Lục Tu Phàn mang Thượng Khả đi tham quan xung quanh biệt thự, phong cách của biệt thự và dinh thự không khác nhau lắm, nhưng khiến người ta ngạc nhiên là phía dưới biệt thự lại được xây một phòng thí nghiệm, chủ yếu để nghiên cứu các hạng mục về thuốc, bệnh và thiết bị chữa bệnh, trong đó có cả căn bệnh độc tinh thần quấy nhiễu nhân loại mấy trăm năm nay. Vốn đề mục này đã bị tạm dừng từ lâu, nhưng gần đây Lục Tu Phàn mới bắt đầu lại.
Hắn mang Thượng Khả đến khu biệt thự này, một là vì muốn cậu dưỡng bệnh thật tốt, hai là vì chữa khỏi di chứng để lại sau phẫu thuật của cậu.
Lúc Thượng Khả nhìn thấy phòng thí nghiệm, tức khắc nghĩ Lục Tu Phàn đúng là thần trợ công!
Hệ thống vừa phát nhiệm vụ để cậu nghiên cứu thuốc thì Lục Tu Phàn đã cung cấp thiết bị nghiên cứu và nhân tài chuyên nghiệp. Tuy rằng tạm thời cậu không thể trực tiếp lấy dịch bổ não ra, nhưng cậu hoàn toàn có thể xin trợ giúp từ các chuyên gia.
Nhiệm vụ ở thế giới này, dưới sự giúp đỡ của Lục Tu Phàn có vẻ không khó như tưởng tượng.
Thượng Khả không chớp mắt nhìn Lục Tu Phàn, người kia lại viết lên màn hình: 【 Làm sao vậy? 】
Chỉ đột nhiên cảm thấy đời này của hai tụi mình biết đâu lại có thể bạch đầu giai lão.
Thượng Khả lắc đầu, không nói gì.
Sự vụ ở trung tâm phân phối đã được Lục Tu Phàn phái người trông coi, Việt gia cũng an bài người thừa kế mới, thời gian còn lại cậu có thể thanh thản ở ngôi biệt thự này nghiên cứu khoa học.
Gần biệt thự có vài ruộng thuốc trồng không ít dược thảo hiếm có. Phòng của Thượng Khả vừa vặn đối diện với một ruộng thuốc, vừa mở cửa sổ là có thể ngửi được mùi dược thảo tươi mát. Đóa hoa tím lay động giữa ruộng trông giống như một làn sóng.
Thượng Khả chỉ cần liếc mắt một cái là yêu căn phòng này, vui vẻ thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ.
Đúng lúc này, quản gia gõ cửa đi vào. Thượng Khả quay đầu nhìn, thấy ông dẫn một con chó trắng cao cỡ nửa người đi tới, cúi người hành lễ với Lục Tu Phàn sau đó cởi dây xích cho chú chó.
Nhóc chó ngửa đầu, thong thả đi đến chỗ Lục Tu Phàn, cọ cọ lên chân hắn mấy cái, sau đó ngồi ở một bên như đang đánh giá Thượng Khả.
Thượng Khả nhìn nó một lát rồi chìa một bàn tay ra.
Chó bự rụt rè liếc mắt một cái, sau đó cũng nâng móng vuốt sờ sờ lòng bàn tay Thượng Khả coi như làm quen.
Mắt Lục Tu Phàn hiện lên ý cười, một tay sờ đầu chó bự, một tay sờ đầu Thượng Khả, cả hai đều ngoan, cả hai đều đáng được khen.
Thượng Khả và chó bự đồng thời quay lại nhìn Lục Tu Phàn, thần thái trong y chang nhau.
Lục Tu Phàn: Đột nhiên cảm thấy nhân sinh thật mỹ mãn…
Chó bự có một cái tên hoàn toàn không hợp với hình tượng cao quý của nó—— Tuyết Cầu. Bởi vì cả người nó trắng muốt, nếu đi trên tuyết sẽ không thể phân biệt được. Lúc Lục Tu Phàn đi vắng, nó sẽ ở cạnh chơi với Thượng Khả.
