Edit: Sidd; Beta: Leslie
Hôm sau, thầy Ghou hỏi Thượng Khả có muốn theo bọn họ về Đế Đô hay không, đến đó cậu và Phốc Phốc có thể sống cùng với Kassi trước rồi từ từ tính tiếp.
Dĩ nhiên là Thượng Khả cầu còn không được, nếu muốn phong ấn cây ma quỷ thì cần phải có Kassi.
Vào thời điểm này, cư dân trên đại lục Turan vẫn chưa biết cách phong ấn cây ma quỷ. Bọn họ phải tập hợp đủ ít nhất bảy loại lực tín ngưỡng chính thiện trở lên, sau đó mượn sức mạnh của Pháp Tắc Tinh Thạch hỗ trợ mới có thể phong ấn được nó. Lực tín ngưỡng càng mạnh, chủng loại càng nhiều thì xác suất phong ấn thành công càng lớn. Mặc dù Pháp Tắc Tinh Thạch rất quý báu nhưng cũng không phải là đồ khó tìm. Vấn đề thật sự nan giải là ở chỗ phải làm sao để vượt qua bức tường ma khí mới tiếp cận được cây ma quỷ. Đó chính xác là một đoạn hành trình địa ngục thử thách ý chí và lòng tin, nếu không phải là người tinh thần kiên định thì sẽ không cách nào thành công được. Một khi tâm linh xuất hiện kẽ hở thì sẽ bị cây ma quỷ mê hoặc, người đó sẽ mất đi bản ngã, thậm chí còn công kích ngược lại đồng đội của mình.
Dựa theo sự phát triển của kịch bản gốc, một đội dũng sĩ do Kassi chỉ huy đã trải qua hai lần thất bại, hy sinh mấy trăm người mới đến trung tâm vực sâu đầm lầy thành công, sau đó tập hợp sức mạnh của bảy người mới có thể gắng gượng phong ấn được cây ma quỷ.
Số lượng dũng sĩ tham gia nhiệm vụ cuối cùng đó lên đến hơn hai trăm người, thế nhưng sau khi hoàn thành phong ấn thì chỉ còn có năm người sống sót. Trong số những người đã chết, một phần ba là chết ở trong tay đồng đội đột nhiên hắc hóa của mình, thật sự khiến cho người người xót thương.
Hiện tại sự "tiên tri" này coi như là ưu thế duy nhất của Thượng Khả, không những cậu biết cách phong ấn cây ma quỷ trước người khác một bước mà còn biết được sáu vị dũng sĩ cuối cùng thực hiện phong ấn cùng với Kassi là ai.
Sau khi nhổ trại, Thượng Khả và nhóm Kassi tiến về thành Thủ Vọng. Tòa thành này nằm giáp ranh với vực sâu đầm lầy, quanh năm bị ma khí bao phủ. Người xuất nhập ở đây đa số là khách du lịch tứ phương cùng lính đánh thuê dày dặn kinh nghiệm, còn người bình thường thì chẳng ai dám bước vào.
Vừa đi vào thành, Thượng Khả đã cảm nhận được ma khí trong cơ thể bắt đầu rục rịch. Lọt vào tầm mắt cậu là ma khí đang trôi nổi khắp mọi nơi. Loại ma khí này bình thường sẽ không chủ động xâm nhập vào cơ thể người, chỉ khi trong lòng sinh ra cảm xúc tiêu cực thì mới bị nó thao túng. Vùng đất nơi con người tụ tập cũng là nơi hình thành của sức mạnh hắc ám.
Bên trong tòa thành này đang che giấu không ít sứ đồ ma quỷ. Với thân phận là sứ đồ cấp Tôn Vương, Thượng Khả có thể dễ dàng cảm ứng được sự tồn tại của từng sứ đồ hạ cấp đó. Thế nhưng, cũng không phải tất cả ai bị nhiễm ma chướng đều có thể xưng là "sứ đồ".
Thông thường người bị nhiễm ma chướng sẽ trải qua ba giai đoạn.
Ở giai đoạn đầu, nạn nhân sẽ vô thức sinh ra sự đối kháng với ma khí rồi dẫn đến xung đột sức mạnh, bọn họ sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn, sau đó sẽ trở nên điên cuồng. Người bị nhiễm ma chướng ở giai đoạn này sẽ bị phát hiện rất nhanh, chỉ cần kịp thời cứu chữa là có thể trở lại bình thường.
