Tuệ Phong nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng của người mình thương, cảm nhận rõ đôi tay đang ôm đang run rẩy từng đợt, Tuệ Phong khẽ mỉm cười.
“Các ngươi có phải quá thảnh thơi rồi không?”
Dương Mặc cười khẩy phóng ra một nguồn năng lượng lớn về phía hai người, hai mắt Tuệ Phong kinh ngạc mở to, phản chiếu rõ ánh sáng rùng rợn đang tiến gần về phía mình.
‘Ầm’
Khói bụi tan đi, mọi người từ hoảng sợ chuyển sang thở phào khi đòn đánh đã bị chặn bởi một khiên sáng bảo vệ.
Hàn Ngọc thu tay lại, lườm nhẹ Tuệ Phong một cái, y thấy thế cũng chỉ gãi đầu cười hì hì.
“Muốn tâm tình thì để sau đi, đừng có quên chuyện chính.”
“Ta biết rồi.”
Hàn Ngọc nhìn y một cái rồi tiếp tục nói,
“Ta và Dương Quân không được trực tiếp xen vào quá nhiều việc của các thế giới, ngươi là người liên kết vì thế phải tự tay giết chết Dương Mặc, việc sau đó bọn ta sẽ xử lý.”
Tuệ Phong gật đầu rồi quay sang nhìn Lang Nhất Hàn.
“Đệ ổn chứ?”
Lang Nhất Hàn gật đầu, ôn nhu vén đi vài sợi tóc bay loạn trên trán y.
“Chỉ cần có huynh, mọi chuyện đều ổn.”
Tuệ Phong mỉm cười hỏi “Vậy đánh tiếp cùng ta nhé?”
“Đều nghe huynh.”
Hai người cùng nhau bay đến trước mặt Dương Mặc, hắn ta vẫn là bộ dạng ngạo mạn đó, mắt hơi híp lại nhìn y.
“Ngươi quả nhiên rất đặc biệt, lại có thể quay lại nơi này, mà không sao, đã quay lại thì cùng hắn làm đôi uyên ương yểu mệnh đi!”
Nói xong hắn bắt đầu pháy huy sức mạnh của mình, một luồng khí đen bao lấy thân Dương Mặc, sau đó hướng thẳng lên trời, tụ lại tạo thành một cơn lốc quái dị, từng mảnh khói đen lại tiếp tục toả ra khắp nơi.
Hàn Diệp nhin tràng cảnh kỳ quái này, tay vô thức siết chặt lại.
“Là cấm thuật, Dương Mặc quả nhiên luyện thứ này.”
“Chưởng môn, đại trưởng lão!”
Là đám người Minh Tâm, Tử Lâm và các đệ tử đang chạy đến. Hàn Diệp mỉm cười nhìn họ.
“Mấy đứa vẫn bình an, tốt rồi.”
Tại Phong Vũ môn, mọi người đang gắng sức củng cố lại lớp chắn đồng thời chống chả ma thú lọt vào. Tam trưởng lão Sơ Cửu nhìn lên bầu trời ở phía xa, cảm nhận được điềm báo xấu, trường kiếm trong tay siết chặt, giọng nói đầy uy lực vang lên.
“Tăng cường chiến đấu!”
Bên này, Bạch Âm đang giao chiến với Bạch Tử Y cũng cảm nhận được gì đó, đôi mắt xanh ngọc trở nên lạnh lùng, y tung sức đánh bay Bạch Tử Y ra xa.
“Xem ra trận này không thể đấu tiếp rồi.”
Nói rồi y cùng Cố Dạ Thiên lập tức rời đi. Bạch Tử Y chống đỡ thân người đầy thương tích đứng dậy, đôi mắt hướng lên nhìn sắc trời quái dị, bàn tay khẽ siết chặt lại.
‘Ầm’
‘Gàorrrrrr’
Tiếng gầm rú vang vọng khắp nơi, vài đệ tử không chịu được phải khập người, dùng tay bịt kín hai tai mình lại để không nghe thấy âm thanh kinh hoàng và đầy ghê rợn đó.
Hàn Diệp mím môi “Hắn…triệu thi.”
Tống Minh nhíu mày, phất tay tạo một vòng bảo vệ để phòng ngự, rối hướng đến các đệ tử nói lớn.
“Chuẩn bị ứng chiến.”
“Vâng!”
Ma Cung, nơi trải qua hàng trăm, hàng ngàn cuộc chiến đẫm máu để tìm kẻ mạnh nhất, xứng đáng làm chủ nhân của ma tộc. Có vô số xác chết đã bị vùi lấp tại nơi này, vô tội có, có tội có, từng lớp từng lớp một được đắp lên trải qua các năm, hay nói cách khác, Ma Cung được dựng trên một ngọn núi thây ma. Thử hỏi còn nơi nào thích hợp hơn để triệu thi cơ chứ.
Xung quanh nhanh chóng mọc lên các thây ma gớm ghiếc, mới có, cũ có, ngay cả những xác chết đã xuống mồ hàng trăm năm, bộ xương cũng đã sớm bị mục rửa, nhưng vẫn trồi lên để giải toả nỗi oán hận của mình.
Tuệ Phong liếc nhìn xuống tràng cảnh bên dưới, trong bụng liền cồn cào phản ảnh.
Sống trên đời mấy chục năm, thêm mấy năm tu luyện bên thế giới này, y gặp đủ loại ma thú kinh dị, nhưng vẫn chưa kinh dị bằng đám thi phía dưới.
“Huynh ổn chứ?”
Lang Nhất Hàn vỗ nhẹ lưng y lo lắng hỏi han, Tuệ Phong mỉm cười cho hắn ánh mắt an tâm. Rồi y cầm kiếm lên.
“Nhất Hàn, xông lên nhé?”
“Được.”
Dương Mặc như bị chọc cười, mắt nhướn lên tỏ vẻ đắc ý.
“Các ngươi muốn chết sớm thì ta cũng chiều.”
Tuệ Phong cười khẩy.
“Xin lỗi ngươi, chúng ta sẽ sống, hơn nữa còn sống tốt cùng nhau để chọc tức ngươi.”
Dứt lời, hai người lao lên, tuy hai nhưng như một, tạo thành một cỗ sức mạnh to lớn đánh thẳng đến Dương Mặc.
Dương Mặc nghiến răng, hai tay tụ linh lực rồi cũng lao đến.
“Chết hết đi!”