“Tiểu Trạch đâu?” Lục Tu Phàn ướt mưa trở lại biệt thự, không gặp được người vốn nên tới đón mình nên hỏi quản gia.
“Trạch thiếu ở phòng thí nghiệm số .” Quản gia vừa nhận áo khoác Lục Tu Phàn cởi ra vừa trả lời.
“Phòng thí nghiệm?” Lục Tu Phàn nhớ không lâu trước đây Thượng Khả từng xin mình một căn phòng thí nghiệm, nói là muốn gia nhập nghiên cứu bệnh độc tinh thần. Lục Tu Phàn đương nhiên không từ chối, chỉ cho rằng cậu muốn giết thời gian trong lúc dưỡng thương không có gì làm.
Lục Tu Phàn vào thang máy đi xuống tầng hầm, đi qua hành lang tiêu độc, rồi vào phòng thí nghiệm số .
Trong phòng thí nghiệm, Thượng Khả ngồi trước một bàn dụng cụ, đang tiến hành phân tích quan trắc với một hàng mẫu.
Cậu cúi đầu, thần sắc chuyên chú, ngón tay thon dài đôi lúc lại điều chỉnh dụng cụ trước mặt, kết hợp với áo khoác trắng khiến cả người cậu tràn ngập hơi thở của một nhà nghiên cứu khoa học.
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, cậu mặc một bộ đồ ngủ, mặt không đổi sắc chữa trị cho hai người bị thương, lần đầu tiên làm tài xế cho mình cậu đã show ra kĩ thuật lái xe kinh người, lần đầu tiên bị mình phát hiện ở phòng bếp cậu lại giống một nhóc mèo con đang ăn vụng, lúc ở trên giường, nhiệt tình đè nén, dáng người mềm mại… Rõ ràng là một người thủ ước, tại sao lại muôn màu muôn vẻ như vậy, khiến người ta không thể dời mắt.
Đây là người của hắn, độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Lục Tu Phàn đi qua, thừa dịp cậu mới ngẩng đầu lên thì nghiêng người hôn lên trán cậu.
Về rồi sao? Thượng Khả đặt hàng mẫu sang một bên, sau đó đứng dậy.
“Nên ăn cơm thôi.” Lục Tu Phàn chỉ đồng hồ ảo trên tường, cách giờ dùng cơm còn phút.
Thượng Khả gật gật đầu, dọn dẹp một chút rồi đi cùng Lục Tu Phàn về biệt thự.
【 Nghiên cứu có tiến triển gì không? 】 Lục Tu Phàn viết lên máy tính bảng.
Thượng Khả trả lời: 【 Không có tiến triển gì. 】
Thành phần dịch bổ não rất phức tạp, đến nay cậu mới chỉ phân tích được ba thành phần trong đó. Ngày mai cậu định chia hàng mẫu ra làm mấy phần, để các nhà nghiên cứu hỗ trợ phân tích một chút.
Lục Tu Phàn chỉ là tiện miệng hỏi một chút, cũng không nghĩ rằng cậu có thể nghiên cứu ra cái gì, ít nhất là trong khoảng thời gian ngắn như vậy sẽ không thể có được thành quả gì, dù sao vấn đề khó khăn này đã quấy nhiễu đế quốc mấy trăm năm.
Chỉ là Lục Tu Phàn không ngờ là Thượng Khả lại thích nghiên cứu như vậy, ngoại trừ ăn và ngủ, thời gian khác đều dành cho phòng thí nghiệm, khi hắn không có nhà, thậm chí cậu còn không chịu đi ngủ.
Về sau Lục Tu Phàn không thể không nghiêm khắc quy định Thượng Khả mỗi ngày phải ngủ đủ tiếng.
Buổi tối, Lục Tu Phàn yêu cầu kiểm tra tình trạng vết thương của Thượng Khả. Đến biệt thự đã hơn một tháng, dưới sự bồi dưỡng của một đám bác sĩ điều trị và bác sĩ dinh dưỡng, thân thể Thượng Khả chẳng những khôi phục tốt, còn mập thêm mấy cân.
