Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Gọi học sinh lớp / đến đây đích thân đặt câu hỏi. Biện pháp này tốt lắm!
Dùng cách này thì nhất định là không có cách nào gian lận rồi đúng không?
Mày có trâu bò, mày gian lận không bị phát hiện hay là đụng chạm gì đó tới đề thi, nhưng mày nhất định là không có khả năng biết được hết tất cả những câu hỏi sẽ được hỏi ngay tại chỗ, đúng không?
- Phương pháp của Cao trưởng phòng quá tuyệt vời! – Bên dưới có giáo viên vỗ tay đồng ý: - Dùng cách này thì tuyệt đối không có cách nào gian lận được! Tôi tán thành!
Còn cần phải do dự nữa sao? Nhất định là phải tán thành hết rồi!
Vì thế cả đám giáo viên đều giơ tay lên ào ào:
- Cứ quyết định thế đi!
- Đúng đúng đúng! Nếu như thế mà vẫn có thể trả lời được, vậy thì đúng là lợi hại quá rồi!
Bọn họ nói thế, nhưng Trương Tiểu Kiếm lại không chịu!
Chúng mày chơi kiểu này là quá mức rồi đấy nhé! Thành tích của người ta còn đặt ở kia kìa. Bọn mày bắt gian lận cũng không bắt được, người ta cũng chưa có động đến đề thi, bọn mày còn hoài nghi người ta, đây là ý gì?
- Cao trưởng phòng. – Lúc này Trương Tiểu Kiếm đứng dậy, cả giận: - Làm thế không ổn lắm đâu. Bọn nhỏ đều rất nghiêm túc rất cố gắng học hành. Nhưng anh lại hoài nghi bọn nhỏ như thế, sẽ gây ra thương tích vô cùng nặng nề cho tâm lí của bọn nhỏ, để lại ấn tượng cực kỳ kém. Sau này bọn họ còn cố gắng bằng cách nào đây? Cố gắng phấn đấu có được một chút thành tựu lại bị người khác nghi ngờ. Anh nghĩ xem sẽ ảnh hưởng lớn tới cỡ nào?
Trương Tiểu Kiếm vừa nói xong, cả phòng họp đều yên tĩnh. Ngược là Hoa Linh Vân lên tiếng:
- Tôi đồng ý với ý kiến của Trương lão sư. Bọn nhỏ đang ở trong lứa tuổi hình thành thế giới quan và nhân sinh quan. Trước kia bọn họ hơi ham chơi, nhưng không có nghĩa bọn họ đều là ngu ngốc. Đến nay bọn họ đã cố gắng rồi, cũng đều có thành quả. Ngài làm thế sẽ đả kích đến tính tích cực của bọn nhỏ.
Nếu như là người khác thì còn dễ, nhưng Hoa Linh Vân lên tiếng, thế thì không thể không suy xét.
Bởi vì Hoa lão sư không chỉ được các giáo viên yêu quý, còn có sức kêu gọi rất mạnh đối với các học sinh.
Cho dù là lúc trước lớp / lộn xộn như vậy, nhưng học sinh ít nhiều cũng sẽ nể mặt cô, thành tích lúc kiểm tra không mất mặt cho lắm.
- Thế…. – Cao trưởng phòng lập tức do dự.
Ở trường tư thục Huy Đằng, học sinh hung tàn hơn cả giáo viên. Đắc tội giáo viên thì còn dễ nói, nhưng nếu chọc giận học sinh thì mới gọi là phiền toái lớn!
Cho nên hắn suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nói:
- Dù sao thì việc này cũng rất quan trọng. Hay là tìm học sinh hỏi một chút, chỉ hỏi chút tri thức tùy ý thôi. Sẽ không có vấn đề gì chứ?
Hắn đều đã nói thế rồi, mọi người còn có thể nói được gì nữa đây, vì thế đều gật đầu.
Cao trưởng phòng nhìn Trương Tiểu Kiếm, lần này nói nhẹ hơn trước:
- Trương lão sư, cậu xem chuyện này ấy, dù sao cũng phải làm rõ ngọn ngành chứ đúng không? Mọi người đều biết các học sinh không ngu ngốc, nhưng một mình cậu dạy chín môn còn được hạng nhất cả khối, mọi người đều không tin nổi mà. Hay là… Tìm mấy học sinh tới chứng minh thử?
- Được thôi. – Trương Tiểu Kiếm hừ hừ: - Ngài là trưởng phòng, kiểu gì cũng phải nể mặt chút. Nói đi, muốn gọi ai?
- Tùy ý, ai cũng được! – Cao trưởng phòng tươi cười đón chào, nhưng trong lòng “Cái đệch cụ mụ nội bà mẹ mày”, từ khi làm trưởng phòng học vụ tới giờ bố mày có bao giờ phải nói chuyện với người khác nhẹ nhàng thế đâu hả?
Tủi thân quá cơ!
Trương Tiểu Kiếm mỉm cười với Hoa Linh Vân trước, Hoa Linh Vân lập tức sợ hãi quay mặt đi, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ bừng… Xinh đẹp!
- Được rồi. – Lấy di động ra, Trương Tiểu Kiếm gửi tin tức cho Tiêu Thần Tâm: “Tâm Tâm, bên trường học cho rằng chúng ta gian lận, bây giờ yêu cầu tìm mấy học sinh tới hỏi đáp ngay tại chỗ. Em tùy ý tìm mấy người tới là được.”
