Hệ Thống Anh Dũng Chịu Chết

chương 105

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Cậu không sao chứ?” Neel hỏi.

Thượng Khả (〒﹏〒): “Không sao cả.”

“Thật sự không sao à?” Neel không chắc chắn.

Thượng Khả (〒﹏〒): “Thật sự không sao.”

Siva và Neel trầm mặc nhìn cậu: Cái khuôn mặt này giống không sao chỗ nào?

Thượng Khả thấy bọn họ không tin thì biết trên mặt nạ mình lại xuất hiện mấy cái biểu tình kì lạ nữa rồi. Vì thế chỉ vào mặt mình, rất nghiêm túc giải thích: “Cho dù bây giờ tôi có biểu tình gì đi nữa thì cũng không phải là thật đâu.”

Tuy rằng lúc Thần Yogi chuyển dời bệnh tật lên người cậu đúng là đau thật, tựa như ngay lập tức sẽ rơi tỏm vào dung nham, suýt chút nữa cho rằng mình đã bị hòa tan mất tiêu rồi ấy chứ. Nhưng sau đó là một loại cảm giác sảng khoái khó có thể hình dung, một bên thì đau đến mức chấn động linh thể, một bên lại sướng đến mức thần hồn kích động.

Sở dĩ năm đó Tà Thần có thể hoành hành đại lục, không chỉ bởi vì gã có cấp bậc cao mà còn bởi vì năng lực của gã vô cùng đáng sợ. Tà Thần vốn thiên về giết chóc, gã thích cảnh tượng tràn ngập máu tanh, nhưng trên thực tế thì nguyền rủa mới là năng lực cường đại nhất của gã.

Gã có thể chuyển hoá toàn bộ sức mạnh hắc ám và cảm xúc trái chiều mà mình cảm giác được trở thành nguyền rủa, hận thù, tuyệt vọng, nghi ngờ, bệnh tật, mất tiền, yểm mộng, hạ độc, ảo giác..., chỉ cần gã nắm giữ những nguyền rủa đó thì hầu như có thể không đánh mà thắng, khiến cho địch nhân đi theo hướng hủy diệt. Nhưng tiền đề là gã phải tự mình trải qua một lần rồi mới có thể chuyển hóa nó thành nguyền rủa được.

Tà Thần hàng chính hãng đương nhiên sẽ không làm như vậy, gã cũng chỉ nắm giữ được vài loại nguyền rủa mà thôi. Nhưng Thượng Khả thì khác, mục tiêu của cậu chính là anh dũng tìm chết nên có thể không cần phải cố kỵ mà thể nghiệm các loại tư thế tự ngược, chờ khi cậu trải qua một lần tử vong thì Lực nguyền rủa của cậu cũng sẽ đạt tới max level —— Khống chế tử vong.

Khác với Tử Thần chưởng quản cái chết, Tử Thần chủ yếu phụ trách thu hoạch linh hồn người chết. Mà nguyền rủa của Tà Thần lại có thể quyết định cách chết và thời gian chết cho mục tiêu, chẳng qua bản thân cậu cũng phải trả giá rất lớn. Hơn nữa nếu mục tiêu được phù hộ bởi Thần có cấp bậc tương đương với Chiến Thần thì uy lực nguyền rủa sẽ bị giảm mạnh.

Thượng Khả cũng không phải Tà Thần thật nên tất nhiên sẽ không thăng cấp theo con đường máu tanh như Tà Thần hàng chính hãng, vì thế trước mắt chỉ có cách tự ngược là thích hợp nhất. Vừa có thể thu được sức mạnh dưới tình huống không thương tổn đến người khác lại vừa thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ.

Bây giờ cậu đã tin thế giới này đúng thật là thế giới đơn giản. Thuộc tính của Tà Thần sáng tạo cơ hội tự nhiên giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ.

Thế nên, cho thương tổn mãnh liệt thêm tí đê! ╰(≧ˇ≦)╯!

Siva & Neel: Cậu thật sự không cần phải miễn cưỡng vui cười như thế……

“Thần Onus.” Lúc này Thần Yogi mở miệng nói, “Ta đã hoàn thành yêu cầu của ngươi rồi, ngươi cũng nên thu hồi nguyền rủa trên người thờ phụng của ta đi chứ?”

“Không phải tôi đã thu hồi nguyền rủa rồi sao?” Linh thể của Thượng Khả vẫn lúc sáng lúc tối tựa như như đèn flash, làm người ta loé mắt.

Thần Yogi lạnh mặt: “Vẫn còn năm người nữa.”

