Chu Chỉ Kỳ đang sợ!
Vừa nghe thấy thế, Trương Tiểu Kiếm lập tức buồn bực…
Cô nói cô sợ cái búa ấy, chẳng qua là đi lên hát bài hát, người ta vừa nghe giọng của cô không tệ, chỉ cần không lạc giọng là được, nhưng cô sợ run thế này thì còn chơi kiểu gì?
Căng thẳng sẽ khiến run giọng, hát không chú tâm, chính cô đều căng thẳng cảm thấy không tốt thì đương nhiên người khác cũng sẽ nghe thấy thế.
Lúc này nhạc dạo đã vang lên, Phương Phương và Vân Vân vội muốn chết, Phương Phương nói:
- Làm sao bây giờ? Nếu không vượt qua thử giọng thì Chu Chu sẽ không chịu được đả kích mất! Trương đại sư, anh mau nghĩ cách đi!
Hai người các cô thật sự sốt ruột, nhưng không có cách nào khác, lúc này Chu Chỉ Kỳ đã bắt đầu cất giọng!
Giọng hát của cô vừa run vừa không vững, thậm chí còn hơi lạc giọng, ba vị giám khảo bên dưới nghe mà lắc đầu liên tục. Giám khảo nam nói:
- Dừng lại! Chu Chỉ Kỳ đúng không? Sao em lại khẩn trương thế? Chúng tôi đâu có ăn thịt em đâu mà. Kiểu này là không được đâu!
- Đúng đấy.
Một giám khảo nữ khác chừng hơn ba mươi tuổi, cau mày nói:
- Cô bé, chỉ có khuôn mặt đẹp là không được, lên sân khấu không khẩn trương là yêu cầu cơ bản nhất. Nếu em không đạt được yêu cầu này thì không được đâu.
Chu Chỉ Kỳ sốt ruột chảy mồ hôi:
- Thưa giám khảo, không bằng lại cho em thử lại?
- Thay một bài khác xem sao.
Ba vị giám khảo vẫn rất dễ tính, giám khảo nam gật đầu nói:
- Nhớ kỹ, đừng căng thẳng quá.
Kỳ thật lên sân khấu biểu diễn, nói thì dễ nhưng làm thì khó.
Đối mặt với người xa lạ bên dưới, nếu nói hoàn toàn không khẩn trương thì tuyệt đối không có khả năng.
Chu Chỉ Kỳ cầm micro run mạnh hơn. Ba vị giám khảo bên dưới đồng thời lắc đầu.
Tiếc quá, hình tượng tốt như thế nhưng lại quá mức căng thẳng, haizzz, cho mình có lòng cho qua thì cũng không được rồi.
Qua được vòng này tiếp theo thì sao? Đến lúc đó mấy trăm khán giả dưới sân khấu, thế chẳng phải là sẽ căng thẳng tới mức không nói nên lời sao?
Âm nhạc bắt đầu vang lên, Vân Vân thấy Chu Chỉ Kỳ càng ngày càng khẩn trương, vội suýt khóc:
- Làm sao đây? Làm sao bây giờ? Trương đại sư anh nhanh nghĩ cách đi! Nếu mới vòng đầu tiên mà đã quỳ thì sau này Chu Chu sẽ không ngẩng đầu lên nổi mất!
Trương Tiểu Kiếm đương nhiên là hiểu ý của Vân Vân.
Nếu bước đầu tiên đã gục thì sau này cô ấy nhất định sẽ bị ám ảnh trong lòng!
Nhưng vấn đề là bây giờ Chu Chỉ Kỳ khẩn trương luống cuống, hắn chỉ là khán giả ngồi xem thôi có thể làm gì được đây…
Phải nhanh chóng nghĩ cách!
Đầu óc Trương Tiểu Kiếm bắt đầu hoạt động, bỗng đôi mắt hắn sáng ngời. Có cách rồi!
- Đừng vội! Hãy xem anh nghịch chuyển thiên mệnh cho cô!
Trương Tiểu Kiếm khép ngón giữa ngón trỏ lại thành kiếm, chỉ vào micro trong tay Chu Chỉ Kỳ:
- Hư cho ta!
Vân Vân vội la lên:
- Lúc này mà anh còn có tâm tình nói đùa! Sao micro có thể hỏng được?
- Xong xong!
Phương Phương cũng sốt ruột nói:
- Lúc này nói thế thì còn có tác dụng gì nữa?
Hai người các cô đang sốt ruột, đã thấy Chu Chỉ Kỳ bắt đầu hát, sau đó…
Micro lại thật sự không phát ra tiếng!
Hỏng thật!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + đến từ Vân Vân!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + đến từ Lục Phương Phương!”
- Không phải chứ?
Vẻ mặt Vân Vân khó tin:
- Thế mà lại hỏng thật à? Trương đại sư anh luyện thần công nào vậy?
- Thần công anh luyện tên là “Cửu Thiên Thập Địa Bát Hoang Lục Hợp Ngôn Xuất Pháp Tùy Thần Thuật”, nói gì linh nấy hiểu không?
Trương Tiểu Kiếm cười he he, sau đó nhìn Vân Vân:
- Ví dụ như áo ngực của cô, mở cho ta!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + đến từ Vân Vân! Bạo kích!”
- Lưu manh!
