Edit: Sidd; Beta: Leslie
- Đông Lâm, sao cậu không vào? - Thấy Giang Đông Lâm ngây ngốc đứng ở trước cửa phòng bệnh của Giản Hân, Giản Trầm Phong nhíu mày hỏi.
- Thôi, sẽ quấy rầy em ấy nghỉ ngơi. - Giang Đông Lâm xoay người chuẩn bị rời khỏi.
Giản Trầm Phong gọi anh lại:
- Hân nhi nói mấy ngày nay không thấy cậu đến thăm nó, gần đây nhiều việc lắm sao?
- Ừ, tôi đang xử lý một hạng mục quan trọng. - Giang Đông Lâm bất an trả lời.
- Hạng mục quan trọng đến mức nào mà ngay cả thời gian vào thăm nó một chút cũng không có? - Giản Trầm Phong đi tới bên cạnh Giang Đông Lâm, dùng ánh mắt sắc bén quan sát anh - Giang Đông Lâm, nếu cậu đã đồng ý sẽ ở bên cạnh em gái của tôi thì đừng có nghĩ đến chuyện phụ nó. Nếu để tôi biết cậu làm chuyện gì có lỗi với nó thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu.
Giang Đông Lâm ngẩng đầu nhìn về phía hắn:
- Trầm Phong, tôi nghĩ tôi không thể tiếp tục ở bên cạnh em gái cậu được nữa.
- Cái gì?
- Sau khi biết Dư Mặc hi sinh vì em ấy nhiều như vậy, tôi thực sự không có tư cách ở bên cạnh em ấy.
- Cậu bị mất trí hả? - Giản Trầm Phong túm cổ áo của Giang Đông Lâm, cả giận nói - Người Hân nhi thích là cậu, không phải ai hi sinh nhiều hơn là có thể chiếm được tình cảm của Hân nhi. Cậu có từng nghĩ tới cảm nhận của Hân nhi khi lựa chọn từ bỏ nó chưa?
Giang Đông Lâm rũ mắt, trầm giọng nói:
- Nhưng tôi cũng không thể không nghĩ đến cảm nhận của em trai tôi. Nhìn người mình yêu ân ân ái ái với anh trai của mình, nó sẽ đau khổ đến mức nào?
- Giang Đông Lâm, cậu chỉ đang ngụy biện. Chẳng qua cậu đang muốn trong lòng mình dễ chịu hơn một chút mà thôi. - Giản Trầm Phong đẩy anh - Em trai của cậu còn hiểu chuyện hơn cậu nữa kìa. Em ấy biết Hân nhi thích cậu nên mới không cưỡng cầu mà chọn cách tác hợp cho hai người. Còn cậu thì sao? Bởi vì hổ thẹn và khó chịu nên sau khi làm tổn thương đến em trai của cậu thì lại tổn thương đến em gái của tôi? Trong khi cậu yên dạ ấm lòng thì những người khác lại phải thu dọn cục diện rối rắm mà cậu bỏ lại?
- Giản Trầm Phong, tôi không trốn tránh trách nhiệm. - Giang Đông Lâm nghiêm túc nói - Tôi chỉ đang muốn cho Giản Hân cơ hội lựa chọn một lần nữa, để cho em ấy thay đổi suy nghĩ về Dư Mặc. Nếu như đến cuối cùng hai người họ vẫn không cách nào ở bên nhau thì tôi sẽ dùng hết khả năng đoạt Giản Hân về.
Giản Trầm Phong cười nhạt:
- Cậu bắt em gái của tôi lựa chọn thì nó phải lựa chọn, muốn đoạt lại nó là có thể đoạt được sao? Giang Đông Lâm, tôi thực sự đã nhìn nhầm cậu rồi. Tôi cứ nghĩ cậu là một người đàn ông có trách nhiệm, không ngờ cậu chỉ là một tên ngụy quân tử tự cho mình là đúng mà thôi. Cậu đi đi, chuyện tình cảm của em gái tôi không cần cậu lo nữa.
Giang Đông Lâm khép mắt, thấp giọng nói một câu "Xin lỗi" rồi nhanh chóng rời khỏi.
- Tiểu thư! - Trong phòng bệnh truyền ra một tiếng kêu sợ hãi.
Giản Trầm Phong vội vã chạy vào trong, nhìn thấy Giản Hân ngồi trên xe lăn ôm ngực, biểu tình thống khổ vô cùng.