“Ồ.” Thượng Khả nhàn nhạt nói, “Nếu tôi tính không lầm thì bệnh tật anh dời sang cho tôi vốn có của năm người này nhỉ, thế nên trước khi tôi chưa khôi phục thì sẽ không thu hồi nguyền rủa. Dùng nguyền rủa đổi bệnh tật, đây là giao dịch công bằng, không ai nợ ai.”

Tiện nghi của Bản Tà Thần há có thể tùy tiện chiếm hay sao! Cậu thừa nhận thống khổ càng lớn thì sẽ gây nguyền rủa càng nặng.

Thần Yogi hẳn nên may mắn rằng Chiến Thần và Thần Tình Yêu đúng lúc xuất hiện, người bọn họ cứu không phải Thượng Khả mà chính là Thần Yogi. Nếu Thần Yogi thực hiện kế hoạch ban đầu định ra, chuyển toàn bộ bệnh tật của cả nửa thành sang người Thượng Khả thì cũng chả dùng được bao lâu, gã gây bệnh tật cho Thượng Khả, rồi lại bị cậu đáp lễ bằng cách hạ nguyền rủa cho người thờ phụng của gã mà thôi.

Thần Yogi không biết mình đã tránh được một kiếp, ngại uy thế của Chiến Thần và Thần Tình Yêu nên không dám bức bách Thượng Khả, chỉ có thể lạnh lùng trừng mắt với cậu một cái, sau đó biến mất trong không khí.

Thấy Thần Yogi đã đi, Thượng Khả vừa lóe tắt vừa cười khóc nói với Siva và Neel: “Hôm nay cảm ơn hai người nha.”

“Không cần.” Neel xua xua tay, khó có lúc không cười vẻ mặt vặn vẹo của cậu.

Chiến Thần trầm mặc nhìn Thượng Khả, tựa như mới thật sự biết cậu lần đầu tiên.

Đúng lúc này, trong phòng truyền đến tiếng hoan hô của người Thú tộc —— bệnh tình Tima không trị mà khỏi.

“Cảm ơn thần linh đã phù hộ!” Dù bọn họ không biết Thượng Khả thay Tima chịu đựng đau khổ của bệnh tật nhưng lòng thành tâm vẫn rõ ràng truyền tới.

Thượng Khả nhìn mấy người phòng trong, lòng vui sướng hóa thành biểu tình chân thật hiện lên trên mặt nạ: (^ˇ^).

Siva: Nếu một ngàn năm trước Tà Thần cũng có thể lộ ra nụ cười tươi như ánh mặt trời thế này, chắc hắn đã không thắng được……

Neel che ngực mình, sao lại có cảm giác trái tim hơi kì quái nhỉ? Tựa như bị thứ gì cào nhẹ……

Trải qua chuyện của Thần Yogi, Thượng Khả rút kinh nghiệm xương máu ( Cậu thật sự rất muốn “Đau”), vì đạt được càng nhiều Lực nguyền rủa, cậu quyết định càng tận tâm dạy dỗ người thờ phụng nhà mình, phải bồi dưỡng họ trở thành thanh niên tài tuấn ai ai cũng gato. Đến lúc đó tất nhiên sẽ có thần linh không có mắt nhìn tới quấy rối, chỉ cần bọn họ dám chủ động khiêu khích, cậu sẽ có thể dùng nguyền rủa hung hăng đánh trả.

Nhiệm vụ chủ tuyến của cậu là nhận được sự đồng ý của Chiến Thần, đương nhiên không thể trắng trợn táo bạo gây rối dưới mi mắt anh ta, nên chỉ có thể dựa vào việc người khác tự đưa mình tới cửa mà thôi.

Bệnh tật của Thần Yogi cũng không làm Thượng Khả đau khổ bao lâu, chỉ mới ba ngày đã bị cậu chuyển hóa thành nguyền rủa. Đáng tiếc không phải bệnh nghiêm trọng như bệnh nan y, hay ôn dịch gì đó, chứ không thì chỉ cần một hai loại chắc cũng giúp cậu tăng thêm vài cấp. Thật ra năm người trong Liên tộc kia ăn không ít đau khổ, vài ngày liên tiếp không dám ngủ, chờ khi nguyền rủa được giải trừ, bọn họ cũng sắp hư thoát đến nơi.

Bên Thú tộc lại là vô cùng hòa bình, nhận được tư cách đi vào Vương Thành đế quốc Iris xong, Tima lập tức phái người báo cho cho Tộc trưởng, sau đó lưu lại Vương Thành cùng hơn mười tộc nhân khác. Bọn họ định mua mấy thửa ruộng bên ngoài thành, gieo trồng lương thực và rau quả, thuận tiện mở mấy cửa hàng Thú tộc chuyên dụng.

Vì giúp người trong Thú tộc hoàn thành tâm nguyện, ban ngày Thượng Khả đi khắp hang cùng ngõ hẻm làm quen hoàn cảnh, điều tra tình báo, buổi tối lại đi vào giấc mộng giao lưu tin tức, truyền dạy kỹ năng.

