Ở bên kia thành phố,
Từ lần đầu tiên phát hiện có người vượt biên trái phép đến hiện tại đã trải qua ngày. Thời gian này cũng là dấu mốc của sự kiện bí mật viện nghiên cứu tiết lộ nửa tháng.
Mặc dù đã âm thầm đem cảnh giới tăng lên mức độ cao nhất nhưng hiển nhiên chuyện hôm nay là cái tát đau điếng giáng vào mặt bọn họ. Thế giới này quả nhiên vẫn là yên vui lâu lắm. Ngạ quỷ lúc đầu phỏng đoán đối thủ chỉ cử gián điệp cùng khủng bố đến chiêu vừa đấm vừa xoa ép buộc mà thôi. Chỉ là… bọn họ sai rồi!
Nhược quốc vô ngoại giao!
Khi mà quốc lực yếu đuối, lưng của chính mình cũng thẳng không được, lấy cái quyền gì mà đòi người khác tôn trọng? Bằng cái gì người khác sẽ nghe ngươi?
Đàm phán, cảnh báo cái gì? Cùng cường quốc, bản thân có gì để khí để người khác đàm phán, cảnh báo? Kinh tế? Chính trị? Văn hóa? Quốc phòng? Dân sự? Khoa học? Không có! Đều không có!
Huống hồ, bọn họ cũng sẽ không cho phép đối thủ lớn mạnh!
Lần này, không chỉ là cảnh cáo mà còn là roi vọt! Đánh vì mưu đồ quá lớn!
Trẻ con ôm vàng qua chợ!
Kẻ cướp sẽ không hỏi han ân cần trẻ con, chúng chỉ ra tay cướp thẳng thừng! Giải đồng là cướp vàng, giải bạc là vừa cướp vàng vừa đem trẻ con bán! Giải vàng là ngay cả nhà đứa bé cũng cướp sạch! Giải đặc biệt? Cả thành phố gà chó không tha!
Viện nghiên cứu nếu nói có bao nhiêu bí mật thực ra cũng không có!
Dù sao nơi đó lúc nào cũng khó kiểm soát. Nhiều lắm là một cái dự án vừa được đề xuất mà thôi, rất nhiều chuyện đều là do quân đội quản chế. Bí mật cho đến hiện tại vẫn miễn cưỡng bảo trụ.
Bởi vì đối thủ cũng không xác định cho nên họ mới có một tuần hoãn lại một tuần huy động quân lực. Đáng tiếc, cường quốc không phải ai cũng sẽ đủ kiên nhẫn. Có một vài quốc gia nóng nảy liền thích ra tay thật nặng để dằn mặt!
Lần tấn công khủng bố này chính là vậy!
“Bọn họ mang bom vào bằng cách nào?”
Bị dư chấn của bom xốc bay nhưng nhờ tố chất rèn luyện, quân đội nhanh chóng thu xếp ngay ngắn, Lệ quỷ ngồi bên bàn họp vò đầu.
“Phía trên lại có người làm phản!” Lúc này cặp đôi trầm mặc cùng La Sát liền ngồi bên bàn máy tính ngón tay không ngừng lạch cạch gõ bàn phím.
“Shit! Một đám não đổ đầy shit!” Lệ quỷ táo bạo xốc bàn.
Lúc này không có ai nói thái độ của Lệ quỷ như thế nào.
Chỉ riêng thống kê thiệt hại, bọn họ đều đã đỏ hốc mắt. Bọn họ tổn thất quá lớn!
Thành phố đều đã chặt đứt tín hiệu cùng bên ngoài, bọn khủng bố ngang ngược tàn bạo tàn sát dân chúng, quân đội cao tầng cùng một bộ phận chính phủ làm phản. Muốn huy động quân đội không có chỉ lệnh đều không làm được chuyện gì. Điểm chết người là bọn họ không biết hiện tại ai là địch ai là bạn nữa.
Lý Giai lẳng lặng ngồi trong góc cúi đầu.
Nếu nhìn kỹ có thể thấy mặt đất dưới chân Lý Giai đã thoáng ẩm ướt còn để lại một lỗ nhỏ do nước mắt tạo thành. Lý Giai chính là như vậy im lặng nước mắt lạch tạch lạch tạch rơi trong thầm lặng.
