【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến —— ngăn cản Dayton lan truyền gen biến dị. 】
【 Ba nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, đạt được điểm thưởng gấp ba. Thể chất +(++), trí nhớ +(++), tinh thần lực +(++), mỹ mạo +(++), thọ mệnh +(++), trong ngoặc là điểm thưởng của nhiệm vụ phụ tuyến. 】
【 Ngoài ra có thể chọn hai tài nghệ để tiến hành học tập. 】
Thượng Khả vẫn nằm không nhúc nhích, trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh cuối cùng, Tần Uyên ôm thi thể của cậu gào khóc, trong lòng cảm thấy vô cùng đau xót. Đối với cậu, mỗi thế giới đều có thể gặp lại nhau, nhưng đối với anh ấy lại là lần lượt mất đi, không thể quay lại.
“Hệ thống, tôi nhớ cậu từng nói chỉ cần tôi hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ là có thể lựa chọn quay lại thế giới thật, cũng có thể lựa chọn quay lại từng thế giới để sửa lại kết cục.”
【 Không chỉ phải hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ mà độ hoàn mỹ của nhiệm vụ phải trên %. 】
“Độ hoàn mỹ hiện tại của tôi là bao nhiêu?”
【%—— hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến: điểm; hoàn thành hai nhiệm vụ: điểm; hoàn thành ba nhiệm vụ rồi tử vong: điểm; hoàn mỹ sống sót: điểm;】
%, cao hơn nhiều so với dự đoán của cậu, tiếp theo nhất định phải tranh thủ hoàn thành ít nhất hai nhiệm vụ, nếu có thể may mắn sống sót vậy thì càng tốt.
Thượng Khả sắp xếp lại suy nghĩ, giữ vững tinh thần chuẩn bị học kỹ năng.
Cậu nghĩ một hồi, cuối cùng lựa chọn 【 đua xe 】 và 【 sửa chữa 】, đồng thời nâng cấp võ thuật và y thuật.
Ra khỏi không gian trăm luyện, Thượng Khả chính thức tiến vào thế giới tiếp theo.
°~~~~°~~~~°
Chậm rãi mở mắt ra, cậu phát hiện mình dường như đang ngồi trong một chiếc xe bay, bên trong xe ngoại trừ một tài xế thì chỉ có một mình cậu ngồi ở ghế sau. Cảnh vật ngoài cửa sổ lướt nhanh về đằng sau, các tòa nhà cao tầng san sát, có thể thấy được đây là một thế giới có trình độ khoa học kỹ thuật phát triển.
Thượng Khả nhẹ nhàng thở ra, hệ thống lần này coi như còn có chút lương tâm, không để cậu vừa mở mắt ra đã phải đối mặt các loại tình huống nguy hiểm.
Tiếp đó, tin tức có liên quan tới thế giới này lập tức được truyền đến.
Thân phận lần này của Thượng Khả là Việt Trạch – đứa con cả của đại gia tộc Việt gia ở đế quốc liên minh, năm nay vừa tròn mười chín tuổi, từ nhỏ đã thông minh hơn người, tài hoa xuất chúng, được cha Việt Trình yêu quý, là người thừa kế tương lai của Việt gia. Nhưng khi “cậu” mười tám tuổi, không may bị nhiễm bệnh độc tinh thần.
Bệnh độc tinh thần đã xuất hiện hơn ba trăm năm, cho đến nay vẫn chưa tìm được nguồn gốc của siêu vi trùng cũng như phương pháp chữa khỏi hoàn toàn, chỉ biết loại siêu vi trùng này ẩn giấu trong trung khu thần kinh của con người, một khi phát bệnh, trong vòng ngày sẽ điên cuồng mà chết. Biện pháp giải quyết duy nhất chỉ có cách loại bỏ dây thần kinh tình cảm, loại trừ bệnh độc tinh thần từ gốc rễ.
