Edit: Sidd; Beta: Leslie
“Khải Cơ thiếu gia, vừa rồi chỉ là món khai vị mà thôi. Bữa chính sẽ bắt đầu ngay bây giờ, cậu đã sẵn sàng chưa?” Giọng điệu của Tra Thác mơ hồ ẩn chứa sự phấn khích.
“Lên đi, tao đang đói rã ruột đây.” Thanh âm của Thượng Khả khàn khàn, bộ dạng uể oải của cậu thoạt nhìn vô cùng biếng nhác giống như một con mèo Ba Tư mới vừa tỉnh ngủ đang chờ cho ăn.
Vạt áo của cậu bị mở tung ra, làn da trần trụi phủ đầy những vết bỏng cùng những đường gân xhắn tím, cổ, thắt lưng và tay chân đều bị trói bằng khóa kim loại, khuôn mặt cậu lộ ra vài phần nhẫn nhịn nhưng lại không hề có một tia nao núng sợ hãi nào.
Cảnh tượng trước mắt trông không giống như một nơi tra tấn mà ngược lại càng giống như một màn trình diễn đặc biệt nào đó hơn. Người thanh niên đang bị giam cầm này thực sự khiến cho người khác phải kinh ngạc. Mặc dù chịu đựng tra tấn như vậy nhưng cậu hoàn toàn không có một chút gì gọi là thê thảm hay xấu xí cả.
Thượng Khả cũng không hề hay biết mình lúc này đang bị cả trăm người quan sát cảnh này. Dư âm của dòng điện qua đi, cậu cũng thoáng khôi phục được một ít sức lực.
Lúc này, cánh tay kim loại xoay tròn vài cái, sau đó phát ra một chùm tia laser hình ống hút và lóe ra ánh sáng màu đỏ hồng. Mới chỉ nhìn thôi mà mọi người đã có cảm giác nhói đau.
“Cho cậu thêm một cơ hội nữa.” Giọng nói của gã kia lại vang lên, “Khai tất cả những gì cậu biết ra, bọn tôi sẽ cân nhắc tha mạng cho cậu”
Tra Thác hỏi liên tục mấy câu nhưng Thượng Khả vẫn không nói lời nào.
“Nếu đã như vậy thì để tôi xem xem cậu ương bướng được bao lâu” Tra Thác thản nhiên nói, “Quốc hoa của đế quốc Long Nha chúng tôi chính là Thương Khung Xích Viêm. Đây là đóa hoa bảy mươi hai cánh, tầng tầng lớp lớp giống như ngọn lửa đang thiêu rụi tất cả. Tôi nghĩ nếu như xăm quốc hoa của đế quốc Long Nha chúng tôi lên người cậu, chắc là cha của cậu sẽ vui mừng lắm đấy”
Đúng là quân biến thái, ở đó viện cớ cái gì chứ? Muốn làm nhục người khác còn bày đặt hoa với bông, có bản lĩnh thì trực tiếp vẽ một cục shit lên đi! Thượng Khả nhướng mi, ánh mắt lộ rõ sự khinh bỉ, cái nhìn lạnh lùng trong vắt tựa như ánh dương phủ lên băng tuyết lạnh lẽo khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng.
Tra Thác không tức giận, hắn chỉ nở nụ cười và ra lệnh cho thuộc hạ tiến hành tra tấn.
Dao laser bắt đầu chuyển động nhắm chính xác vào ngực phải của Thượng Khả. Sau đó tia sáng xhắn đâm thẳng xuống và bắt đầu từng chút một phác họa hình hoa trên làn da phát ra âm thanh xèo xèo của da thịt bị cháy khét.
Thượng Khả đau đến lớn tiếng gào thét, thân thể cậu không khống chế được mà co giật từng hồi, máu tươi từ lồng ngực cậu trào ra liên tục. Tóc tai Thượng Khả phủ xuống rũ rượi che đi khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn của cậu. Màu sắc của tia laser đập vào mắt Thượng Khả tựa như đang tụ thành một ngọn lửa đỏ rực và rồi bùng cháy trong con ngươi xhắn biếc.
Ở điều kiện bình thường, loại laser dùng để vẽ trhắn này sẽ không tạo ra tổn thương quá lớn cho cơ thể. Thế nhưng, người tra tấn đã cố ý sửa đổi tính chất của laser để làm cho người bị tra tấn cảm thấy đau buốt giống như dao chém lửa thiêu. Hơn nữa, cảm giác đau của Thượng Khả đã bị tăng lên gấp lần nên nỗi thống khổ đó bất kỳ ai cũng có thể tưởng tượng được nó như thế nào.
Mồ hôi trên người cậu nhhắn chóng tuôn ra ướt đẫm toàn thân và thấm vào vết thương khiến cho sự đau đớn tăng lên gấp bội. Trong quá trình thụ hình, Thượng Khả đã ngất đi vài lần rồi lại tiếp tục tỉnh lại vì đau đớn.
Làn da trắng nõn của Thượng Khả hơi phiếm hồng, cánh môi khẽ mở, thân thể tựa như một đóa Thương Khung Xích Viêm nở rộ rực rỡ. Con ngươi cậu trở nên nóng hừng hực mang theo kiên định và bất khuất, ánh mắt đó đẹp đến mức khiến người khác hít thở không thông.
Vốn dĩ Tra Thác đề nghị cho mọi người tới quan sát trực tiếp là để thăm dò phản ứng của bọn họ. Bởi vì dù sao đi nữa thì người ở trong phòng giam cũng là con trai của Ô Đặc Lôi, nếu bất kỳ một gã nghĩa quân nào nhìn thấy cậu bị tra tấn thì ít nhiều gì cũng sẽ xuất hiện một chút khác thường.
Thế nhưng, người thanh niên tên Khải Cơ này dù trong tình trạng bị giày vò hành hạ đến như vậy nhưng lại không có vẻ gì là nhát gan sợ hãi cả. Trái lại, cậu càng lộ rõ sự kiên cường của mình giống như đang lấy máu xương và ý chí của bản thân để âm thầm khích lệ đến đồng bọn của cậu: “Cho dù có thống khổ bao nhiêu cũng phải tiếp tục kiên trì!”
Việc thăm dò đã hoàn toàn thất bại bởi vì tất cả mọi người trong phòng thẩm vấn bao gồm cả Tra Thác đều xuất hiện sự khác thường. Tim họ đập rộn lên, huyết khí dâng cao, hô hấp dồn dập… có vẻ giống như đang phát tình, vài người trong đó con mẹ nó hình như còn đang cứng lên.
Xăm liên tục mười mấy phút đồng hồ, cánh tay kim loại xử lý vết máu cho Thượng Khả và phun thuốc cầm máu lên. Đừng tưởng công việc đã kết thúc, tiếp đến chính là công đoạn tô màu, mà nguyên liệu dùng để tô màu là một loại độc dược đặc biệt.
Tra Thác giải thích cặn kẽ nguồn gốc của chất độc nhưng Thượng Khả hoàn toàn không nghe. Hiện giờ, cậu gần như đau đến thần kinh chết lặng, mỗi một phút mỗi một giây đều là giày vò và cậu chỉ thầm mong chuyện này nhhắn chóng kết thúc.
Làn da nóng hừng hực đột nhiên cảm thấy mát lạnh, Thượng Khả còn chưa kịp thở ra thì một cảm giác tê ngứa liền phát ra từ ngực phải. Cảm giác đó tựa như có vô vàn con kiến đang gặm cắn trên da cậu. Thượng Khả thật sự chỉ muốn lột mảng da đó đi vì tác dụng của chất độc này còn hơn cả điện giật và tia laser xăm hình khi nãy, loại thống khổ không có chỗ phát tiết này càng làm cho người ta khó bề chịu đựng được.
Hình xăm Khung Thương Xích Viêm dần dần thành hình, màu sắc của chất độc nhuộm lên vô cùng diễm lệ, từ đậm đến nhạt, tầng tầng cánh hoa khai mở cho đến vai trái thì tan biến.
Không thể không thừa nhận rằng phương thức tra tấn của thế giới này không chỉ thuận tiện, nhhắn gọn mà còn rất có tính nghệ thuật. Nếu như người chịu hình không phải là mình thì có lẽ Thượng Khả sẽ cho bọn hắn một like khích lệ.
Trải qua màn tra tấn dài như một thế kỷ, bây giờ Thượng Khả đã vô cùng suy yếu. Cậu vô lực dựa đầu vào ghế ngồi, hai mắt khẽ mở, trong mắt giống như được phủ lên một màn hơi nước ma mị mà u buồn cùng với hình hoa nở rộ lộng lẫy ở trước ngực tạo nên hai vẻ đẹp hoàn toàn khác biệt.
Dù Tra Thác liên tục hỏi rất nhiều câu hỏi nhưng cậu chỉ lặp lại —— “Tôi không biết”
Tôi thực sự không biết gì hết nên đừng hỏi nữa có được không? Để cho tôi nghỉ ngơi một chút hoặc là cho tôi uống ngụm nước hay ăn một chút cháo gì đó đi.
Thế nhưng, thanh âm đáng ghét đó cứ luôn quhắn quẩn bên tai cậu, không ngừng kích thích thần kinh của cậu.
Đừng nói là Thượng Khả, ngay cả những người đang quan sát bên kia cũng đều cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Bọn họ có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào nhưng Thượng Khả thì không được như thế. Cậu đã không chợp mắt liên tục tiếng đồng hồ rồi, tinh thần cậu đã suy kiệt tới cực điểm.
Lạp Uy Nhĩ nhìn người thanh niên trong video. Từ đầu đến cuối ánh mắt hắn chưa từng dời sang nơi khác giống như muốn khảm cậu vào trong ngực mình.
“Tướng quân, đến giờ cơm trưa rồi.” Ca Ân dùng máy truyền tin thông báo đến Lạp Uy Nhĩ.
“Không ăn!” Lạp Uy Nhĩ lãnh đạm nói, “Nếu buổi chiều không có việc gì gấp thì đừng làm phiền tôi.”
“Vâng” Ca Ân rất muốn hỏi thăm tình hình bên phòng giam nhưng đáng tiếc hiện giờ không phải là thời điểm thích hợp. Hắn chỉ có thể tạm thời đè nén nghi vấn trong lòng xuống.
Buổi trưa, từng người một lần lượt rời khỏi, sau khi ăn cơm xong họ lại quay về vị trí của mình để tiếp tục quan sát.
Đây là màn tra tấn mà tất cả mọi người đều không muốn bỏ lỡ. Bọn họ vừa kinh ngạc với phong thái của người thanh niên kia lại vừa muốn xem xem rốt cuộc cậu có thể kiên trì đến khi nào.
Cảm giác đau đớn gấp mười lần, đây không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được. Dù quân đội có huấn luyện binh sĩ cũng chỉ dùng thuốc tăng cảm giác thêm năm lần mà thôi. Mà cái gọi là cảm giác gấp năm lần chỉ bao gồm thính giác, thị giác, khứu giác v.v…, hoàn toàn không có cảm giác đau đớn. Vậy mà, thứ mà người thanh niên này đang phải chịu đựng lại là cảm giác đau đớn gấp mười lần.
Đối mặt với loại hành hạ này, cho dù là có là một con người sắt đá đi nữa thì e là cũng chẳng nhẫn nại được mấy giờ. Nhưng không ngờ, cậu vẫn trụ được đến một ngày một đêm, cần phải có ý chí và nghị lực to lớn như thế nào mới có thể chịu đựng được chuyện này chứ?
Thời gian trôi qua từng chút từng chút, cảm nhận của mọi người đối với người thanh niên này từ kinh ngạc và hiếu kỳ lúc ban đầu đã dần dần chuyển thành khâm phục và ngưỡng mộ.
Mãi cho đến hoàng hôn, Lạp Uy Nhĩ mới về đến phủ đệ của mình.
Vừa bước vào đại sảnh, hắn đã thấy Cái Bố Lí đi ra nghênh đón. Có điều, câu nói đầu tiên của gã lại là: “Ngài Lạp Uy Nhĩ, khi nào chúng ta sẽ rút lui? Nếu còn không đi e là sẽ không kịp mất.”
Bỏ ngoài tai những lời gã nói, Lạp Uy Nhĩ từ từ cởi áo khoác đưa cho quản gia.
“Ngài Lạp Uy Nhĩ.” Cái Bố Lí sốt ruột nhìn hắn.
Lạp Uy Nhĩ nhìn gã một cái, ánh mắt trở nên lãnh đạm vô cùng. Mới mấy tiếng trước đây hắn cũng chẳng có cảm xúc gì với Cái Bố Lí. Vậy mà từ lúc nhìn thấy Khải Cơ thì hiện giờ, hắn lại cảm thấy có chút khó chịu với gã.
Ở phủ đệ lâu như vậy mà Cái Bố Lí chưa hề nói một câu tốt đẹp nào về Khải Cơ cả. Gã cũng chưa từng quan tâm đến chuyện sống chết của cậu. Người thanh niên kia dù ở trong phòng giam nhận hết mọi đau đớn nhưng lại chưa từng có ý định lùi bước. Còn gã thì an bình sống dưới sự bảo vệ của hắn nhưng lúc nào cũng muốn tìm đường sống cho bản thân. Hai con người đối lập nhau, cao thấp đã quá rõ ràng.
Lạp Uy Nhĩ có lối sống rất đơn giản, ngoại trừ quân vụ ra thì hắn không hề có hứng thú những chuyện khác.
Nhưng mà người thanh niên kia, lần đầu tiên khiến hắn có cảm nhận sâu sắc về “cái đẹp”. Cứng cỏi bất khuất như vậy, linh hồn khiếp người như vậy, tựa như một viên ngọc quý, càng mài giũa thì càng tỏa sáng rực rỡ.
Lạp Uy Nhĩ nghĩ, trên đời này không có bất kỳ thứ gì có thể có tư cách nhận được lời ca tụng “xinh đẹp” hơn cậu. Cậu khiến hắn chấn động, để lại ở trong lòng hắn một ấn ký khó phai.
Ngày thứ hai của đợt quan sát, số người đến xem lại tăng thêm sáu bảy mươi người.
Thời gian còn lại là tiếng.
Vốn dĩ mục đích ban đầu của đám người thẩm vấn chính là thu thập thông tin nhưng càng về sau, bọn họ lại càng bắt đầu hưởng thụ khoái cảm ngược đãi thiếu niên xinh đẹp này.
Khải Cơ giống như một tòa bảo khố, càng đi sâu vào bên trong lại càng phát hiện ra nhiều thứ tuyệt vời. Dằn vặt và đau đớn khiến cậu càng thêm câu dẫn dụ hoặc.
Cho nên, Thượng Khả đã may mắn được trải nghiệm ba mươi sáu cách tra tấn khác nhau. Thế nhưng, đại chiêu mà cậu mong chờ vẫn chưa xuất hiện, những người đó hình như thích hành hạ cậu từ tốn nhẹ nhàng hơn là dùng phương pháp mạnh bạo.
May mắn duy nhất chính là, hiệu quả của thuốc mẫn cảm đã biến mất sau ba mươi tiếng cộng thêm hệ thống đã giảm % cảm giác đau đớn nên cuối cùng, cậu cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Xem ra, thủ đoạn của những kẻ ở bên ngoài càng ngày càng tàn nhẫn. Nhưng đối với Thượng Khả mà nói thì những phương pháp này vẫn không bằng màn điện giật và xăm hình khiến cậu thống khổ lúc đầu.
Cách thời gian khởi sự còN tiếng, tinh thần của Thượng Khả gần như đã đến cực hạn. Việc ngược đãi và kiệt sức thời gian dài đã khiến cậu mất đi năng lực suy nghĩ bình thường, ngay cả sức lực để chửi hệ thống cũng chẳng có.
Sau này nếu hệ thống còn cho cậu cái gói ưu đại “Ngồi cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ % ” này nữa thì cậu nhất định sẽ cự tuyệt ngay và luôn!
Thượng Khả thà đi đánh nhau, đi khai hoang hoặc đi làm dã nhân chứ nhất quyết không muốn “ngồi” hoàn thành nhiệm vụ nữa!
Cách thời gian khởi sự còn tiếng, cuối cùng Tra Thác cũng tung đại chiêu. Gã sử dụng thiết bị đặc biệt đánh gãy tứ chi của cậu ra từng đoạn.
Âm thanh giòn tan của xương gãy liên tục vang lên, từng đoạn xương từ mắt cá chân tới đầu gối, từ đầu ngón tay đến bả vai đều bị bẻ ngang. Lúc này, Thượng Khả không thể phát ra một âm thanh nào nữa.
Những người đang đứng quan sát đều hít vào một hơi.
“Khải Cơ thiếu gia, cậu thật khiến tôi phải nhìn bằng một đôi mắt khác đấy.” Thanh âm Tra Thác cảm thán truyền đến “Chịu nghiêm hình tra tấn đến nước này mà cậu vẫn có thể kiên trì đến vậy. Tôi thấy nếu cứ tiếp tục nữa cậu cũng sẽ không nhận tội. Nếu đã vậy, tôi quyết định trực tiếp sử dụng tinh thần chấn khống với cậu.”
Cái gọi là tinh thần chấn khống có nghĩa là có thể khống chế tinh thần của người khác, khiến cho người đó nghe theo mọi sự sai khiến, hiệu quả của nó tương tự như thôi miên, có điều tính tổn hại cực kỳ lớn. Một khi sử dụng tinh thần chấn khống, tư duy ý thức của người sử dụng sẽ hoàn toàn bị xóa sạch.
Thượng Khả cúi thấp đầu không có bất kỳ phản ứng nào.
Lạp Uy Nhĩ nhẹ nhàng nắm tay kìm nén không để mình lộ ra bất cứ một tia phản ứng khác thường nào. Thế nhưng, trong lòng hắn lại đang âm thầm dậy sóng.
Cho tôi thêm một chút thời gian nữa thôi, chỉ cần tiếng thôi. Không, phút nữa là được!
Thượng Khả hiển nhiên không biết suy nghĩ của Lạp Uy Nhĩ. Cậu hơi ngẩng đầu, vậy là cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi, khuôn mặt không nhịn được lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Tra Thác không ngờ đến bây giờ mà cậu còn cười được. Gã cảm thấy mình bị khinh thường nên nhìn không được mà lạnh giọng hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Lliếc mắt nhìn bức tường kim loại trước mặt, Thượng Khả biết người thẩm vấn đang ở phía bên kia bức tường.
Nếu đã sắp kết thúc thì cậu nhất định sẽ diễn đến phút cuối cùng. Dù sao đi nữa thì cậu cũng đã chịu khổ lâu như vậy rồi, bây giờ cũng phải phục thù một chút.
Cậu nhếch môi, mắt nhướn lên, ánh mắt vốn có chút u ám dường như nhen nhóm lên đốm lửa tỏa ra ánh sáng lộng lẫy, tầm mắt tập trung nhìn thẳng về phía trước. Dùng hết sức lực cuối cùng, Thượng Khả thong thả mà kiên định phun ra năm chữ: “Khắc Lỗ Tư, phải chết!”
—– Hết chương —–