Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Trải qua phút giây im lặng ngắn ngủi, cả phòng lập tức nổ tung!
- Đậu má anh đúng là đại ca xã hội đen cơ! Có máu mặt gớm!
- Lợi hại lợi hại!
- Tôi chợt cảm thấy thật vinh hạnh, chúng ta lại có may mắn được ngồi cùng bàn uống rượu với đại ca xã hội đen. Cầu bảo kê!
Cả đám bàn tán xôn xao, còn Sở Phi thì che mặt.
Tao biết ngay mà! Có thằng Trương Tiểu Kiếm này thì nó sẽ nắm tiết tấu tới bay lên luôn! Bọn đồng đội như lợn tụi mày rốt cục có ánh mắt hay không hả?
Thằng cha này là thằng đáng gờm nhất trong cả đám này đấy tụi mày rốt cục có biết không hả?!
Hai lần trước ở nhà Tô Mai, bắt đầu là coi thường hắn ai ngờ sau này lại bị ngự trị các kiểu, quả thực là muốn tìm chỗ để chen miệng vào cũng đéo có luôn! Tại sao lúc này mày lại cứ muốn chơi trò gì mà chém gió rồi thử thách thế hả?!
Chơi thì thôi, mày còn nhất định đòi kéo hắn chơi!
Bây giờ đã biết chưa? Thằng này quả thực là đại ma vương tái thế nhá!
Sở Phi biết rõ các sự tích anh hùng của Trương Tiểu Kiếm, nhưng quan trọng Quách Minh Vũ không biết gì cả, trong suy nghĩ của hắn, Trương Tiểu Kiếm cũng chỉ là trùng hợp thôi, chém gió được mỗi cái đó. Dù sao thì thoạt nhìn đại ca xã hội đen rất là trâu bò nhưng thực ra cũng chẳng liên quan gì tới mình. Cho nên hắn lập tức cười nói:
- Không ngờ Kiếm ca lại có mặt mũi như vậy. Nhưng chúng ta đã sớm nói rồi nhé, mặt mũi thì mặt mũi, nhưng rượu thì vẫn phải uống! Cho dù là bố Mã Vân đến đây cũng không được! Dám chơi thì phải dám chịu! Ba ly rượu ba ly rượu!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Rơi lệ đầy mặt!
Tụi mày nói xem tụi mày nhảy vào cản tay làm gì?
Vốn chỉ có một chén thôi, giờ biến thành ba chén…
Trương Tiểu Kiếm uống ba ly rượu xong, tiếp theo là tới Tiêu Thần Tâm. Trương Tiểu Kiếm vội nói:
- Tâm Tâm thì khỏi chém đi. Con bé không uống rượu…
- Không được! Nhất định phải chém! – Quách Minh Vũ lớn tiếng phản đối: - Cô bé chém xong thì không cần uống, có thể tìm người thay thế! Ở đây có nhiều anh chị như vậy mà, chẳng lẽ còn không uống thay một ly rượu được sao?
Mọi người đồng thanh phụ họa ----
- Đúng đấy đúng đấy! Một ly rượu thôi mà, không thành vấn đề đâu!
- Chẳng lẽ là Kiếm ca không uống nổi nữa sao? Mới có mấy ly rượu thôi mà! Chuyện nhỏ chuyện nhỏ!
- Tới tới tới! Tâm Tâm chém gió nhất định là rất đặc biệt! Anh còn rất hiếu kỳ một cô em xinh đẹp như vậy có thể chém gió thế nào đấy!
Cả đám người làm ầm ĩ, Tiêu Thần Tâm cười hì hì đứng dậy, liếc nhìn mọi người rồi nói:
- Ừm… Thế thì em cũng chém một tí nhé. Em quen bác Mã Vân, em còn quen bác Ninh Hàn Lân, em cũng quen luôn cả bác Mã Hóa Đằng nữa! Hi hi…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đậu má con nhóc mày lại lừa tao!
Mày chém đi chứ! Tại sao lại nói thật hả?!
Nhưng lần này hiển nhiên là hắn suy nghĩ nhiều quá. Bởi vì trong mắt những người khác, lời nói của Tiêu Thần Tâm chỉ là chém gió thuần khiết thôi!
- Ha ha… Tâm Tâm chém gió bị bọn anh phát hiện nhé! – Cả đám cùng ồn ào, Quách Minh Vũ nói lớn: - Em nói mấy người đó anh cũng quen đấy! Chẳng qua bọn họ không quen anh mà thôi! Mọi người nói đúng không?
- Đúng đúng đúng! Em nói ba người đó bọn anh cũng đều quen, chẳng qua là họ không quen bọn anh!
- Ai nha, Tâm Tâm uống rượu uống rượu đi!
- Không đúng, mày chẳng để ý gì cả, Tâm Tâm là học sinh cấp III không thể uống rượu. Ai uống thay Tâm Tâm đây? Tâm Tâm chọn một người đi!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Chời má! Mày còn tưởng rằng con bé này chém gió thật hả?!
Người ta quen thật đấy nhá!
Ông ba của nó chính là thành viên hội đồng quản trị Ali nhá!
Hôm nay vừa mua một miếng đất trị giá trăm triệu làm đồ cưới cho nó đấy mày biết không?
Những trong lòng suy nghĩ như vậy, lại không thể nói ra khỏi miệng được ---- chênh lệch ly rượu chứ đéo đùa….
Cả đám thò dài cổ chờ Tiêu Thần Tâm điểm danh. Nhưng không nằm ngoài dự kiến của Trương Tiểu Kiếm, Tiêu Thần Tâm trực tiếp lựa chọn hắn…
- Đương nhiên là thầy uống thay em rồi! – Tiêu Thần Tâm mỉm cười ngọt ngào, rồi rót rượu cho Trương Tiểu Kiếm: - Thầy cố lên!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Cố cái con mắt nhà mày ấy!
