Việt Huyên được đưa về phòng giam, Thường phu nhân lập tức bổ nhào đến cạnh gã, ôm mặt gã khẩn trương hỏi: “Tiểu Huyên, con sao rồi?”
Ánh mắt Việt Huyên thật thà nhìn Thường phu nhân, không nói một lời.
Thường phu nhân chảy nước mắt, run rẩy hỏi: “Bọn họ thật sự ra tay với con? Tiểu Huyên, con nói cho mẹ biết, có phải thế thật không?”
Việt Huyên vẫn không một lời nào, ánh mắt dại ra không có sức sống.
Thường phu nhân đau lòng không thôi, điên cuồng gào thét ra bên ngoài cửa phòng giam: “Lục Tu Phàn, mày trả thù riêng, Việt gia và Thường gia sẽ đòi lại công đạo!”
Lục Tu Phàn đứng ở ngoài phòng giam lạnh lùng nhìn bà ta, trên mặt không có biểu tình gì.
Đúng lúc này, máy liên lạc của hắn đột nhiên vang lên, là dãy số của một người trong nhóm hộ vệ hắn an bài cho Thượng Khả.
Lục Tu Phàn bắt máy, vừa nghe được hai câu, đột nhiên biểu tình thay đổi khiến người ta sợ hãi, sau đó lập tức triệu tập hộ vệ, mang theo sát khí nặng nề đi ra ngoài.
Dưới sự bảo vệ của hắn mà Thượng Khả vẫn gặp phải nguy hiểm! Cả cơ thể Lục Tu Phàn căng chặt tựa như một con dã thú sắp sửa cắn người khiến hộ vệ xung quanh sợ tới mức không dám thở mạnh.
Lục Tu Phàn nhảy lên xe bay, mở GPS, phát hiện chiếc xe của Thượng Khả đang lấy tốc độ cực nhanh chạy ra vùng ngoại ô, tốc độ này rõ ràng đã vượt quá khả năng người bình thường có thể chịu được, nếu người bình thường đi xe dưới tốc độ này chắc chắn không chịu nổi mấy tiếng đồng hồ.
Sắc mặt Lục Tu Phàn càng âm trầm, mang theo hộ vệ bay nhanh tới chỗ Thượng Khả.
Tuy rằng đã tăng tốc độ lên mức tối đa mà hắn có thể điều khiển được, nhưng khi bay tới nơi cũng đã qua giờ sau.
Ở phía trước, Thượng Khả đang lái xe theo hình chữ Z bay lơ lửng trên hồ nước, thân xe bảo trì khoảng cách với mặt nước từ mét đến mét. Hồ nước bị gió xe bay ma sát tạo ra từng vòng gợn sóng đan xen nhau, thấy có một người đang nổi ở giữa hồ. Lục Tu Phàn thu hẹp cự li lại, không ngoài dự đoán đó không phải là Thượng Khả.
Nhưng nếu đã có người nhảy thoát khỏi xe thì có nghĩa là Thượng Khả đã nghĩ tới cách tự cứu.
Lục Tu Phàn giao người trong hồ cho hộ vệ, sau đó tập trung hết lực chú ý lên Thượng Khả và chiếc xe bay.
Lúc này Thượng Khả đã đầu váng mắt hoa, không phát hiện Lục Tu Phàn đã đến, chỉ biết dựa theo quỹ đạo đã định mà di chuyển trên hồ. Bốn phía rất trống trải không cần phải lo lắng sẽ đụng vào chướng ngại gì.
Đáng lẽ ra cậu nên nhảy khỏi xe chạy trốn nhưng Vân Linh ngồi phía sau đã hoàn toàn hôn mê, một khi cậu bỏ xe, Vân Linh nhất định sẽ chết. Tai, mắt, mũi và miệng của Thượng Khả đều chảy máu, đầu đau muốn nứt ra, không thể bình tĩnh để suy nghĩ cách thoát.
“Tiểu Trạch, nhảy khỏi xe!” Đúng lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng hét to quen thuộc.
Tinh thần Thượng Khả chấn động, xuyên thấu qua màn sương máu nhìn thấy mấy bóng xe.
Lục Tu Phàn đến!
