Hai người tâm tình đủ mọi thứ chuyện mà không mảy may biết rằng có người ở bên ngoài đang lắng nghe.
Tiểu Linh Đan sau khi trở về gấp rút trở về phòng thuốc tìm đủ loại thảo dược để phòng ngừa, được một lúc thì thấy Tuệ Nhiên thất thỉu đi vào, Tiểu Linh Đan liền kéo nàng đến giúp mình.
Tuệ Nhiên tay phân loại thuốc nhưng đầu óc vẫn còn đang quanh quẩn trong câu chuyện của ca ca mình và Lang Nhất Hàn.
Nếu đã không liên quan đến Ma Tộc kia, vậy có khi nào có khả năng đến cái người nam nhân bí ẩn kia không.
Mím môi chịu đựng cơn đau từ sâu bên trong tâm hồn, chính nó cũng nhắc nhở đến việc tìm kiếm An Hồn Châu. Nhưng đến một thông tin cỏn con cũng không có, nàng đi đâu mà tìm nó chứ. Giờ muốn tìm nam nhân đó để hỏi chuyện cũng chả biết nơi nào, thật sự chuyện này quá khó cho nàng rồi.
Mộc Hiên lách người nhẹ nhàng xuyên qua từng tán cây lớn không gây ra chút tiếng động, tốc độ giữ vững mà bám đuôi theo đoàn người, động thời vận công thu khí tức mình lại để tránh phát hiện.
Bám theo một lúc, vừa ngước mắt lên đã thấy mình đi đến một vùng đất xa lạ, cảm nhận khí tức xung quanh lại cảm thấy như của Ma Tộc.
Mộc Hiên nheo mắt nhìn vào cái hang động ở đằng kia, chẳng lẽ thật sự là do Ma Tộc làm sao? Không biết sẽ là nhân vật nào đây.
Mộc Hiên vẫn đứng yên trên cây quan sát động tĩnh bên dưới, thấy đám tu sĩ bị ném ra giữa sân không ngừng thống khổ kêu lên đau đớn.
Bên trong hang động bước ra một nam nhân hắc y, gương mặt thanh thoát nhưng đầy lạnh lùng, nhất là đôi mắt sắc bén như muốn xuyên thủng đám người bên dưới.
Mộc Hiên nhíu mày nhìn kỹ người vừa bước ra, cứ thấy trông giống một người quen nào đó, nhất là đôi mắt xanh ngọc kia, thật sự rất quen mất.
Đang miên man suy nghĩ thì bên dưới có động tĩnh, Mộc Hiên thôi suy nghĩ mà tiếp tục quan sát.
Bạch Tử Y nhìn đám tu sĩ đánh giá một lượt, thấy số lượng gần đạt rồi liền ra hiệu cho người đem vào trong.
Mộc Hiên ở bên trên sốt ruột đứng ngồi không yên, chưa đợi y phản ứng, bên tai vang lên một tiếng xé gió.
‘Phập’ một tiếng, phi tiêu sắc nhọn đã vụt qua mà ghim thẳng vào thân cây phía sau.
Mộc Hiên bất ngờ nhìn xuống thấy nam nhân hắc y chậm rãi thu tay về, nhìn cũng đủ biết tiêu vừa rồi là do hắn phòng.
Xem như đã lộ, Mộc Hiên cũng không chốn làm gì, mà muốn trốn cũng không được khi y bất ngờ phát hiện không biết từ bao giờ mình đã bị bao quanh.
Hừ lạnh một tiếng, Mộc Hiên lập tức nhảy xuống, một tay đặt lên chuôi kiếm bên hông sẵn sàng rút ra để chiến đấu.
Mắt lạnh nhạt nhìn thẳng vào Bạch Tử Y đang chắp tay sau lưng với ý cười nhàn nhạt trên môi.
“Thả họ ra.”
“Ta đã cho người tốn công bắt về, tại sao phải thả chứ?”
Bạch Tử Y nói với giọng điệu hiển nhiên.
Mộc Hiên lần này rút kiếm ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Bạch Tử Y.
Bạch Tử Y tếu ý cười một tiếng, sau đó búng tay một cái, Mộc Hiên lập tức bị bao vây bởi đám thuộc hạ.
“Một mình bám theo đến đây, ngươi cũng gan to đấy. Vừa hay cũng đang thiếu số lượng, bắt thêm ngươi là đủ rồi.”
Rồi hắn quay sang nói với đám thuộc hạ.
“Để cho hắn sống, còn đám người này mang vào trong trước đi”
Đám tu sĩ lập tức được kéo vào, Mộc Hiên gấp rút muốn cứu người liền muốn lao đến đánh, đám thuộc hạ kia cũng đồng loạt xông lên.
Tuy chủ yếu học về y thuật nhưng võ công của Mộc Hiên rất tốt, cộng thêm lưỡi kiếm đã được bôi sẵn độc dược, một nhát chém cũng đủ khiến đối phương tê liệt, Mộc Hiên nhanh chóng hạ gục được một nửa.