Sau khi thương lượng, Thú tộc quyết định trước tiên cứ mở cửa hàng trong thành bày bán các loại đồ vật do bọn họ chế tác, chờ lúc đã đứng vững gót chân rồi mới mua ruộng.

Trước mắt Thú tộc đang thiếu nhân số, Thượng Khả đưa ra kiến nghị bảo bọn họ đi theo con đường tinh phẩm, chế tạo một nhãn hiệu của riêng Thú tộc.

Thú tộc không có khái niệm gì về nhãn hiệu, nhưng đối với lời Thượng Khả nói lại tin tưởng vô cùng. Bọn họ không dị nghị tiếp nhận kiến nghị của cậu, hơn nữa còn làm hình tượng Tà Thần thành nhãn hiệu.

Thượng Khả nhìn thấy Tà Thần version đơn giản hoá được khắc vào nông cụ, các món đồ chơi hay thêu lên váy của mấy cô gái…… Không biết Tà Thần hàng chính hãng có cảm giác gì chứ Thượng Khả thì cảm thấy rất moe.

Người Thú tộc chế tác vật phẩm khác với phong cách thế giới này, thực dụng mà không mất đi mỹ quan, công cụ đặc sắc, bán rất chạy trong Vương Thành. Hơn nữa có Vương tử Indarmo làm chõ dựa, phần lớn các thương gia cũng không dám ngáng chân họ, nhưng hành giả hàng nhái thì khó có thể tránh.

Nhưng mà đối với Thượng Khả lại là một chuyện tốt, nhãn hiệu Tà Thần càng lưu truyền rộng rãi, thanh danh của “Thần Onus” cũng càng vang dội, trực tiếp hoặc gián tiếp thu hút không ít người thờ phụng mới.

Rất nhiều người không có tộc đàn cố định, tín ngưỡng của bọn họ cũng không kiên định, trừ khi tự mình cảm nhận được thần linh phù hộ thì mới có thể trở thành người thờ phụng trung thành.

Thượng Khả không giống với mấy tên thần linh cao lãnh khác, cậu đi theo con đường thân dân, chỉ cần phát hiện có người thờ phụng mới thì cậu sẽ cho một chút ân huệ nho nhỏ, ví dụ như lắng nghe phiền não trong mộng của bọn họ rồi giải đáp nghi hoặc giúp, truyền thụ kỹ năng, chỉ dẫn đường đi trong tương lai...v.v

Đương nhiên, cậu không có khả năng hữu cầu tất ứng, nhưng cậu săn sàng trả giá tinh lực của mình giúp người thờ phụng, cho dù là thần linh nào đi nữa cũng không thể sánh bằng.

Dưới sự kiên trì không ngừng nỗ lực của cậu, chỉ trong thời một năm, người thờ phụng Thần Onus từ mấy trăm người phát triển thành mấy ngàn người.

Nhãn hiệu Tà Thần của Thú tộc cũng dần dần đi vào lòng người, việc kinh doanh càng làm càng lớn, mà người âm thầm tính kế đương nhiên cũng không ít, chuyện mượn dùng thần lực công kích người Thú tộc lâu lâu cũng có xảy ra, nhưng đều bị Thượng Khả hấp thu chuyển hóa thành nguyền rủa, rồi đáp lễ từng cái một lại cho bọn họ. Nhưng đáng tiếc là cho đến nay vẫn chưa gặp được ai có thể khiến cậu cảm nhận được uy hiếp của tử vong.

Nhóm thần linh trong Vương thành dần dần ý thức được Thượng Khả không dễ chọc, không chỉ bởi vì cậu có năng lực cường đại mà còn bởi vì cậu là thần linh hệ hắc ám duy nhất trong Vương Thành được Chiến Thần đồng ý.

...

“Nghe nói loại quạt này là do cậu thiết kế phải không?” Indarmo tự nhiên đi vào như đây là sân nhà mình, phe phẩy quạt, thần thái thảnh thơi bước đến chỗ Thượng Khả.

Cung phụng của người thờ phụng Thần Onus tuy rằng không thể khiến sức mạnh Tà Thần thăng cấp nhưng lại có thể làm linh thể Thượng Khả tràn đầy, kéo dài thời gian ngưng thể của cậu.

Ngày thường khi người Thú tộc đều ra ngoài hết, Thượng Khả sẽ hiện thân, đùa nghịch đồ vật trong nhà.

Sau khi phát hiện thói quen này của cậu, Indarmo cứ thường xuyên không mời mà đến, đi theo anh ta còn có Neel.

