“Lâm Tuyết, lần này đi làm việc trở lại có lẽ em cũng nên xuất viện. Anh có món quà muốn tặng cho em, cho nên chúng ta cùng cố gắng nhé!” Trần Minh ôm Lâm Tuyết vào lòng, khẽ ngửi mùi hương trên tóc Lâm Tuyết cổ vũ.
“Được!” Lâm Tuyết ghé vào lòng Trần Minh khẽ thở dốc.
Nói đến quà, Lâm Tuyết liền mơ hồ đoán đến Trần Minh muốn tặng gì. Không ngoài liền là… Cầu hôn.
Chuyện hai người đính hôn đã là ván đã đóng thuyền sự, chỉ thiếu khâu công khai mà thôi. Gần nhất ba ba bên kia gọi điện cho Lâm Tuyết dặn dò nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt, sớm ngày ra viện đính hôn cùng Trần Minh.
Thông qua đôi câu vài lời của Lâm Chấn Sinh, Lâm Tuyết cũng mơ hồ biết hắn muốn đi làm chuyện gì, cũng mơ hồ biết Trần Minh là người như thế nào.
Trần Minh trong mắt nhiều người thật sự khá là nguy hiểm, không chỉ là đầu đầu xã hội đen còn tham dự đủ loại phi pháp hành động, làm người cũng không thiếu chém giết, nói hai tay nhuốm máu cũng không quá. Chỉ là, Trần Minh như vậy hiển nhiên càng thêm có mị lực kinh người. Cũng chỉ có người đàn ông bá đạo như vậy mới xứng làm người yêu của Lâm Tuyết, không phải sao?
Huống chi, vài lần được Trần Minh cứu giúp, Lâm Tuyết liền nhận ra hắn cũng không phải người bình thường. Đối với dạng người như Trần Minh, làm sao có thể cam nguyện làm người thường chứ?
Lâm Tuyết hiện tại cũng biết Trần Minh có rất nhiều nữ nhân, trong số những người này, Lâm Tuyết không thể không thừa nhận phương diện nào bản thân cũng không phải xuất sắc nhất. Vô luận là dung mạo, khí chất, tính cách, gia thế hay tài năng, nữ nhân của Trần Minh đều có thể áp Lâm Tuyết một đầu. Chính là tổng hợp cả năm yếu tố trên lại, xuất sắc nhất chỉ có Lâm Tuyết. Hơn nữa, Trần Minh cũng lựa chọn Lâm Tuyết làm người thắng cuối cùng.
Đừng nghĩ rằng vị trí chính cung nương nương không quan trọng, có lẽ bình thường làm vợ không thể so bằng tình nhân được sủng ái, nhưng bù lại tình nhân gặt một vụ lại một vụ, có thể thay mà vợ lại không thể dao động. Chưa kể Trần Minh còn sẽ giao một bộ phận quyền lực cho Lâm Tuyết quản lý. Điều này sẽ là trợ lực lớn nhất trong việc… tiêu diệt những nữ nhân kia!
Lưu luyến không rời thật lâu, cuối cùng Trần Minh rời khỏi phòng bệnh. Ánh mắt đảo qua camera có chút không vui.
“Camera vẫn chưa tháo bỏ sao?” Trần Minh nhíu mày hỏi bảo tiêu.
Lần trước hacker xuất hiện làm cho bọn họ hỗn loạn một hồi sau đó mới biết được trong bệnh viện này có một nhân vật quan trọng nặc danh vào ở. Lần đó xâm nhập là gián điệp nước ngoài muốn xác nhận vị trí, chỉ là không ngờ đá phải ván sắt là Trần Minh cho nên rút lui rất nhanh.
Sau lại đại nhân vật liền cùng Trần Minh kết thiện duyên, người kia cũng không phải là ăn chay, trình độ bảo an của bệnh viện từ khi người kia đến liền thay đổi không chỉ một cấp bậc. So sánh với Trần Minh bên này, bảo tiêu một đống, camera lắp đầy đầu liền hiển nhiên lộ vẻ kém cỏi cồng kềnh.