Tiêu Thần Tâm: “Còn có chuyện tốt thế à?!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Cờ lờ gờ tờ? Đây là chuyện tốt á?
Tiêu Thần Tâm: “Kiếm ca chờ, tới ngay đây!”
Cất di động đi, Trương Tiểu Kiếm không hiểu ra sao… Chuyện gì vậy cái bọn học sinh này. Phái thằng nào tới thì báo cho một tiếng đi, để cho tao còn biết nữa chứ…
Sau đó hắn biết ngay, hắn nghĩ nhiều quá…
Chưa tới hai phút sau, cửa phòng họp bị mở ra, sau đó tập thể học sinh lớp / bước đi kiểu Conor, một người lại một người đi tới bằng tư thế cuồng láo ngầu nổ banh trời…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Cao trưởng phòng: “…”
Lãnh đạo và các giáo viên có mặt ở đây: “…”
Điểm số khiếp sợ +! +! +…
- Kiếm ca, nghe nói có người muốn đặt câu hỏi! – Đường Văn Dương đi dẫn đầu vẻ mặt hưng phấn cực kỳ, đến nơi vừa chà tay vừa hỏi: - Ai muốn hỏi ai muốn hỏi?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Mày vui vẻ thế là cái quần què gì vậy hả?
- Khụ khụ… Đường Văn Dương. – Lúc này Cao trưởng phòng hắng giọng mấy tiếng. Chờ đến khi phòng họp lại yên tĩnh, mới hỏi thẳng: - Tôi hỏi một câu em đáp ý chính thôi ha. Thế này, chế độ chính trị cơ bản của triều Tần là gì?
- Triều Tần? – Đường Văn Dương cũng hắng giọng, nghiêm trang đáp: - Chế độ tập quyền trung ương, đặc điểm: quyền lợi của hoàng đế là cao nhất. Hoàng đế nắm chặt quyền lực của lập pháp, tư pháp, hành chính, quân sự vào trong tay, chế độ ngôi vua đến chung thân và chế độ thừa kế ngôi vị hoàng đế, chế độ tam công cửu khanh…
Đường Văn Dương nói từ đầu tới cuối, lưu loát nói một đống lớn, thậm chí nói xong chế độ của triều Tần rồi còn có chút chưa đủ sướng, lại nói tiếp triều Hán. Nói xong triều Hán dứt khoát nói luôn của chế độ cải cách của Hán Vũ đế…
“Điểm số khiếp sợ +! +! +…”
Cả đám giáo viên đều sững sờ luôn!
Đậu má nó chuyện gì đang xảy ra vợi?!
Thằng này được thông não hồi nào vậy? Nói lưu loát như thế?! Tao còn đang nằm mơ chưa tỉnh lại à?!
- Không thể nào! Hắn nhớ được hết luôn à?
- Đúng đấy! Trước kia hắn cùng lắm chỉ được năm sáu mươi điểm môn Sử thôi. Nhưng xem kiểu này, ít nhất cũng phải tám mươi điểm trở lên ấy…
- Đéo thể tin được… Cái loz gì đang xảy ra vậy hả giời!?
Cao trưởng phòng tận mắt thấy Đường Văn Dương trả lời cực kỳ lưu loát, cũng sững sờ cơ! Nhưng ngẫm lại, không đúng! Mình ngu quá cơ! Xưa nay Hoa lão sư trường mình vẫn dạy môn Sử rất tốt. Mình hỏi lịch sử không phải là muốn bị mất mặt sao?
Cho nên quyết đoán đổi người, gọi một thằng đen như than trong đám người tới:
- Áo Ba Lư, cậu lại đây. Tôi hỏi cậu nhé. Khái niệm và công thức của công suất là gì?
Lúc trước, Áo Ba Lư cũng là học sinh cá biệt trong mắt giáo viên, nhưng không ngờ lần này lại cũng há miệng lưu loát:
- Công suất là đại lượng đặc trưng cho tốc độ thực hiện công trong một đơn vị thời gian. Công thức: P = W/t. Khi t không phải là số thời gian cực nhỏ, công thức sẽ cho ra là công suất bình quân trong thời gian t. Khi delta t là một số cực nhỏ, P = (Delta W)/(Delta t) có thể đại biểu cho tốc độ thay đổi trong một khoảnh khắc…
“Điểm số khiếp sợ +! +! +…”
Hắn đọc khái niệm hay công thức các thứ cũng là lưu loát nhé!
Tất cả giáo viên lại sững sờ lẫn nữa!
Đậu má nó chớ quả thực muốn hoài nghi nhân sinh luôn. Học sinh lớp / định làm gì vậy? Tạo phản à?
Sao lúc này lại trả lời sung sướng như vậy?!
Nhưng sau đó bọn họ phát hiện, bọn họ vui vẻ quá sớm rồi…
Áo Ba Lư vừa trả lời xong câu này, các học sinh khác đều không chịu, cảm thấy Cao trưởng phòng bất công ----
- Cao trưởng phòng kiểm tra em đi! Em có thể trả lời được!
- Hỏi em đi, em cảm thấy cái gì em cũng biết hết trơn á!
- Cao trưởng phòng, làm thế phiền lắm. Không bằng chúng ta làm thi tháng lại một lần đi. Em cảm thấy đợt này em hơi khẩn trương, cho nên môn giáo dục chỉ được có điểm à!
- Đúng đúng đúng! Chúng ta thi lại lần nữa đi! Lần này điểm trung bình của em ít nhất có thể hơn tám mươi!
“Điểm số khiếp sợ +! +! +…”