: “Tiểu Ngũ, cô đừng lái xe nữa, để tôi xem miệng vết thương …”
Nói xong cô dùng tay đè lên cánh tay phải của Tiểu Ngũ, bỗng nhiên kinh ngạc im miệng.
Cánh tay phải của Tiểu Ngũ khô ráo không có lấy một giọt máu.
Hơn nữa… Cánh tay phải này… Cánh tay phải này…
“Xảy ra chuyện gì vậy? Bị thương nặng lắm à?” Cao Lục đang ngồi ở cuối hàng thấy cô ngây người thì vội vàng la lên.
Nhậm Hiểu Niên từ từ rút tay về, mọi người trên xe thấy tay cô không có vết máu đều ngẩn ra.
“Không chảy máu ư? Đây là… sao lại như vậy? Không phải Tiểu Ngũ bị trúng đạn sao?” Dịch Hành Vân kinh ngạc hỏi.
“Cô ta cho dù trúng đạn cũng không sao.” Phương Dạ Bạch nói xong tiến lại gần Tiểu Ngũ rồi xé tay áo màu đen bên phải của cô ra. Tất cả mọi người đều hít vào một hơi.
Tay phải của Tiểu Ngũ… là… là…
Một cánh tay robot!
“Ôi trời! Cô ….cô là một người máy?” Nhậm Hiểu Niên không suy nghĩ kinh ngạc thốt lên.
Phương Dạ Bạch quay đầu khuôn mặt không thể tin được của bốn người đang ngồi phía sau, nở nụ cười hồn nhiên như thiên sứ.
“Không, phải nói là…nửa người nửa robot!”
Phương Dạ Bạch và Tiểu Ngũ có mối liên hệ vô cùng đặc biệt.
Cô có thể coi như là một tác phẩm của anh.
Phương gia lập nghiệp bằng máy móc khoa học kĩ thuật tinh vi, hầu như tất cả những đứa trẻ của Phương gia đều chơi đùa với máy móc mà lớn lên. Cha của Phương Dạ Bạch từng yêu cầu bốn đứa con mình đến mười sáu tuổi phải giao ra một tác phẩm máy móc hạng nhất thì mới có thể tiếp tục ở lại Phương gia, có tư cách kế thừa gia nghiệp khổng lồ của Phương gia.
Ba người anh của Phương Dạ Bạch đều rất ưu tú, từ trước năm bọn họ mười sáu tuổi đã chế tạo ra vô số sản phẩn.
Tất cả các thiết bị bảo vệ an ninh chủ chốt trong nhà rồi một số người máy giúp việc đều là sản phẩm của anh cả Phương Nhật Ảnh. Còn những người máy vệ sĩ biết võ lúc nãy chính là tác phẩm xuất sắc của anh hai Phương Ngọ Liệt.
Người biến chiếc xe thể thao Ferrari thành chiếc xe bọc thép kiên cố không gì phá nổi là anh ba Phương Tịch Mông.
Còn anh…
Lúc anh mười sáu tuổi vẫn chưa làm được cái gì cả.
Không phải vì anh ngốc mà là vì anh lười. Từ bé anh đã lười đọc sách, lười ganh đua cùng người khác, lười thể hiện bản thân, hoặc nỗ lực vì người khác.
Anh chưa bao giờ cảm thấy mình phải chứng minh bản thân vĩ đại vì ai cả, cho dù là cha anh đi chăng nữa.
Cho nên, người cha luôn coi trọng thành tích và hiệu suất của anh luôn cực kì thất vọng về anh, luôn cảm thấy anh là một đứa con đáng bỏ đi trong bốn người con của mình.
Cho nên, ở trong mắt mọi người trong nhà, đứa con út là anh chỉ là một kẻ lười nhác không có gì đáng để kì vọng. Cha anh chỉ ra sức bồi dưỡng ba người anh của anh, còn đối với anh thì hoàn toàn bỏ mặc không thèm đếm xỉa đến.
Cách đối xử khác biệt như vậy làm cho anh có được một cuộc sống tự do tự tại trong nhiều năm. Thậm chí năm mười sáu tuổi bởi vì không giao ra tác phẩm nên về sau anh càng có thể danh chính ngôn thuận rời khỏi Phương gia, có thể đi xin theo học trường đại học mà mình thích, đi nghe chương trình học mà mình muốn.
Anh cứ cho rằng cuối cùng mình đã thoát khỏi tòa thành máy móc lạnh như băng không chút thú vị này, nhưng ngay một ngày trước khi anh chuẩn bị lén lút đi nhập học đại học, anh gặp Tiểu Ngũ.
Sau đó, kế hoạch tốt đẹp của anh bị đình chỉ từ đó.
Sau đó, anh bị mẹ của mình để mắt tới, cũng không thể trốn thoát khỏi “Tứ Phương” được nữa.
