“Nói xong chưa?”
Dương Mặc mất kiên nhẫn cắt ngang hai người, sắp chết đến nơi rồi còn nói nhiều, sao sư huynh của hắn có thể dạy ra tên đệ tử ngu ngốc như vậy chứ.
Tuệ Nhiên lúc này bước lên một bước, mím môi nhìn Dương Mặc một chốc rồi nói.
“Bây giờ ta không cần cái điều ước kia nữa, ngươi tha cho bọn họ đi.”
Dương Mặc cười khẩy
“Ngươi nghĩ ta quan tâm cái điều ước ngớ ngẩn của ngươi à?”
“…”
“Không muốn chết thì né qua một bên, có khi lát nữa ta thương tình cho ngươi về lại thế giới của mình.”
“Không! Ta không để ngươi làm hại huynh ấy đâu!”
Tuệ Nhiên dang hai tay đứng chắn phía trước Tuệ Phong, nàng biết làm vậy cũng không có ích gì, chỉ là nàng không cam lòng nhìn ca ca mình bị hắn làm hại.
Tuệ Phong nhìn Dương Mặc, tay cũng siết thành quyền, y lúc này thật muốn đánh với hắn một trận ra trò, nhưng trong người lại có tý linh lực nào, cảm giác bất lực khiến y khó chịu vô cùng.
“Phiền phức!”
Dương Mặc phất tay, một đạo linh lực phóng ra, mạnh mẽ hất Tuệ Nhiên qua một bên. Thân người nàng đập mạnh vào cây cột lớn, máu lập tức phun ra rồi ngã xuống, thân thể đau đớn tê liệt.
“Tuệ Nhiên!!!”
“Lo cho mình đi!”
Dương Mặc vươn tay, dùng linh lực kéo Tuệ Phong đang chạy về phía Tuệ Nhiên lại.
Linh lực cường hãn cuốn quanh cổ khiến Tuệ Phong hô hấp khó khăn. Cả người được nâng lên cao, Tuệ Phong hai chân mất cân bằng mà hơi đung đưa nhẹ.
Dương Mặc nhếch miệng cười, đưa tay còn lại lên, phóng linh lực bao quanh Tiểu Linh Đan đang còn ngất mang qua.
“Thần hồn ngươi đang giữ của ta, nên trả về rồi.”
“A…”
Tuệ Phong bỗng cảm thấy trong người cuồn cuộn, có gì đó sắp thoát ra ngoài.
Cơ thể Tiểu Linh Đan lúc này chợt sáng lên, rồi ánh sáng từ từ chuyển vào người Dương Mặc. Công dụng của An Hồn Châu bắt đầu được phát huy, thần hồn dưới dạng một luồng sáng xanh đang thoát ra khỏi người Tuệ Phong và bị dung nạp vào người của Dương Mặc.
Tuệ Nhiên đỏ mắt nhìn Tuệ Phong đang đau đớn bị rút thần hồn, tất cả là do nàng, là nàng hại hai người họ. Bà ở trên trời thấy cảnh này sẽ thất vọng về nàng đúng không?
Nàng muốn đứng lên, nhưng dường như cơ thể đã đến giới hạn, Tuệ Nhiên dần dần mất đi ý thức.
Làm ơn, ai đó cũng được, mau đến cứu ca ca của nàng với, làm ơn…
‘Rầm’
Sau tiếng động lớn, một thân ảnh quen thuộc mờ ảo dần hiện ra sau lớp đất bụi dày đặc.
Tia điện xẹt qua đôi mắt hẹp dài, đỏ ngầu như của loài thú dữ đang mong chờ xé xác kẻ thù của mình. Lang Nhất Hàn không một lời lao thẳng vào Dương Mặc.
Bị cắt ngang Dương Mặc tất nhiên vô cùng tức giận, hắn dựng lên một tấm chắc ma pháp dày dặn để chặn lại đòn tấn công của Lang Nhất Hàn.
Nhìn qua thấy Tuệ Phong đang đau đớn bị rút thần hồn, lửa giận trong mắt Lang Nhất Hàn càng bùng lớn, tung toàn lực để phá bỏ lớp chắn.
‘Uỳnh’
Chấn động qua đi liền thấy Dương Mặc bị đánh văng ra xa, Tiểu Linh Đan rơi xuống ngay bên cạnh Tuệ Nhiên đã bất tỉnh.
Lang Nhất Hàn đứng đó, trên tay ôm người mà hắn trân quý nhất. Cảm nhận được hơi thở yếu ớt và sự lạnh lẽo đang dần xâm chiếm cơ thể trên tay mình, Lang Nhất Hàn bắt đầu hoảng sợ, hốt hoảng gọi Tuệ Phong.
“Phong ca ca, huynh nghe đệ nói không, ca ca…”
Dương Mặc chống tay đứng dậy cười lớn.
“Ha ha ha ngươi đến trễ rồi tiểu tử, thần hồn trong người hắn ta đã lấy hết rồi!”
Đám người Tống Minh bên này cuối cùng cũng tìm ra một sơn động, nơi giam cầm các tu sĩ trong đó có cả Minh Tâm đang bị trói nằm trên một trận pháp.
Tống Minh nhanh chóng phá giải và cứu mọi người ra, lúc này lại bị Bạch Tử Y và thuộc hạ của y chặn lại.
“Cứu được người thì sao? Còn sống để ra khỏi đây hay không mới là quan trọng.”
Bạch Tử Y vừa phất tay hai bên liền lao vào chiến đấu với nhau.
Qua một lúc Bạch Âm cùng Cố Dạ Thiên đem người phá động xông vào.
“Các ngươi đem bọn họ ra ngoài, nơi này để bọn ta giải quyết.”
Dứt lời, thiết phiến trên tay Bạch Âm liền biến thành trường kiếm, rồi y lao thẳng đến chỗ Bạch Tử Y.
“Giải quyết cho xong nào, ca ca.”