Bạch Tử Y đứng bên ngoài quan sát lâu lâu cũng ồ lên một tiếng, bất quá chuyện này không thể kéo dài, nếu không động tĩnh lớn sẽ khiến vị trí lối đi bị lộ, thế là hắn quyết định gian lận, dù sao hắn cũng đâu xem mình là chính nhân quân tử, chỉ cần đạt mục đích thì sao cũng được.
Bạch Tử Y nhặt lên một viên đã nhỏ, thẩy trong tay chơi đùa vài cái, mắt tìm kiếm khe hở trong đám thuộc hạ. Bỗng nhiên mắt hắn sáng lên… tìm thấy rồi.
Bạch Tử Y dùng nội công bắn viên đá đi, chuẩn xác chúng vào chân của Mộc Hiên khiến y khụy xuống, ngay lập tức đám thuộc hạ liền xông đến kiềm người y lại mặc y có vùng vẫy ra sao.
Bạch Tử Y phất tay ra hiệu, một thuộc hạ liền nâng tay lên rồi giáng xuống đầu y một cú đánh thật mạnh khiến y choáng váng mà ngất đi.
Sau đó bị đám thuộc hạ khinh vào trong cái hang, thực chất là con đường bí mật đi đến nơi sinh sống của của nam nhân thần bí có mái tóc trắng kia.
Đến khi Vu Bân cùng đám người theo dấu Mộc Hiên để lại tìm đến nơi, mọi thứ nơi đây sạch sẽ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đám đệ tử nhanh chóng tản ra xung quanh thăm dò tìm kiếm. Vu Bân nhắm mắt lại hòng muốn cảm nhận sự tồn tại của ai khác, nhưng ngoài khí tức của đám đệ tử ra thì chẳng còn gì.
‘Cộp’
Một viên đá rơi xuống, Vu Bân cảnh giác quay đầu, nhìn một màn dây leo dày đặc rủ xuống hắn liền cảm thấy bất thường.
Rút kiếm chém một cái, đám dây leo lại không đứt, hắn chỉ có thể dùng kiếm vén chúng ra, lập tức để lộ hang động kia.
Đám đệ tử lập tức bu lại, hoang mang nhìn nhau sau đó đem hết ánh mắt dán lên người Vu Bân chờ đợi mệnh lệnh.
Vu Bân hít sâu một hơi rồi nhàn nhạt nói ra hai chữ.
“Đi vào!”
Dù chỉ rất ít, rất mỏng manh, nhưng Vu Bân có thể cảm nhận được đó là khí tức của sư đệ mình.
Bên trong tối tăm ẩm ướt, phải dùng bùa tạo lửa để soi đường. Vu Bân dẫn đầu cẩn trọng di chuyển từng bước chân.
Đi được một đoạn khá sâu, phía sau bỗng dừng vang lên tiếng hét.
‘Soạt’ một cái, trên mặt mỗi người dường như bị thứ gì đó bắn lên, quệt tay ngửi thử thì ngửi ra mùi tanh của máu, xem ra có ai đó xấu số đã bị thứ gì đó xé xác rồi.
Đám đệ tử trong lòng trở nên hoang mang, nhưng dù sao cũng đã tu luyện nhiều năm, ý chí cũng vững hơn, rất nhanh họ đã không còn sợ hãi nữa mà cảnh giác nhìn xung quanh.
Chỉ tiếc là địch ở trong tối, bọn họ ngoài sáng, nhìn thế nào cũng không được gì.
Đang lúc tưởng thứ đó không còn thì lại có tiếng hét phát ra, rồi tiếp đến một trận mưa máu.
Thứ đó mỗi lần ra tay đều rất nhanh và bất ngờ, đến bây giờ họ đã mất bốn đệ tử, mọi người liền đứng thành vòng tròn, tay cầm kiếm cánh giác quan sát.
Vu Bân đang lúc rối rắm đột nhiên nhớ đến gì đó, tay thò vào trong ngực áo, s.ờ soạng một lúc liền móc ra một túi vải nhỏ, trên đó có thêu hình lá trà.
Đây là chiếc túi mà Mộc Hiên đưa cho hắn trước đó, có thể trong đây có loại thuốc bột Mê Hồn Dược mà y chế được sử dụng khi ở ngôi làng kia. Mặc dù không biết sẽ có tác dụng với thứ này hay không, nhưng cứ thử vậy.
Vu Bân đứng ở trung tâm nhắm mắt lại, điều chỉnh nhịp thở ổn định, tập trung lắng nghe chuyển động của thứ kỳ lạ kia.
‘Xoạt’
Vu Bân mở lớn mắt, vung thuốc bột về một hướng. Bốn bề lập tức yên ắng.
Vu Bân đem một đống bùa tạo lửa vung lên, chỉ tay niệm chú, những lá bùa lập tức bị đốt cháy chiếu sáng cả một vùng.
Lúc này thứ kia cũng lộ rõ trước mặt, một con mãng xà hai đầu cực kỳ to lớn đang há to chiếc miệng tưởng chừng có thể nuốt chửng hơn ba người một lúc.