Chuyện xảy ra mấy ngày nay cũng quá…
Nhìn từng điều sinh mệnh ở trước mắt tan biến, Lý Giai mãi mãi đều không thể thói quen. Bọn họ đau khổ giống như dao đâm thẳng đáy lòng Lý Giai không ngừng bào quát.
Chính những sinh mệnh đó để Lý Giai biết Ngạ quỷ bọn họ không đáng sợ! Chỉ có đi vào địa ngục mới hiểu, bọn họ không phải không muốn làm người! Chỉ là đi qua địa ngục còn có thể thoát ra đó là người sao?
Chỉ khi nhìn kỹ, Lý Giai mới có thể thấy trong ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của Ngạ quỷ ai ai cũng giấu từng người nỗi đau. Cảm giác tội lỗi, nỗi đau nội tâm, hành hạ thể xác khiến bọn họ thành cái loại không người không quỷ.
“Chúng ta là tiểu quốc, dân số cả nước cộng lại đều không bằng người ta một thành thị nhiều, mỗi một chiến sĩ đều là vô cùng trân quý. Quốc gia sao có thể giống người ta không coi mạng người là người tẩy não? Những người có thể đi đến cuối ai không là tín niệm kiên định tột cùng? Chống đến cuối cùng, không có cái gì gọi là năng lực siêu nhiên, vận may… Có chỉ là tín niệm bảo vệ quốc gia kiên định!”
“Suy nghĩ càng nhỏ, tư tưởng càng bé càng đi không được con đường này. Người ta có vũ khí trang bị, có rất nhiều người. Đánh nhau chúng ta không hề có phần thắng nhưng chúng ta lại thắng! Bởi vì… chúng ta thật sự yêu quốc gia này sâu vô cùng! Dùng xương lót đường, dùng thịt đắp móng, dùng một khang nhiệt huyết liên kết một quốc gia…”
“Đau, thật sự rất đau, đau lắm… Nhưng không thể lùi bước! Đi qua địa ngục mới hiểu ác quỷ trong lòng nở rộ kia mảnh cực lạc có bao nhiêu trân quý…”
Những ngày qua chứng kiến chuyện đem thế giới quan của Lý Giai lật đổ!
Sao có thể nghĩ đến mặt sau của dương quang lại là như vậy… hắc ám đến trầm trọng! Bọn họ giống như một con cá voi trầm mặc trôi nổi gánh trên lưng một hòn đảo xinh đẹp, âm thầm chịu tải tất cả các lữ khách lưu lạc. Đem hòn đảo bị thương cũng là trực tiếp làm bị thương cá voi, kết cục…
Ngạ quỷ, quân đội cùng rất nhiều anh hùng vô danh hữu danh mà không ai biết đến, bọn họ bảo hộ quốc gia này, trở thành tấm lưng rộng lớn chắn vững mọi gió tuyết phong ba. Khi bọn họ ngã xuống, quốc gia này phải làm sao?
“Các người nói còn giữ lời không?”
Nhìn đến Lệ quỷ đám người mặc trang bị đi ra khỏi lều, Lý Giai ngẩng đầu bắt lấy tay Lệ quỷ hỏi. Chỉ có lúc quốc gia nguy nan, chỉ khi nhận biết chính xác, bản thân cũng là bị cần đến, Lý Giai mới phát hiện, thì ra máu của cô là nóng.
“Đi thôi!”
Lệ quỷ bật cười, vỗ vai Lý Giai.
Thật ra quốc gia vẫn luôn cần mỗi chúng ta bảo hộ!
Không quản là ra chiến trường giết địch, ở hậu phương xây dựng hay chỉ là âm thầm dọn dẹp vệ sinh, chỉ cần nội tâm kiên định, biết bản thân làm vì cái gì, biết quốc gia vẫn luôn chờ chúng ta, liền đủ. Trên đời này nào có nhiều cường quốc đến vậy? Cường quốc là cường quốc hay cường quốc là cường dân? Có dân mới có quốc, vệ quốc là vệ dân. Đơn giản vậy thôi!
Dân, không nói người khác chỉ hỏi bản thân, đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho ta mà hãy hỏi ta làm gì cho tổ quốc hôm nay.
Cho nên, đi thôi!