Diêm Lục mặc trường sam màu xanh đen, đơn giản mộc mạc không họa tiết, chỉ có một đai lưng vàng nhạt buộc quanh hông, vạt áo hơi mở lộ ra cơ ngực rắn chắc mà tràn ngập lực lượng, hoàn toàn khác biệt so với các tu chân giả hợp quy tắc khác, thiếu đi vài phần tao nhã câu nệ, nhiều hơn vài phần hào sảng bất kham. Tóc đen tung bay, mắt lạnh bễ nghễ, lộ ra một loại uy nghiêm và lạnh lùng người khác không dám nhìn thẳng.
Thượng Khả ngồi bên cạnh hắn, hồng y tóc trắng không vương bụi trần, một đôi phượng nhãn như mơ màng, quyến rũ xinh đẹp không gì sánh được.
Khí chất hai người hoàn toàn trái ngược, rồi lại hài hòa khó tả, đều là phong tư trác tuyệt, siêu phàm vượt trội.
Tầm mắt mọi người xung quanh đều bị bọn họ hấp dẫn, sau khi trải qua thần uy mà vẫn có phong phạm như thế, thực lực không phải dạng vừa.
Sự thật đúng như thế, Thượng Khả hấp thu tiên linh chi khí La Hợp tiên nhân đưa cho, một lần nữa ngưng kết nội đan, chân nguyên và tiên khí hòa vào làm một, cấp bậc tuy chỉ đạt tới kỳ Hóa Hình, tu vi lại xa xa cao hơn tu chân giả kỳ Phân Thần.
Diêm Lục song tu cùng cậu cũng được lợi, chân nguyên chuyển sang tiên khí, thực lực lại càng tăng mạnh, nếu chống lại cao thủ Đại Thừa kỳ cũng không rơi vào thế yếu. Mà cả giới Tu Chân, cao thủ đạt tới tu vi Đại Thừa kỳ cũng không quá mười người.
Đánh giá một hồi, nhóm cao thủ ở đây không hẹn mà cùng tập trung ánh mắt trên người Thượng Khả. Bởi vì bọn họ đều nhìn ra đây là một linh yêu, hơn nữa còn là linh yêu do linh thực biến thành. Khác với yêu thú, linh thực biến hình không chỉ thế gian hiếm có, mà còn ẩn chứa linh khí thiên địa, nuôi ở bên người có thể gia tăng linh khí, bồi dưỡng chân nguyên, an thần tĩnh khí.
Nếu Thượng Khả vẫn là "Ma" nấm, phỏng chừng cũng không bị chú ý như thế. Hôm nay trên người cậu mang theo tiên linh chi khí, đối với tu chân giả giống như Linh Chi Tiên Thảo, là vật đại bổ.
Tu chân giả tu vi hơi thấp có lẽ không nhìn ra thân phận Thượng Khả, nhưng cũng có thể cảm nhận được trên người cậu phát ra hơi thở "mỹ vị".
Diêm Lục lãnh mắt, nắm eo Thượng Khả, trong chớp mắt đã biến mất.
"Muốn đi đâu?" Diêm Lục hỏi.
"Tầm tiên vấn cổ." Trong đầu Thượng Khả cũng không thiếu tin tức các di tích cổ.
Hai người đi rất tiêu sái, nhưng trong thời gian cực ngắn, dáng vẻ oanh liệt của bọn họ lại danh chấn cả Tu Chân giới. Hai cao thủ có thể so với Đại Thừa kỳ đột nhiên xuất hiện, một người trong đó còn là yêu tu linh thực hiếm thấy, đây không thể nghi ngờ là một tin tức khiến người khác khiếp sợ. Càng ly kỳ là không ai biết bọn họ. Trong khoảng thời gian này, không biết có bao nhiêu người bắt đầu âm thầm truy xét thân phận của bọn họ.
Trong rừng cây, Diêm Lục đang ngồi cạnh đống lửa mặt không đổi sắc nướng nấm (thật), cách đó không xa chợt truyền đến tiếng kêu cứu nhưng mí mắt hắn cũng không thèm động, ánh mắt vẫn chăm chú trên xiên nấm sắp nướng chín.
Nhưng chỉ một lát sau, một tiếng xé gió từ xa mà đến, mấy thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt Diêm Lục.