- Hân nhi! - Giản Trầm Phong đỡ lấy Giản Hân, giúp người hầu cho cô uống thuốc.
- Anh, anh ơi. - Giản Hân nắm chặt cánh tay của Giản Trầm Phong, hai mắt đẫm lệ nói - Em không muốn mất Đông Lâm đâu. Anh, anh mang anh ấy trở về cho em đi?
- Được, em đừng nôn nóng, anh sẽ gọi điện bảo cậu ta trở về. - Giản Trầm Phong nhẹ giọng trấn an, nhưng trong mắt thì lóe lên một tia lạnh lẽo.
Lúc này, Thượng Khả đang nhàn nhã tản bộ trong hoa viên, thình lình trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống: 【 Nhiệm vụ phụ : Giúp Giản Hân được ghép tim. 】
Vẻ mặt Thượng Khả cứng ngắc.
Hệ thống, ngươi có trơ tráo quá hay không? Chờ cậu phẫu thuật thành công rồi mới tuyên bố nhiệm vụ phụ! Sớm biết thế này thì trước khi phẫu thuật cậu đã cầm cục gạch đập lên đầu mình mấy cái rồi!
Bây giờ là tình hình gì đây? Chẳng lẽ muốn cậu hi sinh dâng hiến thêm lần nữa?
Có điều, hình như hệ thống cũng không nói rõ là nhất định phải dùng trái tim của mình nên cậu có thể nghĩ cách giúp Giản Hân tìm được một trái tim thích hợp khác. Thế nhưng, trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ nhất định phải cửu tử nhất sinh, phải phù hợp điều kiện "anh dũng" và "hi sinh" mới được.
Chuyện này quả thực làm khó Thượng Khả. Trái tim cũng không phải rau cải, đâu thể tùy tiện lượm đại là được một bó. Không đề cập đến chuyện số lượng ít thì còn phải kiểm tra tương thích mới có thể ghép được. Với thế lực của Giản gia mà cho tới bây giờ vẫn chưa tìm được một trái tim thích hợp, vậy thì cậu có thể làm được gì?
Đang lúc suy nghĩ, Thượng Khả trông thấy Giang Đông Lâm vội vã đi ra từ bệnh viện rồi đi thẳng về phía bãi đỗ xe.
Thượng Khả chạy nhanh vài bước muốn tới chào hỏi anh, nhưng anh không hề quay đầu lại, dứt khoát lái xe bỏ đi.
- Sao anh ấy lại đi vội như vậy? - Thượng Khả sờ sờ cái đầu nhẵn nhụi của mình.
Trở lại phòng bệnh, cậu đụng ngay Giản Trầm Phong vừa mới từ bên Giản Hân trở về.
- Anh làm sao vậy? Hình như tâm trạng không tốt lắm? - Trôngthấy vẻ mặt Giản Trầm Phong ủ dột như bị táo bón, Thượng Khả nhịn không được cất tiếng hỏi.
- Anh của em vừa tới đây.
- Ừ, sao nữa?
Giản Trầm Phong nhìn cậu một cái:
- Cậu ta muốn chia tay với Giản Hân.
- Chia tay? Tại sao? - Lúc cậu không chú ý đã xảy ra tình tiết gay cấn nào thế?
- Cậu ta muốn nhường Giản Hân cho em.
- Nhường cho tôi? – Tên đó bị não úng thủy rồi à? Yêu là yêu, không yêu là không yêu, làm gì có chuyện nhường hay không nhường chứ?
Giản Trầm Phong chăm chú nhìn cậu:
- Nếu như bọn họ chia tay thì em có theo đuổi Giản Hân không?
- Khoan nói đến chuyện này, tôi muốn biết tại sao anh ấy lại muốn “nhường” Giản Hân cho tôi? - Bộ cậu tội nghiệp đến mức cần người khác bố thí tình cảm hay sao? Đây đúng là sỉ nhục nhân cách cùng sức quyến rũ của cậu đó có biết không?
- Cậu ta biết được chuyện em muốn hiến tim cho Giản Hân nên cảm thấy bản thân không có tư cách cạnh tranh với em.
Thượng Khả không nói gì: Xin lỗi, không phải cậu cố ý...
- Tôi nghĩ do lòng tự trọng của anh trai tôi quá cao mà thôi, Hơn nữa, từ nhỏ anh ấy đã quen nhường nhịn tôi nên lần này chắc cũng không ngoại lệ đâu. - Thượng Khả bưng ly nước khẽ cắn miệng ly.