Bước sang giai đoạn giữa, phần lớn những người này vốn có tâm địa bất chính hoặc vô cùng yếu đuối, bọn họ rất dễ bị khuất phục trước sự thao túng của ma khí, sau đó trở thành nô lệ của cây ma quỷ. Trong số đó, có một số ít người có thực lực xuất chúng hơn người, có thể trở thành sứ đồ hạ cấp. Bọn họ có thể che giấu ma khí trong cơ thể mình, trông sẽ không khác gì so với người bình thường cả nhưng chỉ cần gặp được người mang tín ngưỡng cường đại thì bọn họ sẽ rất khó khống chế bản thân, không nhịn được muốn công kích tới người đó.
Cuối cùng là những người bị ma khí xâm nhập thân thể hoàn toàn, còn được gọi là "Sứ đồ cấp Vương". Bọn họ là những người mang tín ngưỡng trung thành với cây ma quỷ, có thể hấp thụ được sức mạnh cực lớn từ nó. Một số sứ đồ Vương cấp sẽ sống hòa vào trong những người bình thường, số khác lại thích sống độc lập một mình; một số chém giết không ghê tay, còn số khác thì giỏi chia rẽ lòng người.
Những sứ đồ Vương cấp này là nỗi khiếp sợ lớn đối với các sứ đồ hạ cấp khác, bọn họ cũng có thể dễ dàng tìm ra các sứ đồ hạ cấp từ trong đám đông. Ngược lại, một khi bọn họ không muốn bị phát hiện thì những sứ đồ hạ cấp khác không cách nào phát giác ra họ được.
Sau khi trở thành Osari, mặc dù Thượng Khả vẫn có mùi của sứ đồ Vương cấp nhưng lại không có sức mạnh thật sự của thân phận này. Bởi vì cậu không còn mang tín ngưỡng cây ma quỷ nên lẽ dĩ nhiên không thể có được sức mạnh của nó. Không chỉ vậy, Thượng Khả còn phải liên tục áp chế ma khí trong cơ thể bằng ý chí của mình. Cậu là một người đã bị ma khí xâm nhập hoàn toàn, cơ thể đã bị ma khí ăn sâu bén rễ không cách nào loại trừ được nữa. Một thời gian nữa, không những cậu sẽ mất đi mùi của sứ đồ cấp Vương mà cơ thể cũng sẽ ngày càng yếu đi.
Thượng Khả nghĩ có lẽ mình là boss phản diện thảm nhất trong lịch sử: gánh cái boss phản diện mà chẳng có lấy một chút sức mạnh đáng có nào, thậm chí khi bị người khác phát hiện thì cậuchỉ có một chữ "chết" mà thôi.
Trước khi thân phận boss phản diện của mình bại lộ, cậu nhất định phải tìm cách để tăng độ hảo cảm với nhân vật chính mới được.
Vừa đặt chân đến lữ quán, hóm người Kassi lập tức thu hút không ít ánh nhìn của người xung quanh. Ánh mắt của họ đa số tập trung vào hai vị mỹ nữ Vodora và Amy trong khi Thượng Khả vẫn đeo túi đội mũ nên cũng không bị ai chú ý.
Cậu ôm Phốc Phốc ngồi xuống một cái bàn chung với nhóm người Kassi, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cố gắng giảm hết mức cảm giác tồn tại của mình xuống vì trong lữ quán này có ít nhất ba sứ đồ hạ cấp đang có mặt. Ánh mắt của bọn chúng như có như không quét về chỗ cậu, dừng lại ở Kassi và Phốc Phốc là lâu nhất nhưng vẫn chưa phát hiện ra boss bự Thượng Khả đang cật lực che giấu bản thân.
Ánh mắt Kassi lộ ra một tia lạnh lẽo nhưng trên mặt vẫn treo một nụ cười bất cần.
Trong khi đó, Phốc Phốc hoàn toàn chẳng biết gì cả, bàn tay nhỏ bé của cô nhóc nắm lấy ống tay áo của Thượng Khả, ngồi nghiêm chỉnh y hệt như cậu. một lát sau, khi đã hơi mỏi, Phốc Phốc lại nghiêng đầu qua dựa sát vào người cậu.