Vân Vân xấu hổ đỏ mặt, trực tiếp chạy ra ngoài:
- Hãy đợi đấy!
- Ha ha ha!
Trương Tiểu Kiếm cười trộm ba tiếng, ngầu lòi các kiểu:
- Không có chút bản lãnh thì anh dám làm người đại diện của chị gái này sao?
- Tại sao micro lại hỏng nhỉ?
Lúc này giám khảo nam kia nhíu mày, rồi đứng dậy gọi nhân viên công tác:
- Micro này có vấn đề, lại lấy một cái khác tới đây.
Trong quá trình đổi micro, Phương Phương vội kéo Chu Chỉ Kỳ qua, hỏi:
- Chu Chu cậu không sao chứ?
- Không được, không được, tiêu đời!
Lòng bàn tay Chu Chỉ Kỳ ướt đẫm mồ hôi:
- Lần đầu tiên tớ đứng trên sân khấu, sợ quá! Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
- Cậu cứ xem nơi này như KTV là được!
Phương Phương cái khó ló cái khôn:
- Cậu cứ chơi thoải mái hát thoải mái! Lúc trước bọn mình đi hát karaoke chẳng phải là cậu chơi rất vui sao?
- Chơi là chơi, nhưng đây là thi đấu! Là cuộc thi quyết định vận mệnh của tớ!
Chu Chỉ Kỳ không nhịn được run bắn cả người.
Đừng nhìn bình thường cô điên đảo chúng sinh, nhưng lúc chân chính bước lên sân khấu biểu diễn thì trái tim vẫn không nhịn được đập thình thịch.
- Trương đại sư, anh mau khuyên bảo cô ấy đi!
Lúc này Vân Vân chạy về sốt ruột thọc Trương Tiểu Kiếm liên tục:
- Đừng uống sữa đậu nành nữa! Một ly sữa đậu nành anh đã uống cả buổi sáng rồi!
- Ờ…
Trương thần côn thuận miệng đáp một tiếng, sau đó đó bắt đầu lừa gạt:
- Lúc khẩn trương ông trời làm hư micro của cô ấy, đây chính là cuộc đời đã định cô ấy sẽ vượt qua, việc gì tôi phải vội?
Hả?
Thật bất ngờ, vừa nghe Trương Tiểu Kiếm nói vậy, Chu Chỉ Kỳ lập tức mở to mắt.
Không khẩn trương!
- Có lý!
Ánh mắt Chu Chỉ Kỳ nhìn Trương Tiểu Kiếm tràn đầy vui sướng:
- Đây là ông trời giúp tôi có thể vượt ải thành công nhỉ! Việc này cuộc đời đã định, thế thì tôi còn sợ gì nữa?
Nghĩ vậy, Chu Chỉ Kỳ lập tức hoàn toàn không khẩn trương nữa!
Có ông trời giúp đỡ, nếu còn làm hỏng việc thì mình dứt khoát đập đầu vào gối chết quách đi cho xong!
- Số Chu Chỉ Kỳ đúng không?
Lúc này giáo khảo nam lại cầm một chiếc micro mới, thử âm rồi nói:
- Em chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong thì có thể bắt đầu ngay lập tức.
- Chuẩn bị xong!
Chu Chỉ Kỳ trực tiếp tiến lên, nhận lấy micro.
Nữ giám khảo chừng bốn mươi tuổi trong hai nữ giám khảo ôn tồn nói:
- Đừng sợ, không có gì, chỉ cần thể hiện trình độ bình thường là được.
- Vâng!
Chu Chỉ Kỳ mỉm cười đáp lại, sau đó chờ nhạc nền vang lên, bắt đầu ca hát…
“Từng mảnh ghép thất lạc như lá phong lạnh lùng, đồng hồ trên tường lặng lẽ đếm nỗi cô đơn, mùi hương cà phê bay qua chỉ còn lại chua xót và em, trái tim thương nhớ chôn vùi em trong đêm khuya yếu ớt…”
Lần này giọng hát cực kỳ vững vàng. Giọng của cô vốn khá tốt, lại trải qua đặc huấn một đêm, nhả chữ rõ ràng, tuy rằng còn lâu mới đạt được trình độ kỹ xảo ca hát hoàn mỹ, nhưng cũng đã rất tốt.
Ba vị giám khảo bên dưới vừa nghe vừa gật đầu, chờ điệp khúc kết thúc, giáo khảo nam cười nói:
- Lần này cực kỳ tốt. Chúc mừng em, em đã vượt qua!
“Chúc mừng em, em đã vượt qua!”
“Chúc mừng em, em đã vượt qua!”
Những lời này quanh quẩn bên tai Chu Chỉ Kỳ, cô ngơ ngác, có chút không phản ứng kịp. Chờ đến khi Vân Vân và Phương Phương đều xông lên ôm chầm lấy cô, cô mới rốt cục tỉnh táo lại, vẻ mặt khó tin:
- Mình… Mình thật sự vượt qua sao? Mình vượt qua?
Sau đó cô mừng rỡ kêu to:
- Ha ha ha ha! Mình vượt qua! Tuyệt quá!
Đúng lúc này Trương Tiểu Kiếm đi tới, Chu Chỉ Kỳ ôm chầm lấy cổ Trương Tiểu Kiếm, “chụt” một phát hôn lên mặt hắn.
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + đến từ Diệp Huy! Bạo kích!”