Nữ tử đi đầu bị người đuổi giết nhìn thấy Diêm Lục, ánh mắt liền sáng ngời, bay vọt tới bên cạnh hắn lo lắng nói: "Vị đạo hữu này, mong ngươi giúp bọn ta một tay đuổi đám người xấu này đi."
Diêm Lục lúc này mới giương mắt nhìn nàng một cái, lật xiên nấm nướng, rồi lại hạ mắt xuống, hoàn toàn không có ý tứ động thủ.
"Đạo hữu, mong ngươi..." Lời còn chưa dứt đã bị tiếng nam tử trong rừng cây cắt đứt: "Phong Lạc Linh, nếu muốn bảo trụ tính mạng sư huynh đệ ngươi thì ngoan ngoãn theo chúng ta trở về."
"Lũ người phái Đằng Xà vô sỉ, ta tuyệt đối sẽ không đi theo các ngươi!" Trong mắt Phong Lạc Linh long lánh nước mắt, vẻ mặt thấy chết không sờn thoạt nhìn rung động lòng người.
Nhóm sư huynh đệ của nàng thấy thế ồn ào tỏ vẻ thề sống thề chết bảo vệ an toàn cho nàng.
Diêm Lục nhíu mày, một buổi chiều im lặng nhàn nhã đã bị bọn người thối này phá hủy.
Lúc này, người phái Đằng Xà phát động công kích, trong đó có một mũi kiếm bay về phía Phong Lạc Linh. Phong Lạc Linh không biết là cố ý hay là vô ý, vừa lúc đứng ở phía trước Diêm Lục, chờ đợi mũi kiếm đánh úp lại, lập tức tránh ra, mặc cho mũi kiếm bay về phía Diêm Lục.
Trong mắt Diêm Lục chợt lóe hàn quang, tùy tay bắn ra một cục đá, cục đá đánh lên lưỡi kiếm lập tức hóa thành mảnh vỡ, mà phi kiếm cũng đổi hướng, bay đến phía đất trống.
Người bên phái Đằng Xà âm thầm kinh hãi, người này chỉ dùng một cục đá đã đánh bay một phi kiếm ẩn chứa chân nguyên?
"Cút!" Diêm Lục lạnh lùng quát một tiếng, thanh âm như tiếng chuông, uy thế nghiêm túc, chấn động tâm linh mọi người.
Mấy người phái Đằng Xà đưa mắt nhìn nhau, trong lòng sinh kiêng kị, một người trong đó hỏi: "Không biết tôn giả là thần thánh phương nào?"
"Ta nói, " Diêm Lục lại lật xiên nấm nướng trên tay, "Cút!"
Tiếng "cút" tiếp theo mang theo Âm Công, như kim nhọn hung hăng đâm vào nguyên thần mọi người. Một cơn đau nhức ùa đến, sắc mặt mọi người đột biến.
Thật mạnh! Trên mặt hai nhóm người đều lộ vẻ kinh hãi.
"Mạo phạm tiền bối, là chúng ta lỗ mãng, xin thứ lỗi." Người phái Đằng Xà cũng coi như thức thời, "Chúng ta cáo từ."
Diêm Lục không để ý bọn họ, nếu không phải nấm nhỏ không thích giết người, không chừng hắn đã sớm giết chết hết.
Chờ nhóm người phái Đằng Xà rời đi, Phong Lạc Linh chầm chậm tiến lên, hành lễ nói: "Đa tạ đạo hữu xuất thủ tương trợ."
Khi nói chuyện, một đôi mắt đẹp ẩn tình lưu luyến trên người Diêm Lục. Nàng nhận ra người này là nam tử xuất hiện trong hào quang lúc Hỗn Nguyên giới đóng cửa. Phong tư ngạo nhân kia khiến nàng khắc sâu ấn tượng, đến nay không quên. Không nghĩ bọn họ có duyên gặp nhau ở đây, thật là khiến người ta phấn khích.
"Tiểu nữ tử là Phong Lạc Linh phái Thanh Trần, không biết các hạ xưng hô thế nào?"
Diêm Lục nhắm mắt làm ngơ, nhìn nấm đã nướng xong, bắt đầu ăn. Vừa nếm một miếng liền nhíu mày, hừ, quả nhiên không ngon bằng nấm nhỏ của mình làm.