Cởi áo ra, Thượng Khả đưa lưng cho Lục Tu Phàn nhìn, chỉ thấy trên làn da vốn trơn bóng đã xuất hiện hơn mười vết sẹo lớn nhỏ không giống nhau, tựa như từng cánh hoa màu trắng đang bay.
Thượng Khả cảm giác ngón tay Lục Tu Phàn chậm rãi lướt trên lưng cậu, cuối cùng dừng ở eo, ngay sau đó một thân thể nóng hổi dán lên, giam cầm cậu vào trong lồng ngực.
“Mấy ngày nay anh sẽ ở lại biệt thự.” Giọng nói khàn khàn của Lục Tu Phàn truyền vào lỗ tai chưa hoàn toàn khôi phục của Thượng Khả, như cây đàn bị kích thích, gợn lên rung động rất nhỏ.
Từ sau khi Thượng Khả bị thương, Lục Tu Phàn vẫn chưa chạm vào cậu. Vất vả lắm mới chờ được tới lúc cậu khôi phục, làm sao mà hắn có thể nhịn được nữa? Lập tức lôi kéo Thượng Khả quấn quýt si mê nguyên một đêm, nhưng hắn vẫn chú ý đúng mực, không kịch liệt giống trước mà lựa chọn phương thức thong thả kéo dài tiến vào, chỉ ngẫu nhiên đâm sâu một cái, cũng nếm được một loại tư vị tiêu hồn khác. Còn tư thế, tùy cơ ứng biến thôi.
Có điều Lục Tu Phàn đánh giá cao định lực bản thân mình quá, quả thật hắn làm rất ôn nhu, nhưng vì kéo dài quá lâu, khiến Thượng Khả ba ngày mà vẫn chưa thể rời phòng. Ngoại trừ ăn cơm, tắm rửa và giấc ngủ tiếng, thời gian khác đều là vận động hài hoà.
Thượng Khả nằm lỳ ở trên giường nhìn bản ghi chép thời gian mình đã vài ngày không nghiên cứu, định đợi lúc Lục Tu Phàn rời khỏi biệt thự thì mỗi ngày tăng thêm phút. Hết cách rồi, Lục Tu Phàn quy định thời gian nghỉ ngơi cho cậu, cho dù đi vắng thì quản gia cũng sẽ đúng lúc nhắc nhở, không có cách trộm kéo dài thời gian.
Hành vi tính toán giờ công lúc trước khiến Lục Tu Phàn có ấn tượng sâu sắc, vậy nên giờ muốn thay đổi cũng không kịp…
Lục Tu Phàn ở lại ba ngày, lúc đi, Thượng Khả còn nằm tiêu hồn trên giường.
Lục Tu Phàn lưu luyến không muốn xa ôn nhu hương(), nhưng lại bận rộn xử lý quốc gia đại sự.
( Ôn nhu hương: thường chỉ người con gái dịu dàng, mềm mại, thơm tho)
Thượng Khả rốt cục có thể thấy lại ánh mặt trời. Đi ra khỏi căn trong phòng tràn ngập tình cảm mãnh liệt đi ra, nghỉ ngơi nửa ngày, lại bắt đầu lao vô nghiên cứu.
Lần này cậu tách hàng mẫu ra, mời vài nghiên cứu viên đến hỗ trợ phân tích, nhưng những người này không quá thân thiện với cậu, chỉ bảo cậu để hàng mẫu ở đó, nói là khi nào rảnh sẽ xem giúp.
Nhóm nghiên cứu cuồng này rất ít khi chú ý tới tin tức bên ngoài, không biết thân phận Thượng Khả, cho rằng cậu là bạn giường của Lục Tu Phàn. Sự tích “quang vinh” ba ngày ba đêm không ra khỏi cửa phòng khiến của hai người bọn họ càng thêm không có hảo cảm với Thượng Khả, coi cậu như nịnh thần mị hoặc quân vương.
Vương tước các hạ người ta tôn quý uy nghiêm như vậy, cứ thế mà sa đoạ thành một phần tử ham mê chuyện giường chiếu, làm sao có thể không khiến các chuyên gia đau đớn? Cho nên đối với loại tiểu nhân dựa vào tư sắc mà đi lên này, bọn họ cần kiên quyết chống lại.