Sau này ngẫm lại, cái này có thể xem như duyên phận. Nếu không phải có duyên thì vì cái gì mà anh lại cố tình đi đến bệnh viện, cố tình bắt gặp cô gái bị đuổi giết chém đứt cánh tay phải?
Lúc cô được đưa vào bệnh viện đã hấp hối rồi.
Thế nhưng anh chú ý đến cô hoàn toàn là vì anh hai Phương Ngọ Liệt của anh.
Bởi vì lúc anh đến bệnh viện lấy báo cáo kiểm tra sức khỏe thì vừa khéo phát hiện anh hai đang ở cửa phòng cấp cứu.
Khi đó, anh hai anh đang hưng phấn nhìn Tiểu Ngũ được cấp cứu. Biểu cảm đó giống như chọn trúng được con mồi, trong mắt chẳng những không có một tí thương xót cảm thông nào mà lại tràn ngập vẻ chờ mong.
Anh âm thầm nhíu mày, rất rõ ràng những gì anh hai đang suy nghĩ.
Anh hai của anh điên cuồng muốn chế tạo ra người máy có hình dạng của con người, nhiều năm qua luôn đến bệnh viện thu mua một vài người bị tàn phế nửa người hoặc là những người sắp chết. Chỉ cần xác định được đó là trẻ mồ côi hoặc du dân anh ta đều sẽ mua với giá rất cao, sau đó đem về phòng thí nghiệm của riêng mình tiến hành thí nghiệm cải tạo cơ thể sống.
Nhưng những thí nghiệm của anh hai anh chưa bao giờ thành công được cả, cũng bởi vậy mà không biết đã có bao nhiêu người chết thảm trong tay anh ta. Việc này tất cả mọi người trong nhà đều biết nhưng chưa bao giờ có ai đứng ra ngăn cản. Ngay cả đến cha mẹ cũng ngầm đồng ý hành vi đó của anh ta.
Phương Dạ Bạch biết giấc mộng kế tiếp “Tứ Phương” muốn hoàn thành chính là người máy có hình dạng con người. Bởi vậy nên ba người anh của anh vì đều âm thầm tranh cao thấp, đều muốn được đứng nhất, muốn được cha khen ngợi và thừa nhận. Họ bất chấp mọi thủ đoạn dù có tồi tệ đến thế nào đi chăng nữa chỉ vì đạt tới mục đích.
Phát hiện Tiểu Ngũ chính là mục tiêu mới của anh hai vốn chẳng liên quan tới anh. Anh luôn giữ khoảng cách với ba người anh trai, không tham dự vào chuyện tranh đấu nhàm chán đó. Anh chỉ sống trong thế giới của riêng mình, ít khi quan tâm đến chuyện của người khác.
Nhưng khi anh đang định tránh mặt anh hai, yên lặng rời đi thì nghe thấy hai y tá đang đi tới bàn tán về chuyện về Tiểu Ngũ.
“Đúng là một cô gái đáng thương, mới tháng trước bị đánh cho máu me đầy người, lần này lại bị chém đứt tay phải.” Một y tá phòng cấp cứu thở dài.
“Đúng thế! Nghe nói chỉ mới mười sáu tuổi thôi đấy! Vậy mà lại bị mẹ ruột của mình bán cho tập đoàn Nhân Xà, bị bắt đi phố đen tiếp khách, vì bảo toàn trong sạch mà một tháng bỏ chạy không dưới mười lần, mỗi lần trở về đều bị đánh rất thảm… Đáng thương quá!” Một y tá da đen khác nhíu mày lắc đầu.
“Đám lưu manh kia cũng thật ác độc, lần này lại không lưu tình chém đứt tay cô ấy.”
“Có lẽ là không thể kiếm tiền được nên muốn lấy tiền bảo hiểm của cô ấy.” Y tá da đen suy đoán.
“Nhất định là như vậy rồi, lần này chém một tay, lần sau chém tiếp một chân, cuối cùng giết chết cô gái ấy kiếm một khoản tiền bảo hiểm… Thật đúng là một lũ cặn bã không lương tâm, vậy mà hết lần này đến lần khác cảnh sát lại không thể bắt hết bọn chúng.” Y tá kia tuy rằng tức giận nhưng chỉ dám nhỏ giọng thì thầm.
“Tôi nghĩ xem ra không có lần sau đâu, cô gái đó mất máu quá nhiều, hơn nữa lúc mới bị đưa vào đây còn không ngừng kêu để cho cô ấy chết đi… Cô gái đó vốn không còn muốn sống nữa rồi.” Y tá da đen khổ sở lắc đầu.
“Ai, có lẽ đối với cô ấy mà nói chết mới là giải thoát.”
Cuộc trò chuyện của hai y tá truyền vào tai Phương Dạ Bạch, anh dừng bước, thầm nghĩ: ‘Cô gái này nếu lại rơi vào trong tay anh hai, e rằng còn đau khổ hơn chết?’
Trong lòng anh dâng lên một chút đồng tình nhàn nhạt nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi biết mất. Cô gái đó đã không muốn sống nữa thì chấp nhận đi. Anh cũng không để chuyện này trong lòng, tiếp tục trở về nhà.