Phong Lạc Linh thấy Diêm Lục không thèm nhìn nàng, trong lòng có chút khó chịu, lại không phát tác, vẫn mỉm cười nói: "Đạo hữu thích ăn nấm sao? Tiểu nữ tử ta am hiểu trù nghệ, không bằng để tiểu nữ tử làm cho ngài ăn, coi như cảm tạ ân cứu mạng của đạo hữu."
"Phong sư muội..." Các sư huynh đệ của Phong Lạc Linh đang muốn ngăn lại bị ánh mắt nàng chặn đứng.
Giờ phút này nàng chỉ thầm nghĩ làm sao để kết giao với Diêm Lục, hoàn toàn không bận tâm sư huynh đệ của nàng đang bị thương.
Phong Lạc Linh chân thành cúi người, vén ống tay áo, vươn tay nhặt mấy cây nấm ở dưới đất. Nàng vẫn không phát hiện một cây nấm trắng trong đó âm thầm lăn ra chỗ khác, lướt qua đầu ngón tay nàng.
Ánh mắt Diêm Lục ngoan độc, quét ngang ống tay áo, không lưu tình hất bay nàng ra ngoài.
"Phong sư muội!" Mấy người Thanh Trần phái lập tức xông lên trước nâng nàng, trợn mắt nhìn Diêm Lục trách móc: "Ngươi làm gì? Thân là nam tử, lại đánh một nữ tử yếu đuối? Có biết xấu hổ hay không?"
"Ta vừa rồi nói "cút", cũng bao gồm các ngươi." Diêm Lục không quan tâm cái gì mà xấu hổ với không xấu hổ, ánh mắt nhìn mọi người đều như vật chết.
Phong Lạc Linh luôn được sủng ái, từ nhỏ đã tự cao tự đại vì mỹ mạo của bản thân, chưa từng bị nam nhân nào sỉ nhục như thế.
Nàng nũng nịu nói: "Ta lấy lễ đối đãi, ngươi không nhận cũng không sao, vì cớ gì còn muốn đánh lén ta?"
Sát khí trong mắt Diêm Lục chợt lóe rồi biến mất, ngón tay chạm lên châm trúc, âm thầm cân nhắc dùng loại phương thức nào giết đám người này nhanh nhất.
"Ta lặp lại lần nữa, cút!" Diêm Lục nghĩ đến sự thiện lương của nấm nhỏ, đấu tranh với bản năng của mình.
"Ngươi..." Phong Lạc Linh còn muốn tranh luận lại bị các sư huynh đệ của nàng giữ chặt. Phong Lạc Linh không biết nặng nhẹ, những người khác lại rõ ràng cảm nhận được nguy hiểm. Thay vì đối mặt với người nam tử trước mắt này, bọn họ tình nguyện đánh nhau với những người phái Đằng Xà.
Phong Lạc Linh nhanh chóng bị các sư huynh đệ khuyên đi, trước khi đi vẫn không quên u oán trừng Diêm Lục một cái. Trong lòng âm thầm thề, sớm muộn gì sẽ có ngày người nam nhân không ai bì nổi này phủ phục dưới chân nàng.
Sau khi mấy người đó rời đi, Thượng Khả trà trộn trong đống nấm khôi phục hình người, khoác áo lên, sau đó ngồi xuống cạnh Diêm Lục, nhận lấy xiên nấm nướng trong tay hắn, nói: "Ta giúp ngươi nướng một lần nữa đi, mấy xiên này để ta ăn cho."
Sát khí trên người Diêm Lục lập tức tan thành mây khói, ôm eo Thượng Khả, lười biếng tựa cằm lên vai cậu, im lặng nhìn cậu nướng nấm.
"Sau này biến thành nấm thì chờ ở trên người ta, miễn cho bị người khác nhặt mất." Người đàn bà kia hẳn nên cảm thấy may mắn vì không đụng tới nấm nhỏ của hắn, nếu không thì hắn ít nhất cũng sẽ chặt đứt một cánh tay nàng.
"A." Thượng Khả đột nhiên cười một tiếng.
"Cười cái gì?"
"Ngươi có nhớ nữ tử kia không?" Thượng Khả hỏi.
"Nhớ nàng làm cái gì?" Diêm Lục thờ ơ.
Thượng Khả cười cười: "Cũng phải."