Loại phương thức trị liệu này tuy rằng có thể khôi phục thần trí nhưng người được điều trị sẽ mất toàn bộ cảm xúc bình thường, người thân, bạn bè thậm chí tình địch đều bị bọn họ coi như một chuỗi số liệu, không có hỉ nộ ái ố. Quan trọng hơn là người tiếp nhận loại trị liệu này sẽ bị giảm tuổi thọ, sống không quá tuổi. (Lại t có âm mưu gì đâu đây...)
Đế quốc gọi những người này là “Người thủ ước”, hàng năm ước chừng xuất hiện hơn người thủ ước, người bị bệnh độc tinh thần không kịp cứu chữa mà chết có khoảng hơn người. Nói chung, tỷ lệ bệnh độc tinh thần phát sinh cao thường là những bình dân có cuộc sống khó khăn gian khổ và quần thể có tâm lý kém, xác suất thiên chi kiêu tử như Việt Trạch phát bệnh thật sự là cực kì bé nhỏ. Nhưng vận rủi lại cố tình rơi lên đầu “cậu”.
Nhìn thấy Việt Trạch điên cuồng, Việt Trình cuối cùng đưa ra quyết định gian nan, để cậu tiếp nhận trị liệu, cho dù loại trị liệu này sẽ làm tuổi thọ giảm xuống còn tuổi.
Nhưng ông không biết, Việt Trạch điên cuồng không phải bởi vì bệnh độc tinh thần, mà là do em trai Việt Huyên đã tiêm thuốc tinh thần đặc thù cho “cậu”, loại thuốc này khiến người ta điên cuồng, chỉ cần qua một hai ngày sẽ tự hồi phục, nếu uống đúng thuốc chữa trị thì chỉ vài tiếng đồng hồ là khỏi.
Loại thuốc tinh thần này rất khó kiểm tra ra, bác sĩ phụ trách trị liệu cho Việt Trạch lại là do Thường phu nhân – mẹ Việt Huyên, cũng chính là mẹ kế Việt Trạch tự mình đưa tới, trải qua một loạt sắp xếp tinh vi, Việt Trạch vốn khỏe mạnh bị coi như người bệnh tâm thần, đẩy vào phòng trị liệu, biến thành một người thủ ước không có tình cảm, sống không quá tuổi. Đồng thời, “cậu” cũng hoàn toàn mất đi tư cách trở thành người thừa kế.
Người thủ ước ngoại trừ thiếu sót cảm tình, năng lực trên mọi phương diện khác sẽ không bị xóa bỏ, thậm chí có vài người sẽ biểu hiện ra tiềm lực kinh người, Việt Trạch chính là người như thế, “cậu” là người rất tập trung, tốc độ học tập gấp ba trước kia, kỹ thuật lao động và thể năng lại càng tăng mạnh.
Việt Huyên thấy thế, lòng ghen tị lại dấy lên, sau khi thương lượng với mẹ mình liền bí mật cho Việt Trạch một thân phận giả, sau đó gửi tư liệu và chứng nhận trị liệu của “cậu” tới trung tâm phân phối người thủ ước. Đây là tổ chức thành lập để tạo công việc cho người thủ ước, người thủ ước tuy rằng sống không lâu, nhưng bọn họ là quần thể rất có nguyên tắc, một khi kí kết khế ước sẽ nghiêm túc chấp hành điều khoản trong khế ước, sẽ không vì ích lợi dụ dỗ hoặc bạo lực uy hiếp mà phản bội chủ nhân, cho dù thương tổn người nhà bọn họ, bọn họ cũng sẽ không dao động.
Đây cũng là ý nghĩa của cái tên “Người thủ ước”, bọn họ đều là những người giữ luôn lãnh khốc chấp hành và giữ vững nguyên tắc, cũng là một những con người đáng thương không có mục tiêu.