Hàng mẫu của Thượng Khả rất quý, cũng không dám tùy tiện để bọn họ qua loa. Nếu không cẩn thận làm mất thì cậu sẽ đau lòng chết mất.
Không còn cách nào khác, nếu bọn họ nghĩ mình là tiểu nhân, vậy thì mình tiểu nhân sẽ cho bọn họ xem.
Thượng Khả đánh mặt bọn họ đem chuyện này báo cáo cho Lục Tu Phàn, hoàn toàn không quan tâm đến biểu tình nghẹn khuất của đám người kia.
Sau khi nghe xong, Lục Tu Phàn lên tiếng muốn nhóm nghiên cứu viên cố gắng phối hợp làm việc với Thượng Khả, tiền thưởng gấp đôi.
Nể phần tiền thưởng, vài nghiên cứu viên không tình nguyện nhận lấy hàng mẫu của Thượng Khả, âm thầm mắng thằng nhãi này đúng là rảnh rỗi đến đau bi, ngoan ngoãn làm sủng vật không được hay sao? Đến nghiên cứu làm cái gì?
Nhưng khi bọn họ phân tích thử thành phần của hàng mẫu này, lập tức thay đổi cái nhìn! Đây là cái gì? Thành phần phức tạp như thế, điều phối tinh vi, tác dụng lại đặc biệt! Trong đó còn có vài vật chất tương khắc với nhau!
Nhóm nghiên cứu viên như phát hiện đại lục mới, trong mắt hừng hực lửa.
Vài ngày sau, một nghiên cứu viên chạy đến tìm Thượng Khả, hưng phấn nói: “Trạch thiếu, hàng mẫu cậu cung cấp đã bị hỏng, có thể cung cấp một phần khác không?”
Trên mặt Thượng Khả không biểu lộ gì, trong lòng lại tức giận gào thét: bây cho là hàng mẫu nói cung cấp là có thể cung cấp sao? Có dám dùng tiết kiệm một chút hay không!
Nhưng Thượng Khả cũng biết loại tiêu hao này nhất định phải có, đành phải trả lời là tối sẽ đưa cho bọn họ.
Đuổi được người đi xong, Thượng Khả lấy bình dịch bổ não kia ra, chỉ còn lại hai phần ba. Nếu bây giờ cậu uống hết, chắc còn có thể chữa khỏi thương tổn cho mình, nhưng như thế thì nhiệm vụ của cậu sẽ không thể hoàn thành.
Hệ thống đúng là bủn xỉn, không để lại cho cậu một con đường sống, khinh bỉ nhé!
Thượng Khả cẩn thận lấy một ít dịch bổ não từ trong bình ra để vào ống nhiệm.
Thượng Khả cũng không biết, tuy rằng cậu phân tách thành phần dịch bổ não ra rồi, nhưng vẫn có mấy nghiên cứu viên phân tích ra một vài thông tin, dựa vào kinh nghiệm của bọn họ cùng với nội dung đang nghiên cứu của Thượng Khả, rất dễ dàng có thể đoán ra mấy thứ này có quan hệ tới việc trị liệu bệnh độc tinh thần.
Dịch bổ não trên tay Thượng Khả là thành phẩm cuối cùng do hệ thống cung cấp, cho dù là tổ hợp thành phần hay là hiệu quả thí nghiệm đều làm cho những nhân sĩ chuyên nghiệp cảm thấy ngạc nhiên. Bọn họ cho rằng trên tay Thượng Khả cho dù không có thành phẩm cũng có thành quả kinh người.
Nếu thành quả này là do Thượng Khả nghiên cứu ra, vậy rất có thể cậu đang nắm giữ mấu chốt phá giải nan đề này. Điều này đồng nghĩa với việc cậu không phải là bạn giường của Lục Tu Phàn như bọn họ vẫn tưởng.
Nhất thời, thái độ của nhóm nghiên cứu viên đối với Thượng Khả đã thay đổi °.