Lúc đầu ở Hỗn Nguyên giới thì nàng chẳng thèm ngó tới Diêm Lục già nua, ngay cả tôn trọng tối thiểu cũng không có, hiện giờ nhìn thấy Diêm Lục hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng lại ân cần có thừa, đãi ngộ khác biệt không khỏi cũng quá rõ ràng. Cho dù đó là một thế giới nhìn bề ngoài thì nhân phẩm cũng rất trọng yếu nha.
Hai người cũng không biết, sau lần này, Phong Lạc Linh bắt đầu tìm hiểu tin tức của bọn họ, rồi bám theo bọn họ, thường "ngẫu nhiên gặp".
Rất nhanh, tên tuổi của Diêm Lục và Thượng Khả đã lan rộng, hai người bất kể đi đến đâu đều sẽ đưa tới chú ý.
Tồn tại của Thượng Khả khiến đông đảo cao thủ chạy theo như vịt. Tiên linh chi khí trên người cậu đối với tu chân giả không cần nói cũng biết.
Tu chân giả chính đạo không phải đều là người lương thiện, bọn họ khác ma tu chỉ là phương thức tu hành. Giết người đoạt bảo tràn lan, chỉ cần củng cố cảnh giới, thực lực siêu tuyệt thì không cần e ngại nhân quả báo ứng. Trước khi Độ Kiếp, đại đa số người cũng sẽ không lo lắng đến hậu quả giết chóc đối với tu hành.
Sau khi những tên mưu đồ gây rối chết trên tay Diêm Lục thì danh khí Diêm Lục cũng càng lúc càng lớn. Không ít người cho rằng hắn có được thực lực cường đại, tiến giai thần tốc như thế là vì yêu linh Thượng Khả phụ trợ.
Chuyện hai người song tu cũng không còn là bí mật. Thượng Khả tuy là nam tử, nhưng dung mạo tuyệt sắc, đối với những người khác thì song tu cùng linh vật như vậy là một loại thể nghiệm mới lạ, cũng là một loại dụ hoặc khó nói.
Lời đồn đãi càng truyền càng vi diệu.
Thượng Khả dường như bị coi là thần vật chuyển thế, song tu cùng cậu tu vi sẽ một ngày ngàn dặm.
Thượng Khả thoắt cái đã trở thành mục tiêu giới Tu Chân tranh nhau truy đuổi. Nhưng Diêm Lục thực lực mạnh, bọn họ đánh không lại liền bắt đầu áp dụng chiêu trò dụ dỗ, đưa ra đề nghị "thuê" Thượng Khả, hoặc là dùng các loại bảo vật trao đổi máu và tóc cậu. Diêm Lục nghe thế, trực tiếp phá những môn phái này đến long trời lỡ đất.
"Thuê" Thượng Khả, trao đổi máu? Đám người kia thật sự nghĩ Thượng Khả là nấm hắn trồng sao? Cho dù là vậy, bọn họ cũng đừng hòng có được một sợi tóc của nấm nhỏ.
"Chúng ta bế quan đi." Diêm Lục đề nghị.
"Được." Thượng Khả vui vẻ nhận lời.
Diêm Lục không hy vọng lúc mình cùng nấm nhỏ song tu bị người khác quấy rầy.
Thượng Khả thì là bởi vì tu vi của hai người, chỉ cách một bước nữa là tới Đại Thừa kỳ, cần tìm nơi yên ắng đột phá bình cảnh.
Hai người tìm một chỗ thiên thời địa lợi linh khí sung túc, phong cảnh đẹp và tĩnh mịch. Sau khi bày ra cấm chế, hai người liền bế quan tu luyện rời xa phàm trần thế tục.
Trong núi không rõ thời gian, Thượng Khả cùng Diêm Lục trải qua những ngày uyên ương hí thủy, mặt trời lặn mây mưa thất thường, nhàn rỗi luyện khí nấu cơm nuôi nấm. Cuộc sống song tu bình thản, thoải mái, không biết xấu hổ.
Cho đến khi một hồi biến hóa giáng xuống.
~~~~~~~~~~~
Editor có lời muốn nói: hí hí tối qua đi j-volution vui quá thể =)))) Isaac đẹp trai kinh khủng Đông Nhi thì nhiệt tình, Soobin thì ôi soái, Uni thì nhìn như hàn quốc nhất là Toki huhu~~~~~ con t(r)ym fangirl bé bỏng của tui chịu hỏng nổi ≧﹏≦