Năng lực của người thủ ước khác nhau, bọn họ sẽ được trung tâm phân phối đánh giá bằng số sao. Việt Trạch đổi tên thành “Thượng Trạch”, sau khi trải qua sát hạch được người phụ trách của trung tâm phân phối đánh giá sao rưỡi, tổng hợp lại tố chất trung – thượng, về phương diện công tác, vũ lực và nội vụ đều rất có ưu thế, thuộc loại nhân tài tương đối toàn năng.
Người thủ ước trên ba sao bình thường đều do trung tâm phân phối tự tiến cử tới nhóm quyền quý. Việt Trạch mọi thứ đều vượt trội, không quá hai ngày liền được một quý tộc thuê.
Vị quý tộc này có lãnh địa riêng của mình, ở quận Bảo Á cách thủ đô hơn ba trăm km. Hắn là nhân vật chính của thế giới này – Lục Tu Phàn, Việt Trạch được hắn thuê, ở bên cạnh hắn công tác ba năm cũng được trọng dụng. Sau đó không lâu, Việt Huyên nhất kiến chung tình với Lục Tu Phàn, lại phát hiện Việt Trạch trở thành trợ lý bên cạnh Lục Tu Phàn, thì ghen tị như điên, bởi vậy lại tìm cách hại Việt Trạch.
Việt Trạch thờ ơ với sự hãm hại của gã, không hận cũng không buồn, chỉ biết chấp hành mệnh lệnh của Lục Tu Phàn, kết quả một lần ngoài ý muốn bị Việt Huyên hãm hại. Lục Tu Phàn cũng không biết Việt Trạch là đại thiếu gia Việt gia, mãi cho đến khi “cậu” chết oan thì cho điều tra mới phát hiện ra chân tướng. Lục Tu Phàn đem kết quả điều tra nói cho Việt Trình, vốn tưởng rằng Việt Trình sẽ xử lý, ai ngờ ông ta chỉ nói cho có lệ sau đó lại bỏ qua.
Người nhà Việt Trạch còn không để ý, thì người ngoài như Lục Tu Phàn có thể nói gì? Nhưng đây là người từng làm cho hắn, hắn nhất định sẽ không để “cậu” chết oan uổng, cho dù “cậu” chỉ là một người thủ ước không có tình cảm.
Vài năm tiếp theo, Việt gia liên tục bị Lục Tu Phàn âm thầm chèn ép, mọi chuyện đều không thuận lợi. Việt Huyên không biết mọi phiền phức từ gia tộc đều đến từ Lục Tu Phàn, còn muốn lợi dụng đám hỏi với Lục gia để củng cố thế lực gia tộc, sau khi bị từ chối lại ý đồ sắc dụ, cuối cùng khiến Lục Tu Phàn phản cảm, chịu cảnh tai hoạ ngập đầu.
Chuyện sau đó, thật ra cũng không liên quan đến Việt Trạch nữa. Bởi vì cho đến lúc “cậu” chết đi cũng không ai biết “cậu” vốn là một người khỏe mạnh, càng không ai thật lòng suy nghĩ về cái chết của “cậu”. Cứ thế im lặng rời khỏi thế giới mờ ảo này với một trái tim băng giá.
Lúc Thượng Khả tới, Việt Trạch đã trở thành người thủ ước, hơn nữa lấy thân phận “Thượng Trạch” được Lục Tu Phàn thuê, trước mắt đang trên đường đến quận Bảo Á.
【 Nhiệm vụ chủ tuyến: một lần nữa trở thành người thừa kế Việt gia. 】
Thượng Khả quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, âm thầm tự nhủ: Việt Trạch, cậu yên tâm đi, tôi sẽ lấy lại công bằng cho cậu, sẽ không để chân tướng vĩnh viễn chồn vùi cùng cậu dưới bóng đêm.
“Thượng tiên sinh, tới rồi.” Lái xe đỗ xe lại, nói với Thượng Khả ngồi phía sau.
Thượng Khả xuống xe, thứ đầu tiên đập vào mắt là một hoa viên rộng lớn xinh đẹp mê người. Sau đó là một biệt thự hùng vĩ, nhưng trông có chút lâu đời.