Uống kiểu này thì hôm nay kiểu gì cũng phải lên cây luôn rồi!
- Được rồi, tôi uống ly rượu này nhé. – Trương Tiểu Kiếm vội cầm ly rượu lên uống cạn ---- Lỡ chậm một phát sẽ có biến cố xảy ra! Uống trước cái đã, tới người tiếp theo rồi tính!
Đằng sau Tiêu Thần Tâm là một cô nương tên Dương Lệ. Cô học chuyên ngành công trình sinh vật đại học Thanh Hoa. Cô đứng dậy, nhìn cả phòng, suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ừm… Bình thường ấy, tôi thích nhất là giải phẫu học nè. Giải phẫu những con vật nhỏ nè, hay là những con vật lớn… Đó đều là những việc mà tôi thích nhất. Đương nhiên, tôi vẫn thích nhất là giải phẫu cơ thể người. Không phải tôi chém đâu, nếu tôi đâm ai bốn năm chục nhát thì cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng đâu nhé!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Quách Minh Vũ: “…”
Quần chúng vây xem sợ muốn đái ra quần: “…”
Mẹ ơi con sợ! Con muốn về nhà!
Cả đám sởn gai ốc. Câu chém gió này quá có hàm lượng kỹ thuật! Đậu xanh rau má ai dám phản đối chứ?!
Phản đối thì mày làm cho người ta thử xem hả?!
Đâm mày bốn năm chục nhát cũng sẽ không nguy hiểm tới sinh mệnh nhé! Nói không chừng cũng chỉ xem như là bị thương nhẹ thôi!
Đây là đòi mạng chứ chả đùa!
- Đây…. – Quách Minh Vũ chảy mồ hôi như thác, nhìn mọi người xung quanh: - Mọi người có cách nào để vạch trần cô ấy không?
Mọi người đồng thời lắc đầu:
- Không có!
Có lẽ đây là lần đầu tiên kể từ khi chơi trò chơi đến nay, mọi người đều đồng lòng đến vậy…
- Tới tới tới! Uống rượu uống rượu! – Lần thứ hai mọi người đồng lòng là uống rượu nhanh chóng. Đến lượt người tiếp theo rồi hẵng nói!
Trương Tiểu Kiếm bưng ly rượu lên: “…”
Đậu xanh rau má thằng nào chịu nổi chứ?!
Đến lượt mình thì nói không chừng lại phải uống ba ly!
Không đến lượt mình thì theo lượt còn phải uống nữa. Cứ kiểu này thì ít nhất cũng phải nhét hai bình rượu vào bụng!
Nếu như chơi tiếp thì nhất định phải nằm thẳng cẳng rồi…
Cả đám người uống cạn ly, rồi tiếp theo là Tô Mai.
- Em chẳng có gì để chém cả. – Tô Mai đứng dậy, dù sao cũng chỉ là trò chơi thôi mà, đừng để ý thắng thua, cứ chém trước đã rồi tính. Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: - Em học chuyên ngành quản lý nhân lực và tài nguyên đó, mấy ngày trước em bị trật chân, có rất nhiều người tới thăm em. Trùng hợp trong đó có một người bạn làm việc trong tập đoàn Ali, định mời em tới công ty con của họ làm tổng giám đốc nhân lực và tài nguyên. Ha ha…
Ah, câu chém gió này rất hay!
Không quan tâm là thật hay giả, ít nhất vừa nghe lập tức cảm thấy rất cao cmn cấp nhé. Tập đoàn Ali, mời cô đi làm tổng giám đốc nhân lực và tài nguyên ở công ty con, đây là một vị trí rất tốt!
Lương tháng hẳn là cũng phải trăm ngàn!
- Tâm Tâm. – Trương Tiểu Kiếm hỏi nhỏ: - Có chuyện này thật à?
- Đương nhiên! – Tiêu Thần Tâm gật đầu nhẹ nhàng: - Em có nghe ba em từng nói đến chuyện này, xác thực là mời một sinh viên Thiên Đại, là nữ sinh, tuổi cũng không lớn, không ngờ lại là chị Tô Mai ý. Ha ha…
Trương Tiểu Kiếm:
- Thế thì em còn không mau vạch trần cô ấy đi!
Tiêu Thần Tâm:
- Thầy ngốc sao? Nếu em vạch trần chị ấy thì chẳng phải là lòi thân phận của em sao? Chị ấy phải uống ba ly, thầy chẳng phải cũng bù thêm hai ly nữa?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Ah? Con nhóc này thật đúng là lắm chiêu ---- Nói cách khác, nếu không vạch trần cô ấy thì mình phải uống một ly, còn vạch trần thì uống hai ly…
Nói tới nói lui, chính là hôm nay anh mày vẫn phải uống rượu chứ gì…
Lúc này, Quách Minh Vũ vỗ tay đầu tiên, nói lớn:
- Giỏi giỏi! Câu chém gió này rất sâu sắc! Anh lại chẳng thể tìm được sơ hở nào cả! Ai nha, Tô đại mỹ nữ quả không hổ danh sinh viên xuât sắc, một câu chém gió thôi mà cũng đủ để khiến bọn này cảm thấy không bằng. Tới tới tới! Uống rượu uống rượu!
Cả đám lại bắt đầu uống một ly.
Mấy người tiếp theo có người chém gió bị vạch trần nên phải tự uống, cũng có người không bị vạch trần nên mọi người đều phải uống. Trong chớp mắt, đã lại đến lượt Trương Tiểu Kiếm…