Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Này… Trương Tiểu Kiếm nhìn cô bé trước mắt này, nuốt nước miếng ực một phát:
- Em là học sinh ở đây sao?
Nhìn tuổi có vẻ giống, nhưng mà nhìn quần áo…
- Đúng rồi, có vấn đề gì à? – Cô bé mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh đáng yêu: - Chẳng lẽ anh đến đây không phải là tìm gái? Tìm người?
Trương Tiểu Kiếm chảy mồ hôi như thác nước, nói thầm: “Mình tốt nghiệp mới mấy năm thôi mà, thế giới này đã thay đổi lớn đến thế rồi sao?
- Khụ khụ… - Trương Tiểu Kiếm ho khan một tiếng, sau đó tự giới thiệu cực kỳ đứng đắn:
- Tôi là giáo viên mới ở đây, đến tìm Hạ hiệu trưởng.
Ah? Vừa nói ra thân phận này, hình như trở nên sang chảnh trong nháy mắt công nhận không?
Thầy giáo nha, dạy học dạy người, Động Huyền Tử Tam Thập Lục Tán Thủ…
Không phải thế sao!
- Oh oh oh, tìm Hạ hiệu trưởng sao, được thôi, lên xe. – Cô bé vẫy tay: - Tòa nhà của Hạ hiệu trưởng rất xa á, em dẫn anh qua đó.
Chờ lên xe, Trương Tiểu Kiếm mới nhìn thấy cô bé này mặc cả bộ quần áo màu đen, dáng người thon gầy, trước tấn công sau phòng thủ, làn da trắng nõn nhẵn nhịn, tràn đầy collagen. Mái tóc màu đỏ thẫm thả trên vai, chân đi một đôi giày cao gót nhỏ màu đen, nhìn kiểu gì cũng không giống học sinh.
Bây giờ đang là trong giờ học, lại là buổi sáng, số người trong sân thể dục ít đến mức đáng thương. Cô bé đạp chân ga thật mạnh, tiếng gầm rú vang lên, cả người Trương Tiểu Kiếm đều bị quán tính mạnh mẽ làm cho dính chặt vào ghế lái phụ.
Chiếc Porsche Panamera màu trắng này lại có thể mang theo một loại khí thế dũng mãnh nghiền ép trên sân thể dục trong sân trường, tản ra ý vị không kiêng nể gì.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu má đây là do cách thức di chuyển của anh mày không đúng sao? Lúc anh mày còn đang đi học, không phải nữ sinh cấp đều là kiểu ngây thơ đáng yêu sao?
Sao đến đây lại biến thành bộ dáng như thế này…
- Ký túc xá của lãnh đạo trường học các em ở đâu vậy? – Trương Tiểu Kiếm lau mồ hôi lạnh: - Bình thường mấy đứa không mặc đồng phục sao?
- Mặc chớ, đến trường học mới thay nha, bình thường ai thèm mặc cái thứ kia. Tới. – Porsche dừng dưới một tòa nhà bốn tầng. Cô bé chỉ vào cổng lớn cách đó không xa: - Ở đó chính là cửa vào, vào cửa có ghi vị trí các văn phòng.
Sau đó lấy di động ra.
- Thầy, add wechat đi.
- Được thôi. – Trương Tiểu Kiếm lấy di động ra, hai người add wechat, xong rồi cô bé nói:
- Thầy cố lên. Lớp bọn em vừa vặn thiếu một giáo viên chủ nhiệm. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ thầy sẽ trở thành chủ nhiệm mới của bọn em. Tên em là Tiêu Thần Tâm, đến lúc đó nhớ tìm em đó.
Nói xong nhấn ga, Porsche Panamera chạy mất hút trong chớp mắt. Trương Tiểu Kiếm hít vào một hơi thật sâu:
- Tuyệt đối chỉ là một trường hợp đặc biệt thôi, chính là thế. Con nhóc này hẳn là chị đại lợi hại nhất trường học…
Đang nghĩ đến đây, chợt có kim quang lóe qua, một chiếc Audi R màu vàng đen dừng trước mặt Trương Tiểu Kiếm. Màu vàng địa chủ phản xạ dưới ánh mặt trời suýt nữa thì lóa mù mắt chó khắc vàng của Trương Tiểu Kiếm. Một thiếu niên tóc ngắn màu vàng nhạt mười bảy mười tám tuổi bước xuống từ trên xe, ánh mắt nửa mở nửa khép liếc Trương Tiểu Kiếm, hừ hừ:
- Quê mùa ở đâu đến đấy? Tránh ra, đừng chặn đường.
“Quê… Quê mùa…” Trương Tiểu Kiếm lập tức nổi giận: “Sáng nay bố mày còn đang làm mưa làm gió đấy mày chảnh với bố cái gì mà chảnh hả có tin bố mày ra lệnh một tiếng là các anh em sẽ tới đây chém chết mẹ mày bảy con phố không hả?!”
Đương nhiên, thân phận hiện nay của Trương Tiểu Kiếm dĩ nhiên đã từ côn đồ biến thành giáo viên, phải chú ý hình tượng, hình tượng…
Bây giờ chúng ta phải chủ yếu là thuyết giáo.
Áo nghĩa – Đỉnh cao thuyết giáo!
- Đứng lại cho tôi! – Trương Tiểu Kiếm vươn tay kéo lấy quần áo thiếu niên, cả giận: - Đứng nghiêm chút! Cậu học ai cái tư thế cà lơ phất phơ thế hả?! Đây là trường học, trường học hiểu không? Thu cái tư thế giang hồ của cậu về cho tôi! Lúc thầy mày ở trong giang hồ mày còn đang học tiểu học thôi, có biết không hả? Nói rõ đi, tại sao lại đến muộn như vậy hả?