“Tiểu Trạch mau nhảy khỏi xe!” Lục Tu Phàn thông qua máy theo dõi từ xa, có thể nhìn thấy rõ Thượng Khả trên ghế lái. Khuôn mặt cậu trắng bệch, mấy vết máu trông rất ghê người, đôi mắt đỏ sậm giống như viên đá quý bị nhuốm máu, mồ hôi và máu giao hoà với nhau nhuộm nên một màn máu ở khóe mắt. Bộ dạng thảm thiết mà yêu dã này làm trái tim Lục Tu Phàn co chặt, hận không thể lập tức xông lên trước cứu cậu ra.
Lục Tu Phàn sai người phủ một tầng lưới cảm ứng trên mặt hồ, nếu Thượng Khả nhảy khỏi xe sẽ giảm thiểu thương tổn. Nhưng Thượng Khả lại chậm chạp không chịu nhảy, hắn lo lắng vô cùng, nhịn không được kêu to thúc giục.
Thượng Khả nghiêng đầu ra sau, bấy giờ Lục Tu Phàn mới thấy phía sau còn có một người. Thân thể người nọ ngả về một bên, không nhúc nhích, rõ ràng đã hôn mê.
Lục Tu Phàn lại hét to: “Tiểu Trạch, mặc kệ cậu ta, nhảy khỏi xe đi!” Trong ngữ khí còn mang theo mệnh lệnh, vốn nghĩ Thượng Khả sẽ nghe theo mệnh lệnh, ai ngờ cậu lại không chịu hành động, vẫn kiên trì lái xe.
“Đáng giận! Tiểu Trạch, nhảy khỏi xe, nhảy khỏi xe cho tôi!” Gân xanh trên trán Lục Tu Phàn căng to, nắm chặt tay như muốn bóp nát màn hình theo dõi.
Đây là lần đầu tiên Thượng Khả chống lại mệnh lệnh của hắn, chỉ vì một người râu ria. Lục Tu Phàn vẫn luôn cho rằng không phải tất cả người thủ ước đều không có tình cảm, một màn trước mắt này lại lần nữa chứng thật suy đoán của hắn. Nhưng bây giờ hắn tình nguyện suy đoán của mình là sai.
Người thủ ước vẫn luôn kiên trì nghĩa vô phản cố, chỉ cần đã quyết định thì sẽ không dao động, cho dù trả giá sinh mệnh cũng không hối tiếc, hoặc nên nói, bọn họ còn không biết sinh mệnh mình quý giá đến mức nào.
Ý thức Thượng Khả hỗn độn, thân thể như chết lặng. Nếu lần này cậu chết thì chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, nhưng khi từng tiếng gào thét của Lục Tu Phàn truyền vào tai, cậu lại không muốn từ bỏ.
Thượng Khả buộc tinh thần mình tỉnh táo lại, đại não vận chuyển.
Trên mặt hồ có lưới bảo hộ Lục Tu Phàn bố trí, cậu tạm thời không cần lo đến chênh lệch độ cao và va chạm với mặt nước, chỉ cần nhảy vào phạm vi bảo vệ của lưới thì % là hai người sẽ được cứu.
Còn một cơ hội! Thượng Khả mở mắt ra, điều khiển xe bay thẳng tắp về phía trước, rất nhanh đã vọt khỏi phạm vi hồ nước, biến thành một chấm nhỏ màu đen phía chân trời.
Lục Tu Phàn hoàn toàn không dự đoán được Thượng Khả sẽ đột nhiên lái xe đi, nhất thời lòng nóng như lửa đốt, lái xe đuổi theo.
Nhưng hắn vừa đuổi theo được mấy trăm mét thì thấy xe Thượng Khả bay từ xa về.
Lục Tu Phàn lập tức dừng xe lại, nhìn chăm chú, thình lình phát hiện trên ghế lái đã không có ai. Không biết lúc nào Thượng Khả đã chui đến ghế sau, một tay ôm người thủ ước hôn mê, một tay đặt trên cửa xe, ánh mắt thẳng tắp nhìn ra bên ngoài.
Lấy tốc độ của xe bay, cậu chỉ có giây để nhảy khỏi xe, hơn nữa phải bắt đúng thời cơ, nếu không một khi nhảy chệch khỏi lưới bảo hộ, chắc chắn là cửu tử nhất sinh.