Thế nhưng thật trùng hợp, khuya hôm đó anh lại gặp được cô, ngay trong sân nhà mình, chính xác là trước Lâu Bảo của riêng anh.
Lúc đầu anh vẫn không biết cái thứ cuộn tròn không nhúc nhích kia là gì. Đi tới gần anh mới nhận ra đó chính là cô gái anh nhìn thấy trong bệnh viện!
Bả vai của cánh tay phải bị chặt đứt cắm mấy ống dẫn, máu tươi theo ống dẫn không ngừng chảy xuống. Cô nằm úp mặt trên đất, chỉ dùng tay trái chống đỡ, hai chân cố gắng muốn đứng lên, vừa thở dốc vừa bò về phía trước.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, không biết làm sao mà cô có thể trốn khỏi phòng thí nghiệm của anh hai anh tới đây. Càng bội phục hơn là trong tình huống như thế này mà cô vẫn có thể liều chết bò ra ngoài.
“Này, cô có sao không?” Anh chọc chọc thân thể của cô.
Cô từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt rệu rã trừng lớn, dường như nhìn thấy anh, lại như không nhìn thấy anh.
Một khuôn mặt phương Đông thanh tú xinh đẹp trắng bệch như tờ giấy, hơi thở run run hỗn loạn.
“Đau…đau quá…” Cổ họng cô phát ra những tiếng kêu khàn khàn.
Đương nhiên là đau rồi, thí nghiệm cơ thể người của anh hai anh có kiểm tra phản ứng của thần kinh nên không gây tê, thậm chí còn tiêm thêm thuốc kích thích để ép vật thí nghiệm tỉnh táo, cực kì mẫn cảm.
Người trở thành vật thí nghiệm, % sẽ đau chết. Mà cô cũng sẽ giống như những người khác thôi.
“Đau quá…Cứu con…mẹ ơi….cứu con… Đau quá… Đau quá…Con không muốn bị đau nữa đâu…con không muốn bị đau nữa đâu…” Hình như là đau đến choáng váng, cô túm lấy tay anh không ngừng kêu khóc.
Muốn sống là bản năng của con người, vì lúc tỉnh táo quá đau đớn cho nên muốn chết, nhưng lúc mê loạn sẽ khát vọng được sống đúng không?
Hai hàng lông mày tuấn tú của Phương Bạch Dạ nhăn lại, đối mặt với tiếng kêu khóc thê lương như thế này lần đầu tiên anh nổi lên lòng trắc ẩn.
Có lẽ, anh có thể giúp cô, nhưng một khi đã giúp cô chẳng khác nào chọc giận anh hai, chọc giận anh hai chẳng khác nào tự tìm đến rắc rối, cũng đồng nghĩa với việc những ngày tháng sau này của anh sẽ không còn tự tại bình yên nữa.
Haiz, anh thật sự không muốn như vậy, cực kì không muốn như vậy. Cho nên giải pháp tốt nhất chính là dùng một phát súng giúp cô giải thoát khỏi sự đau đớn này, đây mới là kế sách tốt nhất.
Nhưng trong nháy mắt đó dường như lí trí của anh đã ngủ quên, đầu óc không nảy ra được suy nghĩ giết chết cô mà ngược lại, anh đang nghiêm túc suy xét xem phải giải quyết tình huống của cô như thế nào.
“Hiện tại muốn làm cô hết đau chỉ có một biện pháp thôi, nhưng biện pháp này sẽ làm cho cô bị mất đi rất nhiều thứ, bao gồm mất đi chính con người cô, bao gồm cả việc cấy những bộ phận máy móc được vào, thậm chí xác suất thành công chỉ có %. Cô có đồng ý không?” Anh khẽ lẩm bẩm, không giống đang hỏi cô mà tự lầu bầu một mình.
Cô dường như đột nhiên tỉnh táo lại, ngừng khóc, nhìn anh chằm chằm: “Tôi đồng ý… Tôi đồng ý… Chỉ cần không đau nữa… Cứu tôi… Mau cứu tôi…”
Anh nheo mắt lại, đè lấy vai trái của cô, nhìn thẳn vào mắt cô, hỏi lại: “Thật sự đồng ý?”
“Đúng vậy… Miễn là… Tôi không muốn tiếp tục đau đớn nữa… Đừng làm cho tôi cảm nhận được loại đau đớn đáng sợ này nữa… Nó còn đau khổ hơn chết …” Năm ngón tay ccô túm chặt lấy cánh tay của anh, âm thanh bật ra từ khớp hàm đang cắn chặt vì phải chống đỡ với cơn kịch liệt.
“Một khi đã quyết định thì không thể hối hận.” Anh hừ nhẹ.
“Tuyệt đối không… Hối hận… A…” Cô dùng hết sức lực nói, vừa nói xong, cả người đau đến co rúm lại, khóc thét, run rẩy.