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + đến từ Quan Bằng Phi!”
Đối mặt với Trương Tiểu Kiếm đang nổi giận, nhất là còn nghe thấy hắn nói từng ở trong giang hồ, thiếu niên tên là Quan Bằng Phi này lập tức mềm nhũn:
- Dậy… Dậy muộn…
Thằng oắt con này còn dám nói dối!
Áo nghĩa – Kỳ Lân Giác – Động Huyền Tử Tam Thập Lục Tán Thủ!
Trương Tiểu Kiếm thò ngón tay:
- Nói, rốt cục cậu đã làm gì?
Tia điện lách tách lụp bụp lóe ra trên ngón tay, Trương Tiểu Kiếm chọc hắn một cái hắn liền giật mình, không khỏi sợ hãi, trực tiếp khai báo:
- Em… Em đi đánh nhau…
- Cậu còn dám đi đánh nhau! – Trương Tiểu Kiếm lại chọc một trận: - Đánh nhau! Oắt con, giỏi gớm nhỉ, bắt đầu học côn đồ đi đánh hội đồng với người khác à?! Coi tay chân như que củi của mày kìa, người ta đánh mấy phát mày còn chẳng nằm bệt luôn sao?
Vừa rồi Quan Bằng Phi còn ngông cuồng vênh váo, nhưng bây giờ bị Trương Tiểu Kiếm dạy bảo đến mức không dám kêu một tiếng, cúi đầu, thầm thì liên tục:
- Không phải là không xảy ra chuyện gì sao. Nhưng hôm nay em cũng coi như có chút thành tựu, quen biết với Đầu Đinh ca mà…
Đầu Đinh ca!
Sao nghe quen tai thế nhỉ?
Chẳng lẽ là Lâm Tử Kiện?
ĐM nó chứ thằng đó đi theo tao, danh hiệu này còn là tao đặt cho nó, mày quen biết với nó mày đắc ý cái búa ấy!
- Nói nhảm ít thôi! – Trương Tiểu Kiếm tức giận. Áo nghĩa – Đại thuật điện giật!
- Đau… Đau…! – Quan Bằng Phi lập tức bị giật kêu to: - Em không dám nữa. Thầy, lần sau em không dám nữa mà!
- Sau này đi học đàng hoàng cho tôi! – Trương Tiểu Kiếm thấy Quan Bằng Phi bị giật đến mức tóc gáy dựng đứng hết cả lên, thế mới hầm hừ nói: - Đi vào lớp đi. Thật là… Không bị người khác mắng thì không thoải mái!
Nghe vậy, Quan Bằng Phi như được đại xá, chạy mất hút trong chớp mắt.
Nhìn bóng lưng của Quan Bằng Phi, Trương Tiểu Kiếm hài lòng chép miệng:
- Ai nha, cảm giác làm thầy giáo thật là vô địch. Tận mắt chứng kiến một con gấu con hư hỏng lại sắp cải tà quy chính dưới tay mình, sướng!
Sướng hơn cả chơi giang hồ luôn, woa ha ha ha ha ha ha ha ha!
Lên lầu, tìm hiệu trưởng thôi. Lúc trước cô nhóc Tiêu Thần Tâm kia nói lớp bọn họ thiếu một giáo viên chủ nhiệm nhé!
Trương Tiểu Kiếm vào tòa nhà làm việc. Bảo vệ cửa hỏi:
- Đến tìm người?
- Ừ, tôi tìm Hạ hiệu trưởng Hạ Vũ Đình. – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha hỏi: - Đi sao vậy?
Bảo vệ cửa:
- Văn phòng tầng bốn ở trong cùng phía đông.
- Oh.
Biết vị trí, Trương Tiểu Kiếm chạy lên lầu thật nhanh, nhanh chóng đi đến văn phòng hiệu trưởng, sau đó hít nhẹ một hơi, thế mới gõ cửa.
- Mời vào. – Thanh âm của Hạ hiệu trưởng truyền ra từ trong phòng.
Trương Tiểu Kiếm mở cửa bước vào. Văn phong này ước chừng rộng năm mươi mét vuông, một chiếc bàn công tác gỗ thật màu đỏ rộng rãi, đằng sau là hàng loạt giá sách, đặt đầy đủ bộ sách có liên quan đến giáo dục. Chung quanh thì đặt sofa, bồn hoa, trong góc còn có hai cây cảnh nhỏ, cành lá xanh mượt, bóng loáng phản chiếu ánh sáng mờ nhạt, hiển nhiên giá trị bất phàm.
Hạ hiệu trưởng Hạ Vũ Đình ngồi trên ghế làm việc, vừa thấy là Trương Tiểu Kiếm, lập tức đứng dậy:
- Ai nha Kiếm ca, cậu đến đúng lúc lắm. Ha ha ha ha, vừa rồi bảo vệ cửa đã nói với tôi rồi, quả nhiên không hổ là Kiếm ca. Người trong nghề vừa ra tay đã biết có đúng hay không!
- Khách khí. – Trương Tiểu Kiếm mỉm cười rồi ngồi vào ghế sofa, nhìn Hạ hiệu trưởng nói: - Hạ hiệu trưởng, hôm nay tôi đến đây, ngoại trừ chuyện này, thật ra thì còn có một việc.
Hạ hiệu trưởng vội hỏi:
- Chuyện gì?
- Nghe nói các anh đang cần giáo viên. – Trương Tiểu Kiếm cười mím chi: - Tôi rất có hứng thú với cái này, định thử xem.
Nghe vậy, Hạ hiểu trưởng rõ ràng là run tay lên một cái, “lạch cạch” một phát, di động rớt thẳng xuống nền nhà!