“Dương Mặc!!!”
Tiếng kêu vang lớn cùng một lưỡi kiếm xé gió lao đến nhắm thẳng vào nam nhân tóc trắng bí ẩn kia. Chỉ thấy nam nhân kia liếc mắt nhìn một cái rồi nhẹ nhàng lách người trách đi, tay trái đưa lên cản mũi kiếm rồi đánh bật nó về hướng ngược lại.
Hàn Diệp xoay một vòng bắt lấy chuôi kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn nam nhân kia.
“Ồ lâu rồi không gặp, đại sư huynh của ta.”
Nam nhân khóe môi trừu trừu, nhìn chằm chằm vào Hàn Diệp, trong ánh mắt như có nhớ mong và tiếc nuối.
Tống Minh lập tức bước lên chắn đi tầm mắt của hắn, nam nhân sắc mặt liền trầm xuống đáng sợ.
Tống Minh không quan tâm hắn có biểu cảm gì, chĩa mũi kiếm về phía nam nhân, đanh giọng nói.
“Dương Mặc, ngươi vậy mà dám phá phong ấn ra ngoài, ngươi muốn làm hại đến bao nhiêu người nữa đây?”
Dương Mặc đảo mắt giảo hoạt, tay khẽ đưa lên vuốt lại tóc mái đang bay loạn trước mặt.
“Đã muốn hại người thì ta quan tâm làm gì đến số lượng chứa, Tống Chưởng môn đầu óc xem ra đã có vấn đề mới đi hỏi câu ngu ngốc như vậy. Đại sư huynh à, huynh ở cạnh hắn không thấy thiệt thòi à? Trở về bên ta đi.”
Dương Mặc trước đây là Tứ trưởng lão, sư đệ đồng môn của ba vị trưởng lão Phong Vũ môn. Hắn cùng Hàn Diệp đã từng có một mối quan hệ phức tạp, hắn thích Hàn Diệp, thích đến điên. Vì thế khi thấy y ở bên Tống Minh, sự tức giận trong lòng bùng phát mạnh mẽ.
Hắn nhập ma, trở thành ma đầu đáng sợ, không biết bao nhiêu đệ tử tông môn đã chết dưới tay hắn. Nhờ hấp thụ sức mạnh của họ mà hắn trở nền cường đại dường như không ai có thể cản bước được hắn.
Vì thế hắn nhân cơ hội bắt Hàn Diệp, đem y nhốt lại bên mình, ngày ngày có những hành động điên rồ khiến Hàn Diệp một đoạn thời gian xém bị tẩu hỏa nhập ma, may sao Tống Minh đã cứu kịp, nhưng tình trạng đã rất xấu.
Ba vị trưởng lão sau đó hợp sức với các môn phái, trải qua bao khó khăn mới có thể đem hắn phong ấn lại dưới đáy vực, không ngờ nay hắn lại thoát được.
Hàn Diệp bị ánh mắt của hắn chiếu đến, nỗi sợ tưởng đã chôn vùi nay đột nhiên đang có nguy cơ vùng lên. Y siết chặt tay, nép sát vào người Tống Minh.
Điều này hiển nhiên khiến Dương Mặc tức giận, hắn đánh một chưởng về phía hai người. Tống Minh ôm Hàn Diệp vào lòng bảo hộ tránh đi chưởng đó, sau đó hô lớn mọi người tấn công.
Chúng đệ tử xông lên nhưng đều bị Dương Mặc đánh ngược lại. Xung quanh hắn lấp lóe một lớp màng phòng hộ rất vững chắc. Không đòn đánh nào có thể xuyên qua.
Chúng để tử tưởng chừng như đã bó tay, thì đột nhiên một luồng sáng lao đến đánh vào Dương Mặc, khiến hắn bật ra sau.
Dương Mặc nheo mắt nhìn đến, thấy Tuệ Phong là người vừa đánh trưởng kia, hắn nhếch mép cười.
Quả nhiên là ngươi, kẻ chứa thần hồn của ta.
Lang Nhất Hàn nhíu mày không vui khi thấy hắn nhìn chằm chằm người trong lòng của mình, một trưởng đánh tới đem Dương Mặc lùi ra xa thêm khoảng nữa.
Nhìn cái *beep, nương tử của ta ai cho ngươi nhìn?
Dương Mặc sau khi xác định được mục tiêu liền không kiên nể xông đến đánh với Tuệ Phong và Lang Nhất Hàn. Ba vị trưởng lão tuy khó hiểu nhưng cũng lập tức lao đến trợ giúp.
Một đánh năm nhưng Dương Mặc không hề yếu thế. Khi bị năm người kiềm chặt, hắn gầm lớn một cái liền đem năm người đánh bay.
Nhân lúc hỗn loạn Dương Mặc liền bắt lấy Tuệ Phong và Hàn Diệp, sau đó bay đi.
Tống Minh cùng Lang Nhất Hàn tức tốc đuổi theo.
Tuệ Nhiên cũng Tiểu Linh Đan vừa chạy đến thấy cảnh này không khỏi hoang mang. Tiểu Linh Đan nhanh chóng chạy đến trị thương cho các đệ tử. Tuệ Nhiên đứng đó dõi mắt nhìn theo hướng vừa rồi, ánh mắt đầy phức tạp. Sau đó nàng nhìn qua Tiểu Linh Đan, bàn tay siết chặt lại.
Lang Nhất Hàn cùng Tống Minh đuối theo Dương Mặc đến một khu rừng, thấy hắn đột ngột lao xuống, hai người lập tức làm theo. Nhưng vừa chạm chân xuống đất đã không thấy hắn đâu.
Lang Nhất Hàn rung nhẹ tai, bản năng dã thú trong người khiến hắn cảm nhận được nguy hiểm, vội nắm lấy cổ áo Tống Minh kéo người bay lên. Xung quanh lập tức phòng tới ám khí lao thẳng vào chỗ hai người vừa đứng.
Tưởng chừng đã thoát nạn, phía trên liền thả xuống vô số cầu lửa.
Dương Mặc bay trên cao nhìn xuống mảnh rừng đã cháy rụi, cười lạnh một tiếng rồi đem Tuệ Phong và Hàn Diệp đã ngất bay đi.
Dưới mãnh rừng tưởng chừng không còn gì ngoài tro, lúc này đột nhiên xảy ra biến động, một cột sáng bay vút lên rồi biến mất.
Trên không lúc này xuất hiện một con sói trắng lớn với bộ lông đang phóng điện, đôi mắt đỏ ngầu của nó nhìn thẳng về một phía rồi lao vút đi trên không.
Mà Tống Minh đang nắm chặt đuôi sói lớn bị kéo đi vô cùng thảm thương.
M* nó, không thể nào để ta cưỡi được à? Cái đồ hậu bối mất nết.