Thượng Khả tập trung cao độ, trong lòng âm thầm tính toán thời gian và khoảng cách.
, , … Chính là lúc này!
Thượng Khả ôm lấy Vân Linh, tông mở cửa xe, nhảy ra ngoài.
Thân thể rơi xuống rất nhanh, lập tức cảm thấy một dòng năng lượng chảy dọc cơ thể, một giây trước khi chạm đến mặt nước, thân thể lại bắn lên trước mét, rồi lại rớt xuống “Bùm” một tiếng rơi vào trong nước.
Hồ nước lạnh như băng bao vây lấy cậu, rửa đi vết máu trên mặt cậu, cũng mang toàn bộ đau đớn trôi mất.
Lúc Lục Tu Phàn tìm được cậu dưới nước thì cậu đã rơi vào hôn mê, nhưng hai tay vẫn ôm chặt Vân Linh.
Lục Tu Phàn tách hai người ra, để hộ vệ cứu trợ cho Vân Linh, hắn thì ôm Thượng Khả nhanh chóng trồi lên mặt nước.
Hơi thở Thượng Khả rất yếu, sắc mặt trắng bệch nhưng đôi môi lại đỏ vô cùng.
Trên mặt Lục Tu Phàn không có biểu tình gì nhưng cánh tay đang run rẩy lại làm bại lộ sự nôn nóng của hắn.
Xe cứu thương rất nhanh đã tới, tiến hành cứu hộ khẩn cấp cho ba người. Jill nhảy khỏi xe đầu tiên thương thế nhẹ nhất, nhưng tình huống của Thượng Khả và Vân Linh lại không lạc quan. Đặc biệt là Thượng Khả, thể lực đạt tới cực hạn, tiêu hao tinh thần quá độ, tim phổi bị tổn thương nghiêm trọng.
Người bình thường dưới tình huống như thế này căn bản là không có khả năng sống sót, không biết chừng lúc xe mất khống chế đã bị đâm hỏng xe chết người. Tuy rằng trên xe có các thiết bị bảo vệ nhưng dưới tốc độ cao, lại không có quần áo phòng hộ thì dù cơ thể có cường tráng đến đâu đi nữa thì cũng thập tử vô sinh.
Tránh được nguy cơ đâm xe, kế tiếp chính là huyết áp lên cao, hoa mắt, đại não mất đi năng lực suy nghĩ, cuối cùng rơi vào hôn mê thậm chí co giật. Lúc này đừng nói chạy trốn, giữ được đầu óc tỉnh táo đã là cả một vấn đề.
Khi xem đoạn phim quay lại quá trình tự cứu của Thượng Khả, rất nhiều người đều cảm thấy kinh ngạc. Dưới tình cảnh nguy hiểm như thế này mà cậu không chỉ bảo vệ mạng mình còn cứu được hai người khác. Đặc biệt là cú nhảy cuối cùng kia nhìn thì rất bình thường nhưng đây là phán đoán của cậu khi tinh thần đang trong trạng thái không ổn định lại có thể tính toán khoảng cách và thời gian vô cùng chuẩn xác. Nếu khoảng cách quá ngắn, nhảy khỏi xe thì đã vượt khỏi hồ nước; nếu kéo dài thời gian thì ý thức của cậu cũng không kiên trì nổi.
Đương nhiên, nếu ngay từ đầu cậu bỏ mặc Vân Linh thì đã sớm được cứu, không đến nông nỗi bị thương nghiêm trọng thế này.
Trong bệnh viện, Lục Tu Phàn ngồi bên cạnh giường lẳng lặng nhìn khuôn mặt say ngủ của Thượng Khả. Lúc phẫu thuật, Thượng Khả phải chiến đấu với sinh tử, Lục Tu Phàn cũng phải trải qua dày vò trong sợ hãi. Cảm giác này tựa hồ đã từng xảy ra, như một vết sẹo đã khắc sâu vào linh hồn đang dần dần trở nên nóng rực, khiến hắn đau đớn không thể khống chế.
Hắn cảm thấy đây không phải là lần đầu tiên mình trải qua cảm giác sợ hãi bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi thứ quan trọng nhất này.
Lục Tu Phàn cầm tay Thượng Khả, vuốt ve mạch đập của cậu, xác định cậu còn sống, tim hắn mới trở về chỗ cũ, nhưng dư âm sợ hãi vẫn chiếm cứ trong lòng.