Tầm mắt Giản Trầm Phong rơi trên môi cậu:
- Vậy em nghĩ thế nào?
Thượng Khả nhấp một ngụm nước nói:
- Tình cảm cũng không phải kẹo, nói nhường là nhường. Cứ cho là thật sự nhường đi, không chừng ăn vào miệng lại thấy có vị gì lạ nữa?
Ánh mắt Giản Trầm Phong sáng lên:
- Liệu tôi có thể hiểu ý của em là em sẽ từ bỏ tình cảm này?
Này, hào quang của anh có cần phải rõ ràng như vậy không?
Thượng Khả không nhìn nổi sự lấp lánh của hắn, cố ý hỏi đầy mong đợi:
- Nếu tôi vẫn không bỏ cuộc thì anh sẽ giúp tôi theo đuổi Giản Hân chứ?
- Em đừng có mà mơ tưởng. - Vẻ mặt Giản Trầm Phong tối sầm.
Hehe.
- Cho nên lúc nãy anh hỏi suy nghĩ của tôi đơn giản chỉ là muốn thăm thôi phải không? - Thượng Khả trưng ra vẻ mặt "Tôi đã sớm nhìn thấu anh rồi", "Anh vốn sẽ không cho tôi cơ hội theo đuổi Giản Hân."
- Chính xác. - Giản Trầm Phong nói chắc như đinh đóng cột - Em đã bị tôi bắt được rồi, cả đời này đừng hòng thoát khỏi tôi.
Đáng tiếc, e rằng cuộc đời này của cậu rất ngắn ngủi... Thượng Khả rũ mắt, trầm mặc không nói gì.
Thấy vẻ mặt Thượng Khả xụ xuống, Giản Trầm Phong nghĩ thầm không biết có phải mình đã quá hung hăng dọa người hay không? Nhưng nếu hắn không làm vậy, có lẽ người này sẽ vĩnh viễn không thể hiểu được, càng sẽ không tiếp nhận tấm lòng của hắn.
- Dư Mặc. - Giản Trầm Phong lấy cái ly trong tay cậu ra, cúi người đặt lên môi cậu một nụ hôn. Nhận ra vẻ né tránh của Thượng Khả, hắn lập tức đỡ lấy sau gáy của cậu, bá đạo hôn sâu hơn, hôn cho đến khi cậu không thở được mới buông ra.
Nhìn đôi mắt mơ màng của cậu, hắn thấp giọng nói:
- Hãy để tôi quan tâm em, yêu thương em thật nhiều, nhé!
Đừng dùng sự dịu dàng này mê hoặc tôi nữa! Nếu tôi không khống chế được mà đồng ý thì phải làm sao?!
Thượng Khả rút cái gối sau lưng ra nhét vào giữa cậu và Giản Trầm Phong, ngăn chặn bất cứ khả năng thất thủ nào.
Giản Trầm Phong cũng không ép cậu nữa mả trở người ngồi dậy hỏi:
- Ngày mai xuất viện, cha mẹ em sẽ đến đón phải không?
- Ừ. - Thượng Khả ôm gối gật đầu.
- Vậy ngày mai tôi sẽ về nhà cùng với em ăn cơm trước, sau đó sẽ đưa em về nhà của chúng ta. - Giản Trầm Phong chân thành nói.
- Tôi đã khỏi bệnh rồi, không cần ở cùng với anh nữa.
- Cho em hai lựa chọn, một là ngày mai come out sau đó cùng tôi về nhà, hai là cùng tôi về nhà trước rồi chờ cơ hội come out.
- Cái này mà cũng gọi là lựa chọn sao? Hoàn toàn không có cách khác à? - Thượng Khả nổi đóa.
- Sao lại không? Thời gian come out là do em quyết định.
Thượng Khả:...
Ha ha, ngài quả là người thấu tình đạt lý.
Buổi tối, Giản Trầm Phong có việc nên không ở bệnh viện. Thượng Khả nằm ở trên giường vui vẻ hưởng thụ xem ti vi.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Giản Hân đi vào.
- Giản Hân? - Thượng Khả kinh ngạc nói - Sao cô lại tới đây?
Cậu trở người ngồi dậy muốn tới đỡ cô. Giản Hân lùi lại một bước, hai mắt sưng đỏ nhìn Thượng Khả:
- Anh đã nói gì đó với Đông Lâm phải không?
- Hả? - Thượng Khả không hiểu chuyện gì.