Vì không ảnh hưởng đến người kia, Trần Minh đã ra lệnh hủy bỏ các camera không cần thiết, chỉ là vừa rồi Trần Minh phát hiện, camera bên ngoài chỉ bị tháo rời một bộ phận nhỏ, càng nhiều lại lắp thành camera mini.
“Là Hà Yến tiểu thư yêu cầu! hà yến tiểu thư vẫn luôn lo lắng Lâm Tuyết tiểu thư an nguy…” Bảo tiêu chạy nhanh giải thích.
“Lo lắng? Xuy!” Trần Minh cười nhạt.
Mặc dù không phải đàn bà, Trần Minh vẫn có thể hiểu tư tưởng của mấy người kia.
Quan tâm, lo lắng? Nghe càng giống như chồn chúc tết gà, không có ý tốt. Chỉ là… dù cho có biết Trần Minh cũng không thể đem mấy nữ nhân kia làm sao được. Hắn chỉ có thể ở tại trong phạm vi nhất định chiếu cố Lâm Tuyết mà thôi.
“Xem ra… quá nhiều cũng là cản trở.” Trần Minh xoa bóp mi tâm thì thào.
“Dạ?” Bảo tiêu đứng bên cạnh nghe không rõ lắm, khó hiểu nhìn về phía Trần Minh.
“Không có gì. Tháo hết những camera không cần thiết đi. Nhất là những cái ở vị trí kia…” Trần Minh đảo mắt nhìn quanh, trong mắt hắn camera mini bị gắn chi chít, nhìn cũng làm người da đầu tê dại.
Bảo tiêu dựa theo phương hướng Trần Minh chỉ nhìn một lượt, sau lưng cũng toát ra mồ hôi lạnh. Làm thế nào boss có thể phát hiện? Bọn họ đều đã sử dụng thiết bị theo dõi tiên tiến nhất còn tiến hành rất nhiều ngụy trang, lâu như vậy đều không có người phát hiện…
“Nghe rõ không?” Trần Minh vừa chỉ phương hướng vừa nói số lượng camera cần tháo dỡ quay đầu nhìn bảo tiêu nói.
“Yes, sir!” Bảo tiêu vội vàng gật đầu.
Cung cung kính kính tiễn bước Trần Minh, bảo tiêu bản một khuôn mặt quay đầu nhìn mấy người còn lại.
“Đại ca, giờ làm sao?” Bảo tiêu số hỏi.
Thật sự thì chuyện này bọn họ cũng không thể tự ý quyết định, bọn họ phục vụ cho Lâm Tuyết thế nhưng chủ thuê lại có đến mấy nhà, mặt ngoài lại nhất định phải nghe Trần Minh. Làm bảo tiêu thật không phải dễ dàng gì.
“Tháo đi!” Bảo tiêu số cũng cảm thấy đau đầu, xoa xoa trán thở dài nói. “Khoan, chỉ tháo những cái bị điểm thôi!”
“Vậy… bên kia phải nói sao?” Bảo tiêu số rụt rè hỏi.
Tháo lắp camera chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề lớn là mấy người tình phụ của boss, một đám cọp cái! Để bọn họ biết chuyện này không nổ tung nồi áp suất mới là lạ. Quan trọng nhất là, những người đó lại là áo cơm cha mẹ, không cung kính cung phụng không được.
“Liền nói là boss nói!”
Bảo tiêu số cười lạnh.
Hiện tại thế lực của boss càng ngày càng lớn, mấy người tình phụ mà thôi, lật trời cũng không lật được mây xanh. Sau chuyện này, bọn họ liền sẽ bị điều đi, mấy người đó không lẽ còn nhớ được bọn họ là ai?
Cao cao tại thượng long phụng làm sao nhớ trên mặt đất bò con sâu cái kiến chứ?
Bảo tiêu số híp mắt, ánh mắt đánh về phía chân tường trống rỗng, khóe môi khẽ gợi lên nụ cười quỷ bí.