- Thượng Khả, lát nữa ăn xong tôi sẽ dẫn hai người đi chơi loanh quanh nhé, sẵn tiện mua cho Phốc Phốc mấy bộ quần áo luôn. - Joey ân cần đề nghị.
Thượng Khả nhìn nhìn Phốc Phốc, mở miệng nói:
- Đúng là Phốc Phốc cần phải mua mấy bộ quần áo nhưng mà tiền mua quần áo tôi sợ chỉ có thể thiếu trước thôi.
Lúc đầu, cậu định lấy tiền vàng ở trong túi của mình ra dùng nhưng sau đó cậu lại nhớ mình và Phốc Phốc đều là "những người đáng thương bị bọn con buôn lừa bán" thì làm sao lại có tiền trên người được? Cho nên, cậu đành tạm thời tiếp tục ăn chùa vậy.
- Anh sẽ có tiền ngay lập tức thôi. - Joey cười nói - Đám buôn người kia đều là tội phạm bị truy nã, không những chúng ta lấy được trên người chúng không ít tiền mà còn có thể dùng hình xăm trên người chúng để đổi tiền thưởng, mà tiền thưởng này cũng có một phần của anh đó.
- Tôi cũng có ư?
- Đương nhiên. - Joey vừa rót nước cho cậu vừa trả lời. - Đám người đó vốn cũng không phải do chúng ta giết, tên hung thủ kia không rọc đi hình xăm của chúng chứng tỏ đối phương cũng không muốn lấy món tiền thưởng này nên coi như chúng ta nhặt được món hời, ai có mặt ở đó thì người đó hưởng.
- Cảm ơn. - Thượng Khả không ngờ bọn họ lại tình nguyện chia cho cậu một phần tiền thưởng, trong lòng không khỏi phát cho mỗi người một tấm thẻ người tốt.
Ăn xong, mọi người chia ra làm hai nhóm, thầy Ghou, Touro, Amy và Fred cùng đi đến công hội lĩnh thưởng còn đó Joey, Kassi và Vodora dẫn “cha con” Thượng Khả đi mua quần áo, nhân tiện mua thêm ít đồ.
Thượng Khả nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Phốc Phốc đi dọc con phố theo nhóm người Kassi. Joey nhiệt tình giới thiệu với cậu phong tục tập quán của thành Thủ Vọng như thể hắn đã từng tới trước đây.
Kassi cũng chẳng thèm vạch trần Joey, chỉ mỉm cười đi bên cạnh Thượng Khả, ngăn giữa cậu và những người khác, tránh cho cậu và Phốc Phốc bị va chạm. Ngược lại, cô gái duy nhất trong bọn họ là Vodora thì chẳng thèm quan tâm đến nên trong lòng cô có chút tức giận. Vodora bèn tiến lên một bước kéo cánh tay Kassi lại.
Kassi hơi nhướng mày, sau đó tỉnh bơ rút tay ra. Hắn biết rõ Vodora thích mình, có điều hắn chẳng có cảm giác gì với cô ta cả.
Vodora cắn môi nhìn Kassi tỏ vẻ tủi thân nhưng lại phát hiện hắn chẳng hề nhìn mình. Ánh mắt hắn chỉ nhìn về hướng người thanh niên đang khom lưng ôm Phốc Phốc.
Vodora nhíu mày, không hiểu sao trong lòng cô lại sinh ra một cảm giác bất an.
Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên nổi lên một trận hỗn loạn. Một người đàn ông đang bị người khác trói chặt bằng dây thừng, gương mặt điên cuồng gào rú từng cơn, cơ thể liên tục giãy giụa. Mọi người đặt gã lên cáng cứu thương và chạy vội về phía điện Quang Minh ở đằng kia.
- Chuyện gì vậy? - Thượng Khả hỏi.
- Có người bị ma khí xâm nhập thân thể rồi. - Kassi đơn giản trả lời.
- Đi, chúng ta đi xem thử. - Joey là một người thích náo nhiệt, hắn đẩy đẩy Thượng Khả, dẫn đầu chạy sang bên kia.