Một ông già mặc đồ quản gia tới chào đón: “Thượng tiên sinh, hoan nghênh cậu tới biệt thự Lục gia, mời vào.”
Thượng Khả vừa đi theo quản gia vào biệt thự vừa nghe lão giới thiệu: “Kẻ hèn() tôi tên là Phí Lâm – quản gia của Lục gia, sau này nếu cậu gặp vấn đề gì trong công việc hay sinh hoạt có thể tới tìm tôi.”
( xưng hô khách sáo)
Thượng Khả gật gật đầu không lên tiếng.
Phí Lâm cũng không để ý, lão biết rõ tính cách của người thủ ước, từ trước đến nay bọn họ đều ít nói, lúc giải quyết công việc sẽ không dao động tình cảm.
Phí Lâm dẫn Thượng Khả tới một căn phòng nói: “Đây là phòng của cậu, phòng của chủ nhân ở cuối hành lang. Hiện tại ngài ấy không ở trong biệt thự, khoảng ba ngày sau mới trở về, mấy ngày này cậu làm quen với công việc trong biệt thự một chút.”
Phí Lâm cũng không nhắc nhở cậu cẩn thận xem quy trình công tác và nhiệm vụ được sắp xếp, bởi vì ưu điểm lớn nhất của người thủ ước là hiệu suất chấp hành cao. Ông tin chắc trước khi tới biệt thự cậu ta đã ghi nhớ nội dung khế ước và lịch trình công tác rồi.
Phí Lâm dặn dò vài câu rồi rời khỏi phòng.
Thượng Khả lúc này mới nới lỏng thần kinh căng chặt, làm một mặt than đủ tư cách thật không dễ dàng.
Cậu lấy giấy khế ước và giấy công tác từ trong hành lý ra, tùy ý quét mắt một lần liền nhớ rõ.
Phí Lâm tuổi tác đã cao, lúc này cần có người chia sẻ công việc, cũng dần dần chuyển giao công việc luôn. Công việc của ông không chỉ là giúp Lục Tu Phàn xử lý công việc, bảo vệ an toàn mà còn cả sinh hoạt thường ngày.
Thượng Khả cất giấy tờ đi, sửa sang lại hành lý, sau đó rời khỏi phòng ra ngoài làm quen hoàn cảnh.
Đối với Thượng Khả là người thủ ước, Phí Lâm vẫn có chút yên tâm. Trước khi cậu vào biệt thự, Phí Lâm đã cho người kiểm tra thân thể cậu một lần nữa, xác định thân phận người thủ ước của cậu. Chỉ cần xác định được điểm này, bối cảnh các kiểu không cần điều tra, bởi vì người thủ ước sẽ không phản bội chủ nhân mình, cũng không kí khế ước với người khác khi chưa hết hợp đồng.
Đây là phẩm chất trân quý duy nhất còn lại của người thủ ước sau khi mất đi mọi tình cảm, cũng là một loại dấu vết tàn khốc.
Người hầu trong ngôi biệt thự này rất ít, ngoại trừ quản gia Phí Lâm thì chỉ có một đầu bếp, một người làm vườn, hai hộ vệ và hai nữ phó. Thượng Khả đoán ngôi biệt thự này không để cái gì quan trọng, chỉ là nơi Lục Tu Phàn nghỉ ngơi.
Hiện tại cậu rất muốn nhìn thấy người đàn ông này, không biết anh ta có phải là người mình muốn tìm không. Có điều, dù là thật cậu cũng không có ý định tiến thêm một bước với anh ta, bởi vì lần làm nhiệm vụ này dù cậu có thể sống sót cũng chỉ sống được đến tuổi. Ngay từ đầu đã không có hi vọng, không bằng đừng bao giờ bắt đầu.
Thân phận người thủ ước dễ dàng trở lá chắn che chở cho cậu. Một người không có tình cảm thì sao có thể sinh ra cảm tình với người khác.