- Anh ấy không cần tôi nữa, anh ấy nói muốn nhường tôi cho anh. - Giản Hân che mặt khóc thút thít.
- Ấy, cô đừng khóc mà. - Thượng Khả an ủi - Anh trai tôi yêu cô rất nhiều, sẽ không bỏ rơi cô đâu.
Giản Hân ngẩng đầu, trong mắt chứa đầy phẫn nộ:
- Giang Dư Mặc, rốt cuộc anh có điểm gì tốt? Tại sao cả anh trai tôi và Đông Lâm đều hướng về anh?
- Tình cảm bọn họ dành cho tôi không hề ít hơn cô. - Thượng Khả tiếp tục khuyên nhủ - Tất cả mọi người đều rất quan tâm đến cô.
- Quan tâm? - Giản Hân giễu cợt nói – Thời gian anh trai tôi ở bên anh còn nhiều hơn ở bên tôi, Đông Lâm cũng vì anh mà rời bỏ tôi. Cái này cũng gọi là quan tâm ư? Lúc trước anh bị u não, bọn họ quan tâm anh là đúng. Nhưng bây giờ ca mổ của anh đã thành công rồi, tại sao anh còn muốn cướp đi thứ vốn nên thuộc về tôi chứ?
- Xin lỗi, tôi không nghĩ tới sẽ làm tổn thương cô.
- Không nghĩ tới? Từ khi nào Giang nhị thiếu biết nghĩ cho cảm nhận của người khác vậy? - Giản Hân tức giận nói - Giang Dư Mặc, anh nghe đây, tôi vĩnh viễn không bao giờ thích loại người dối trá tiểu nhân như anh! Cho dù anh có bịa đặt ra lời nói dối nào thì cũng đừng mong chia rẽ được tôi và Đông Lâm.
Nói xong, Giản Hân liền xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Sợ cô gặp chuyện, Thượng Khả vội vã đuổi theo sau, cũng không hề để bụng những lời cô vừa nói. Trên đời này, chỉ có những người cậu thật sự quan tâm mới có thể làm tổn thương cậu mà thôi.
Hai người một trước một sau rẽ qua góc ngoặc, trùng hợp đụng phải Giang Đông Lâm tới đưa đồ cho Thượng Khả.
Vừa nhìn thấy Giản Hân và Giang Dư Mặc, Giang Đông Lâm vô thức lui về thang máy, ấn nút đóng cửa.
- Đông Lâm! - Giản Hân xông tới, liên tục ấn nút thang máy nhưng không thể ngăn cản thang máy đi xuống.
Thượng Khả thật sự muốn quỳ lạy Giang đại ca luôn rồi, yêu kiểu khác người như này làm chi không biết? Có chuyện gì không thể nói cho rõ ràng được hay sao, lại còn chơi trò em đuổi anh trốn nữa chứ.
Lúc này, Thượng Khả thấy Giản Hân đã chạy vào lối thoát hiểm bèn lập tức đuổi theo.
Giản Hân vừa đi xuống lầu đã trông thấy một chiếc quen thuộc xe lướt qua trước mắt.
Cô vừa đuổi theo vừa hét lớn:
- Đông Lâm, Đông Lâm!
- Giản Hân, đừng đuổi theo nữa, nguy hiểm! - Tốc độ của Giản Hân nhanh kinh người, Thượng Khả nhất thời không kịp ngăn cản.
Mắt thấy cô chạy ra khỏi bệnh viện rồi xông ra đường lớn, trong lòng Thượng Khả mơ hồ có một cảm giác kỳ diệu: cơ hội hoàn thành nhiệm vụ phụ tới rồi.
Nhìn thấy Giản Hân qua kính chiếu hậu, Giang Đông Lâm vội vàng thắng gấp, dừng xe ở ven đường.
Anh mở cửa xe ra, đang muốn quay đầu lại tìm Giản Hân thì bất chợt phát hiện phía sau có một chiếc xe tải đang lao về phía cô với tốc độ cực nhanh.
- Giản Hân! - Giang Đông Lâm cùng Thượng Khả đồng thời hét lớn.
Thế nhưng, Giang Đông Lâm mới di chuyển được một bước, Thượng Khả đã không chút do dự xông tới ôm lấy Giản Hân.
"Rầm!" một tiếng, Thượng Khả chỉ cảm thấy thân thể mình bay lên trời, trước khi rơi xuống đất cậu theo bản năng bảo vệ Giản Hân, tiếp nhận gần như toàn bộ lực va đập.