Một khi bị phát hiện, người bị nhiễm ma chướng ở giai đoạn đầu sẽ lập tức được mang đến điện Quang Minh. Những pháp sư trừ tà trong điện đều là thầy thuốc hoặc nhân viên thần chức mang tín ngưỡng "ánh sáng". Nhiệm vụ chính của bọn họ là diệt trừ ma khí cho những nạn nhân ở giai đoạn đầu.
Nhưng mà quá trình trừ tà này đối với những người bị nhiễm ma chướng mà nói là vô cùng thống khổ, hơn nữa xác suất chữa khỏi thành công cũng không quá %. Nếu chữa trị thất bại, nhân viên thần chức sẽ cho bọn họ uống thuốc độc để bọn họ ra đi trong thanh thản.
Lúc đến điện Quang Minh, nhóm Thượng Khả chỉ nghe thấy bên trong truyền ra từng tiếng kêu gào thê lương thảm thiết. Người đàn ông bị trói chặt, dưới sự chữa trị của các nhân viên thần chức, đang thống khổ vật lộn, da dẻ đỏ lên nổi cả gân xanh, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Phốc Phốc tựa đầu vào hõm cổ Thượng Khả, lén hé một mắt nhìn tình hình bên trong, nhưng trong mắt cô bé chỉ có hiếu kỳ chứ không có sợ hãi. Dù sao Thượng Khả cũng là một người đàn ông, không để ý đến những thứ này.
Lúc này, đám đông đằng sau đột nhiên chen lên một cái đẩy cậu loạng choạng về phía trước.
Một cánh tay từ phía sau vươn tới vòng qua thắt lưng Thượng Khả, tiếp đó nghe thấy Kassi nói nhỏ bên tai cậu một câu:
- Cẩn thận.
- Cảm ơn. - Thượng Khả nói một tiếng cám ơn và đi về phía trước thêm vài bước trong sự bảo hộ của Kassi.
Quá trình chữa trị đã kéo dài hơn mười phút đồng hồ nhưng vẫn không thể loại trừ ma khí ra khỏi cơ thể người đàn ông kia.
Cuối cùng, nhân viên thần chức chỉ có thể tiếc nuối tỏ vẻ bỏ cuộc, phân phó tùy tùng chuẩn bị độc dược.
- Xin các ông hãy cứu anh ấy! - Một người phụ nữ bổ nhào lên cơ thể người đàn ông kia, lớn tiếng khóc la - Xin hãy chữa cho anh ấy một lần nữa, nhất định anh ấy có thể hồi phục mà.
Lời khẩn cầu của bà ta cũng không nhận được sự thương cảm từ các nhân viên thần chức, những trường hợp như thế này đã quá quen thuộc với bọn họ rồi.
Một khi con người bị nhiễm ma chướng thì chứng tỏ ý chí của bản thân họ bạc nhược yếu đuối hoặc là tâm địa bất lương, đa số mọi người đều không đồng cảm với hoàn cảnh của bọn họ.
Thượng Khả nhìn thấy ma khí trên người gã đó lúc ẩn lúc hiện, có thể thấy được bản thân gã vẫn đang cố gắng chống cự nhưng vì quá mức đau đớn mà vẫn không cách nào trục xuất nó ra được.
Động lòng trắc ẩn, cậu thừa dịp nhân viên thần chức đang dây dưa với người nhà của gã đàn ông kia mà nhích tới gần gã vài bước, một tay ôm Phốc Phốc, tay kia âm thầm thả lỏng, lợi dụng mùi trên người mình để dẫn dắt ma khí trên người đối phương vào trong cơ thể.
Ma khí bị hút đi từng chút một, vẻ mặt thống khổ của gã đàn ông cũng dần dần dịu lại. Đến khi toàn bộ ma khí đều đã bị thanh trừ, gã cũng khôi phục lại ý thức.
Vốn chỉ tiện tay thử một lần, không ngờ lại thành công. Tuy việc hấp thụ ma khí khiến sắc mặt Thượng Khả có chút trắng bệch nhưng tâm trạng của cậu lại đang kích động dị thường.
Cuối cùng cậu cũng nghĩ ra cách để rửa sạch "danh tiếng" của mình rồi! Đó chính là dùng thân thể của mình làm vật chứa để giúp những người bị nhiễm ma chướng trở lại bình thường, lấy ý chí của mình để trấn áp ma khí, dù có chông gai đầy người cũng quyết không sợ hãi.