“Cốc cốc”, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa khe khẽ.
“Chuyện gì?” Lục Tu Phàn không quay đầu lại hỏi.
“Nữ vương bệ hạ mời ngài vào cung.”
“Nói cho nữ vương bệ hạ, thân thể tôi không khoẻ, mấy ngày nữa sẽ tới bái kiến.” Lục Tu Phàn lạnh lùng trả lời.
Hắn biết vì sao nữ vương triệu kiến hắn, chuyện hắn giam giữ Thường phu nhân và con trai của bà ta, cho dù Việt gia mặc kệ, thì Thường gia cũng sẽ báo cáo. Thường gia tuy không phải đại gia tộc gì, nhưng ở quân đội lại rất có thực lực.
Trong mắt Lục Tu Phàn hiện lên tia sắc bén, lần này Thượng Khả bị ngộ hại nếu không phải do kẻ địch của hắn gây ra, vậy thì chỉ có thể là Thường gia.
【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến —— một lần nữa trở thành người thừa kế Việt gia. Phần thưởng thời gian ngưng lại năm. 】
【 Kích hoạt nhiệm vụ phụ tuyến —— xây dựng cơ chế bảo hộ người thủ ước. Nhiệm vụ phụ tuyến được ký chủ kích hoạt trước, nếu hoàn thành có thể đạt được phần thưởng là vật phẩm đặc biệt. 】
Phần thưởng là vật phẩm đặc biệt?
Thượng Khả từ trong cơn mê man tỉnh lại, ý thức vẫn còn chút mơ hồ.
“Tiểu Trạch?” Một bàn tay to nhẹ nhàng vén mái tóc xoã trên trán cậu, bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp mà khàn khàn như đã lâu chưa nói chuyện.
Thượng Khả nhìn sang bên cạnh, đập vào mắt là một cái cằm râu ria lởm chởm.
Hình tượng của Lục Tu Phàn lúc này, thật đúng là có chút khác…Hương vị đàn ông.
“Cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?” Lục Tu Phàn vừa hỏi vừa ấn chuông báo.
Bác sĩ chạy tới kiểm tra cho Thượng Khả. Trong quá trình kiểm tra, Lục Tu Phàn luôn ở bên cạnh trầm mặc nhìn chằm chằm, nếu mà bác sĩ làm gì không đúng, chắc tay hắn sẽ lập tức đập vào gáy bác sĩ.
May mắn kĩ thuật của bác sĩ đã vượt qua thử thách, thuận lợi kiểm tra xong, xác định không có vấn đề gì mới chạy trốn khỏi luồng sát khí nồng nặc của Lục Tu Phàn.
Lục Tu Phàn rót nước cho Thượng Khả súc miệng, sau đó sai thuộc hạ mang một ít thức ăn tới.
Làm xong tất cả chuyện này, hắn không nói gì nữa, chỉ ngồi ở cạnh giường yên lặng nhìn Thượng Khả.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, hai người nhìn nhau như đang tiến hành trao đổi trong yên lặng.
Một lát sau, Thượng Khả mở miệng: “Có gương không?”
Lục Tu Phàn kéo ngăn kéo ra lấy một cái gương nhỏ đưa cho Thượng Khả, nói: “Em vẫn đẹp trai như cũ, không cần lo lắng.”
Đương nhiên cậu không lo lắng, có biểu tình hoàn mỹ ở đây, cho dù tự đấm vào mặt cũng chỉ xuất hiện hiệu quả “ Trả lại một đấm nà ~~” mà thôi. Cậu muốn cho Lục Tu Phàn soi kìa.
Thượng Khả xoay mặt gương ra trước mặt Lục Tu Phàn: “Đại nhân, dung nhan của ngài hiện tại không chỉnh tề, mất hình tượng, cần tôi giúp ngài chỉnh trang lại một chút không?”
Một người bệnh nằm trên giường không cần phải quan tâm nhiều như vậy đâu có được không?
Lục Tu Phàn ném gương vào ngăn kéo, sau đó trầm mặt đi vào toilet rửa mặt.
Thượng Khả nhìn bóng lưng của hắn, trong mắt hiện lên ý cười.