Vũ hội tuyển Phi một năm trước giờ đã là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ, Indarmo đến nay vẫn chưa tuyên bố người được chọn làm Vương phi, nhưng đa phần mọi người đã thừa nhận quan hệ của anh ta và Tima rồi. Phụ Vương và Mẫu Hậu của Indarmo hình như cũng nghĩ như vậy, định quan sát một thời gian rồi cho hai người đính hôn.

Hôm nay Indarmo mặc trường bào màu trắng, tay áo rộng thắt lưng dài, ám văn kim sắc thêu viền, trên đai lưng điểm xuyết mấy chục viên đá quý, đơn giản tương xứng, vừa phong nhã lại vừa không mất đi vẻ cao quý đẹp đẽ.

Còn Neel mặc trang phục màu đỏ, thắt lưng màu lam, vạt áo trước hơi mở, cơ ngực rắn chắc như ẩn như hiện, tà áo rũ đến đầu gối, lộ ra hai chân thon dài, trên chân mang một đôi ủng mềm màu đen lộ ra ngón chân, toàn bộ trông có vẻ vô cùng gợi cảm.

Hai người ăn mặc khác hẳn nhau, thứ giống nhau duy nhất chính là bên rìa quần áo đều thêu một bé Tà Thần chibi nho nhỏ.

Từ sau khi người Thú tộc bắt đầu bán quần áo thì Indarmo và Neel đều đổi hết sang đồ có ấn ký định chế của Tà Thần, từ đầu tới đuôi, từ trong ra ngoài, quả thực đã trở thành người phát ngôn miễn phí cho hàng hoá của Thú tộc.

Gần đây hai người hình như đã bắt đầu thích mấy vật chế tác thủ công khác hiệu Tà Thần, ví dụ như cây quạt trên tay Indarmo.

“Onus, cậu làm riêng cho ta một cây quạt đi, giá cả do cậu định.” Indarmo ngồi lên ghế đá bên cạnh Thượng Khả, mỉm cười nhìn cậu.

Thượng Khả mân mê đồ vật trên tay, cũng không thèm quay đầu lại, nói: “Không rảnh.”

“Đừng từ chối vội.” Indarmo cười nói, “Ta xây một toà thần miếu cho cậu trên miếng đất mà Thú tộc mua thì thế nào?”

Thượng Khả ngẩng đầu, liếc mắt (﹁ "﹁) nhìn Indarmo: Một cây quạt đổi được một tòa thần miếu, anh còn có thể phá sản thêm một chút nữa không? Huống hồ xây miếu cho thần linh khác có suy xét đến tâm tình Chiến Thần đại nhân nhà anh chưa?

Có điều, giao dịch mua bán này rất có lời với Thượng Khả. Quạt mà Indarmo yêu cầu không phải làm từ giấy hay lụa bình thường, mà là quạt xương luyện chế từ kim loại đặc biệt, tơ tằm vàng kim dệt nên mặt quạt ---- Quạt Kim Long Cốt vừa có thể làm trang sức vừa có thể làm vũ khí.

Neel chống cằm ngồi một bên, an tĩnh nhìn hai người nói chuyện, như đang suy nghĩ gì đó mà tầm mắt cứ bồi hồi dừng trên người Thượng Khả. Mấy tháng gần đây, anh vẫn luôn rơi vào loại trạng thái lửng lơ này, nói chuyện cũng ít đi. Mỗi lần Indarmo tới tìm Thượng Khả thì anh đều đi cùng, nhưng lại không nói gì chỉ ngồi bên cạnh.

Indarmo đối với chuyện này tỏ vẻ: Thật phiền.

Nhưng Neel thần thông quảng đại, Indarmo căn bản không có cơ hội ở riêng với Thượng Khả. Anh cũng không biết Neel đã đích thân cột dây tơ hồng cho mình và Thượng Khả, kết quả bây giờ lại cứ tới gây rối, hiển nhiên là bị bệnh cũng không nhẹ.

Nói chuyện trời nam đất bắc nguyên một buổi trưa, Indarmo và Neel cáo từ ra về.

Cả hai không phát hiện phía sau có bóng người đang yên lặng nhìn chăm chú vào mình, chờ khi hai người đi rồi, hắn lại quay đầu nhìn Thượng Khả ở cách đó không xa, sau đó thân hình nhạt dần rồi biến mất.

Điện Chiến Thần, sương mù trên không trung chợt lóe, Siva ngồi xuống ghế Chiến Thần được điêu khắc hoa mỹ.

Nhìn bộ giáp ngàn năm bất biến trên người mình, rồi nhớ lại Indarmo và Neel một thân hàng hiệu, đột nhiên cảm thấy mình đúng là có chút lạc hậu……

Tác giả có lời muốn nói: Sắp có thân thể rùi……

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio