Thượng Khả nhìn xuyên qua khe hở của thùng hàng, quan sát động tĩnh xung quanh, cách đó không xa có sáu bảy bóng người đang lùng sục về hướng bên này. Xung quanh các loại phế thải chất thành đống lớn đống bé, có các thùng hàng bỏ hoang, vô số linh kiện bị vứt đi và các loại rác rưởi hỗn loạn.
Bây giờ tuy ánh sáng có chút tối tăm, nhưng chỉ cần bọn họ chạy khỏi đống tạp vật này, lập tức sẽ bị đám người kia phát hiện. Nhưng nếu bọn họ cứ tiếp tục ở đây, phỏng chừng cũng không thoát khỏi số phận bị bắt.
Việc mà Thượng Khả cần phải làm bây giờ, chính là bảo đảm an toàn cho mình và Phong Tuyển trước khi hình cảnh tới, nếu bị bắt, đám người kia chắc chắc sẽ không chút do dự mà giết người diệt khẩu. Tuy rằng cậu đã học võ thuật, nhưng hiện giờ thân thể này chỉ là một đứa trẻ, chiều cao, sức mạnh, tốc độ vân vân, đều không thể chống lại người lớn, duy nhất chỉ có thể dựa vào sự linh hoạt mà thôi.
Mắt thấy khoảng cách giữa họ và đám người kia càng ngày càng gần, Thượng Khả nói khẽ với đứa bé trong lòng: "Cậu trốn ở đây đừng nhúc nhích, tớ đi ra ngoài dẫn dụ đưa bọn họ rời đi."
Phong Tuyển nắm chặt tay Thượng Khả, tuy rằng một câu cũng chưa nói, nhưng ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng.
Thượng Khả rút tay ra, nhẹ nhàng tránh thoát Phong Tuyển, lại dặn dò một câu: "Nhớ trốn ở chỗ này đừng nhúc nhích!" Sau đó khom lưng, chui ra khỏi thùng hàng, đi nhanh về hướng bên kia, trên đường "thực không cẩn thận" mà đá trúng một cái cái chai.
"Ở bên kia! Đuổi theo!" Sau một tiếng hô nhỏ, là chuỗi tiếng bước chân nối liền.
Thượng Khả đầu cũng không quay lại, dựa vào lỗ tai phân biệt động tĩnh phía sau.
, , ...... Tổng cộng có người đuổi theo đến đây.
người? Thượng Khả vừa nghĩ đến tình huống đó liền âm trầm, đám người truy tìm bọn họ có đến người, nếu chỉ đuổi theo người, còn dư người kia......
Thượng Khả đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên phát hiện có hai bóng người đang đi đến vị trí ẩn nấp của Phong Tuyển.
Không tốt!
Thượng Khả bước chân vừa chuyển, thuận thế tránh thoát vài bóng người đánh tới chỗ cậu, tựa như một con mèo hoang giữa đống hỗn loạn mà phi thân đi.
"Nơi này còn một đứa." Một người nam nhân thô lỗ đem Phong Tuyển xách lên.
Phong Tuyển không ngừng giãy giụa, trong cổ họng phát ra tiếng thú nhỏ gầm nhẹ.
"Mẹ nó, đám con nít ranh này, thật là phiền toái." Một tên nam nhân khác vừa nói xong liền giơ súng lên chỉa về phía Phong Tuyển.
Phong Tuyển mở to hai mắt, trong mắt tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng, ẩn ẩn còn có một tia không cam lòng.
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thân ảnh nho nhỏ đột nhiên lao nhanh qua đây, dùng lực đánh thật mạnh vào người nọ, khiến người nọ lảo đảo. Lúc Thượng Khả rơi xuống đất lúc, không dừng lại, đùi phải dùng sức, nhảy lên thật cao, nhắm ngay vào tên nam nhân đang giữ tay Phong Tuyển, đạp cho một cái.
Người nọ ăn đau, buông lỏng tay ra.
Phong Tuyển ngã xuống mặt đất, còn chưa kịp hoàn hồn, đã bị người dùng sức kéo đi, mang theo hắn một bên né tránh, một bên cố gắng chạy về phía hẻm nhỏ.
Phong Tuyển chật vật chạy trốn theo Thượng Khả, cánh tay cơ hồ bị cậu nắm đến sắp đứt, nhưng bóng dáng nhỏ gầy mà lại dũng cảm kia, lại khắc thật sâu trong lòng hắn.
"Hình cảnh đây, không được nhúc nhích!"
Cứu tinh mà Thượng Khả chờ đợi rốt cuộc cũng chịu xuất hiện! Một số lượng lớn hình cảnh mặc thường phục nhanh chóng chạy về phía bên này.
"Chết tiệt!"
Phía sau truyền đến một tiếng mắng, tiếp theo đó chính là tiếng súng vang lên liên tiếp.
Thượng Khả nhạy bén phát hiện mấy phát đạn đó rõ ràng là cố ý bắn về phía cậu và Phong Tuyển, cậu nhanh chóng quyết định đem Phong Tuyển ấn xuống đất. Đáng tiếc, vẫn chậm một bước, bờ vai và đùi phải của cậu bị bắn trúng, viên đạn xuyên qua vai cậu, ghim vào cánh tay trái của Phong Tuyển.
Hai người đồng thời ngã quỵ trên mặt đất, máu tươi hỗn tạp trộn lẫn.
"Gọi đội chi viện cứu hộ, nơi này có hai đứa nhỏ đã bị súng bắn trúng!"
Bên tai truyền đến một trận âm thanh hỗn loạn, Thượng Khả có cảm giác mình bị người khác bế lên, liền hiểu rõ bọn họ đã an toàn, yên tâm hôn mê bất tỉnh.
Hai ngày sau, Thượng Khả bị mùi thuốc sát trùng hun đến tỉnh lại, trên vai và đùi được quấn băng vải, trên tay cũng có đôi chỗ.
Quay đầu lại, phát hiện Phong Tuyển đang nằm ở giường bệnh bên cạnh, ngủ đến say sưa, thoạt nhìn bệnh tình không đến nỗi nặng, ít nhất tránh được bi kịch hai chân bị tàn phế.
"Mấy đứa trẻ kia thật là đáng thương, đặc biệt là đứa trẻ tuổi hơi lớn này, trên người toàn là vết thương, ít nhất đã bị ngược đãi liên tục bốn năm năm." Lúc này, một giọng nữ từ bên ngoài phòng bệnh truyện tới. Ngôn ngữ mà cô nói chính là tiếng anh. Thượng Khả rất tinh thông tiếng anh. Bởi vì tiếng anh là ngôn ngữ tiêu chuẩn của máy tính.
"Tình huống của bọn nhóc thế nào?" Một giọng nữ khác hỏi.
"Còn phải quan sát thêm mấy ngày nữa, tình huống trước mắt tương đối ổn định."
Vừa nói xong, cửa phòng bệnh bị mở ra, mấy người nối đuôi nhau tiến vào, thấy Thượng Khả đã tỉnh lại, hơi hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó lộ ra một nụ cười trấn an, chậm rãi đi đến mép giường cậu.
"Nhóc con có khỏe không?" Một vị nam tử hơi lớn tuổi mỉm cười chào hỏi Thượng Khả, nhìn thấy ngũ quan tinh xảo và đôi mắt thanh triệt của cậu, thầm khen một tiếng: Thật là một đứa bé xinh đẹp.
Thượng Khả chỉ nhìn bọn họ chằm chằm, không nói lời nào.
Cô gái đứng cạnh nam tử đột nhiên tỉnh ngộ: "Thám tử Lowen, đứa bé này không phải là người E quốc, chắc nghe không hiểu tiếng anh."
"Bọn nhóc hẳn là người Châu Á, nhưng mà không biết là người Z quốc hay là H quốc."
Lowen dừng một chút, thử dùng vốn từ Z quốc sứt sẹo nói với Thượng Khả một câu "Xin chào."
Thượng Khả gật gật đầu với anh.
Lowen xác định được quốc tịch của cậu, lập tức kêu vị nữ hình cảnh bên cạnh mời một người am hiểu tiếng Z quốc đến. Lần hành động này của bọn họ vẫn chưa bắt được chủ mưu đứng sau màn, cho nên muốn thử tìm kiếm một chút manh mối trên người hai đứa nhỏ này.
"Thám tử, hai đứa trẻ này vừa mới đã trải qua tai nạn nguy hiểm, hy vọng các người không làm kinh hách đến bọn chúng." Nữ bác sĩ mở miệng nhắc nhở.
"Chuyện này là đương nhiên." Lowen bảo đảm. Chính mắt anh đã thấy được những vết thương trên người hai đứa nhỏ này, trong lòng cũng rất thương xót. Nhưng chuyện này tương đối khẩn cấp, nếu lần này lại để cho chủ mưu phía sau màn tiếp tục ung dung ngoài vòng pháp luật, không biết là khi nào mới có thể bắt lại được.
Không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi đi vào, sau khi chào hỏi với mọi người, thì đi đến bên mép giường Thượng Khả, dùng tiếng Z quốc ôn hòa nói: "Xin chào, ông là giáo sư Ramsen, con tên là gì?"
Thượng Khả cũng không trả lời, mà là quay đầu nhìn về phía Phong Tuyển.
"A!" Đáng lẽ đang ngủ say, Phong Tuyển đột nhiên phát ra tiếng hít thở dồn dập, thoạt nhìn thập phần thống khổ.
Nữ bác sĩ bước nhanh qua, xem xét trạng thái thân thể của hắn.
Phong Tuyển giãy giụa một hồi liền tỉnh táo lại, nhưng sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi.
Mọi người nhìn thấy phản ứng của Phong Tuyển, cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, cho đến khi nhìn lại Thượng Khả, mới phát hiện không đúng. Đứa nhỏ này hình như quá bình tĩnh thì phải? Từ sau khi tỉnh lại đến bây giờ, không hiện ra một chút hoảng hốt và sợ hãi nào.
Phong Tuyển sợ hãi nhìn bốn phía xung quanh, cho đến khi nhìn thấy Thượng Khả đang nằm trên một cái giường bệnh khác, mới thoáng an tâm, sau đó giãy giụa muốn đứng dậy.
Nữ bác sĩ vội vàng ngăn lại, tránh cho hắn tự làm mình bị thương. Lúc đầu còn tưởng phải hết sức trấn an một phen, không nghĩ tới Phong Tuyển cũng không kiên trì lâu, rất nhanh đã an tĩnh lại, chỉ dùng một đôi mắt tràn ngập cảnh giác và phòng bị nhìn chằm chằm vào nhóm người của bọn họ, nhìn đến nỗi khiến cho lông tơ trên người bọn họ dựng hết lên.
Đám người Lowen rất kinh ngạc, bọn họ có cảm giác lần này mình đã cứu về hai đứa nhỏ hình như có chút không giống người bình thường.
Xác định cảm xúc của đứa bé đã tương đối ổn định lại, giáo sư Ramsen bắt đầu thử cùng bọn họ giao lưu, trước tiên dò hỏi một số vấn đề đơn giản. Kết quả bọn họ một người thì trầm mặc không nói, một người thì nói không tỉ mỉ.
Nữ bác sĩ chỉ chỉ Phong Tuyển: "Đứa nhỏ này có thể là do đã chịu phải kinh hách, cho nên ký ức bị thiếu sót." Sau đó lại nhìn về phía Thượng Khả, chần chờ nói, "Hệ thống ngôn ngữ của nhóc này không có vấn đề gì, chắc là tạm thời mất đi chức năng."
Đám người Lowen hai mặt nhìn nhau, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ.
"Xem ra là hỏi không được manh mối gì rồi." Nữ hình cảnh cười khổ.
Thượng Khả nhìn nhìn bọn họ, không phải là cậu không muốn nói, mà là đang suy nghĩ cho mạng nhỏ mà thôi, cậu bây giờ tạm thời không thể nói gì hết.
Căn cứ vào tin tức mà hệ thống cung cấp, cỗ thế lực hắc đạo này thập phần khổng lồ, hơn nữa bên trong cảnh sát còn có nội ứng của bọn họ. Lúc trước hình cảnh bao vây tiêu trừ đám người kia, bất quá chỉ là một mồi câu nho nhỏ mà cỗ hắc đạo này ném ra mà thôi, phỏng chừng lần này bọn họ ngay cả một người sống cũng không bắt được.
Thượng Khả cũng không rõ đâu là hình cảnh đâu là nội ứng, nhưng lại biết cỗ thế lực này đã tung hoành mười mấy năm, cho đến khi Phong Tuyển đôi cánh cứng cáp, mới bị tan rã hoàn toàn.
Chỉ cần cậu để lộ ra một chút tin tức, thì chuyện kế tiếp mà cậu và Phong Tuyển sắp sửa gặp phải, rất có thể chính là bị ám sát không ngừng.
Bởi vì trên đường bị vận chuyển ra nước ngoài, bọn họ đã từng gặp qua vị lão đại chủ mưu kia. Tuy rằng chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng lại khắc sâu ấn tượng trong trí nhớ của nguyên chủ thân thể này.Chỉ cần trong mấy ngày này nghe được tin tức linh tinh gì đó từ miệng bọn họ, cũng đủ để cho đám buôn người kia giết người diệt khẩu.
Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ lần này là bảo vệ Phong Tuyển đến hai mươi hai tuổi.
Thượng Khả lúc trước cho rằng đây chỉ là nhiệm vụ làm bảo mẫu bình thường mà thôi, nhưng bây giờ thì cậu cảm thấy mình quả nhiên vẫn còn quá ngây thơ......
Hình cảnh không hỏi được tin tức manh mối nào từ trong miệng hai đứa nhóc, ngay cả thân phận của bọn chúng cũng không biết được, chỉ có thể thông tri với Đại Sứ Quán, cho bọn họ đến đây điều tra.
Nhưng mà Thượng Khả biết, cuối cùng điều tra cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì hết, bọn họ căn bản không tra ra được thân phận của cậu và Phong Tuyển.
Nguyên chủ Bố Nặc là một đứa trẻ sơn thôn ở biên khu Trung Mông, ngay cả hộ khẩu cũng không có, từ nhỏ đã bị phụ thân ngược đãi, về sau thật sự chịu không nổi mà bỏ nhà ra đi, một đường lưu lạc, cho đến khi bị bọn buôn người bắt đi.
Mà Phong Tuyển thì xuất thân từ gia tộc danh giá, bên trong xảy ra tranh đấu nghiêm trọng, anh trai bị người hại chết, hắn cũng mất tích khi đang trên đường đưa tiễn anh trai. Sau đó thời cuộc xoay chuyển, Phong gia sa sút nghiêm trọng, thật sự không còn tinh lực đi để ý đến chuyện khác. Cho đến năm sau, bọn họ mới dốc sức chấn chỉnh lại, nhưng khi đó, đã hoàn toàn mất đi tin tức của Phong Tuyển.
Ở bệnh viện tĩnh dưỡng mấy ngày, Thượng Khả và Phong Tuyển nghỉ ngơi cũng không tồi, có bác sĩ chuyên môn và giáo sư tâm lý hướng dẫn, còn có các loại hoạt động giải trí thích hợp với con nít.
Thám tử Lowen tựa hồ rất thích bọn họ, tuy rằng không tìm được manh mối nào từ trên người bọn họ, nhưng vẫn thường xuyên tới thăm bọn họ. Cho dù Phong Tuyển đối với hắn vẻ mặt không tốt, còn Thượng Khả thì trước sau như một cũng không thèm nói tiếng nào, anh ta vẫn không nổi giận.
Mấy ngày nay không phát sinh viêc gì kỳ quái, Thượng Khả suy đoán đám buôn người kia chắc đã thả lỏng cảnh giác với bọn họ. Nhưng cậu cũng không dám mạo hiểm lộ ra tin tức cho Lowen, cho dù cậu biết vị thám tử Lowen này là người mai sau sẽ tiêu diệt được một trong những người phụ trách quan trọng của đám buôn người. Đáng tiếc anh ta lại quá quan tâm bọn họ, thường xuyên cùng bọn họ tiếp xúc, Thượng Khả cũng không tiện mở miệng.
Qua nửa tháng an dưỡng, thương thế của Phong Tuyển cơ bản đã khôi phục lại như lúc ban đầu.
Mà vết thương ở đùi phải của Thượng Khả lại có chút phiền toái, về sau cho dù có khỏi hẳn đi chăng nữa, cũng không thể thực hiện động tác quá mạnh, đi lại thì vẫn bình thường không ảnh hưởng.
"Khả Khả, cậu yên tâm đi, tớ sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cậu." Phong Tuyển đã bị mất trí nhớ, người trước mắt này chính là ký ức duy nhất của hắn. Thượng Khả mỉm cười gật đầu, cầm tay phải của Phong Tuyển, nhẹ nhàng vuốt ve qua nốt ruồi nhỏ trong lòng bàn tay hắn.
Bọn họ bắt đầu từ đây quen biết, kẻ từ bây giờ sẽ ở bên nhau.
Trải qua ba thế giới vẫn chưa lần nào có thể cùng người này ở bên nhau, một đời này, cậu không muốn lại bỏ qua hắn. Thời gian đến lúc Phong Tuyển hai mươi hai tuổi còn mười sáu năm nữa, mười sáu năm bên nhau, đối với cậu mà nói, đã là một loại xa xỉ.
Mãi đến khi thương thế hai người đã tốt lại, phía bên Đại Sứ Quán vẫn không tra ra được tin tức về thân phận của bọn họ, cho nên địa phương Zf quyết định đưa bọn họ tới trung tâm phúc lợi, bắt đầu cuộc sống tha hương nơi đất khách quê người.
Khi xuất viện, thám tử Lowen tự mình đến đây tiễn bọn họ, dọc đường đi dặn dò mấy trăm lần, một người nói đến vui vẻ vô cùng, hai người còn lại đều không đáp lại.
Lúc đến cửa trung tâm phúc lợi, Lowen có chút lưu luyến không rời.
Thượng Khả đeo ba lô nhỏ mà anh ta đưa, đột nhiên dùng tiếng anh nói một câu với anh: "Cám ơn."
Nói xong, liền xoay người cùng Phong Tuyển tay cầm tay đi vào trung tâm phúc lợi.
Lowen sửng sốt, nhìn hai bóng dáng nhỏ gầy dần dần đi xa, thật lâu sau mới tỉnh ngộ, đứa bé này không chỉ có thể nói...... Có lẽ còn nghe hiểu tiếng anh?
Cho nên, trong khoảng thời gian này bọn chúng cứ im miệng không nói đều là cố ý?