Trương Tiểu Kiếm đứng trước đá Ngũ Thải Bàn Long, vươn tay dịu dàng vuốt ve bề ngoài bóng loáng của tảng đá.
Ngũ Thải Bàn Long, không biết trận đại tai nạn lần này, con rồng khổng lồ này có thể phù hộ cho con dân của đại Thiên triều chúng ta hay không?
- Chú em, tìm anh sớm vậy à?
Vương Lực, cục trưởng cục Quản lý Đất đai thành phố Thiên Kinh đi đến bên cạnh Trương Tiểu Kiếm, mỉm cười nói:
- Không biết chuyện gì mà vội vàng vậy?
- Cục trưởng Vương, ngài đã đến rồi.
Trương Tiểu Kiếm quay lại nhìn Vương Lực nói:
- Hình như gần đây xảy ra chuyện lớn gì đó, không biết cục trưởng Vương biết được những gì?
- Chuyện lớn?
Vương Lực sửng sốt một chút rồi lắc đầu cười nói:
- Đúng là có một chuyện lớn, nhưng cụ thể là gì thì tôi không rõ ràng cho lắm. Tôi chỉ biết gần đây hình như bên trên truyền ra tin tức gì đó, rất đáng sợ. Nhưng tôi làm nghề này thì những gì tôi nên biết sẽ biết, không nên biết thì tôi không tiện để hỏi đâu. Sao vậy? Chẳng lẽ chú em bói được chuyện gì xảy ra hay sao?
- Đúng là có một chuyện.
Trương Tiểu Kiếm ngẫm nghĩ rồi thở dài khe khẽ:
- Tôi muốn gặp lãnh đạo tầng cao nhất một chút, chính là vị tối cao kia, có liên quan đến lĩnh vực thiên văn. Không biết cục trưởng Vương có thể giúp đỡ cho tôi giới thiệu gặp mặt chút được không?
Vừa nghe thấy thế, Vương Lực không khỏi ngây ngẩn cả người.
Hắn không thể ngờ được rằng người trẻ tuổi trước mắt này lại muốn gặp mặt người đứng ở vị trí tối cao kia!
Thật hay đùa vậy? Rốt cục là chuyện gì lại khiến cho hắn có ý tưởng này?
- Ừm…
Vương Lực ngẫm nghĩ rồi lắc đầu nói:
- Chú em à, không phải là anh đây không muốn giúp chú, anh cũng biết bản lãnh của chú mà, nhưng người cao nhất kia… Nói thật chứ không phải cứ muốn gặp là gặp được đâu.
- Anh giúp tôi truyền một câu là được.
Trương Tiểu Kiếm nói:
- Cứ bảo là có liên quan tới tinh tượng. Tôi đoán là ước chừng có thể phê chuẩn đặc biệt một chút.
- Tinh tượng?
Vương Lực thì thào đọc mấy lần, sau đó gật đầu:
- OK. Tuy rằng không biết chú em đoán trước được điều gì nhưng anh sẽ truyền câu này giúp chú. Nhưng anh nói trước nhé, anh không dám cam đoan sẽ thành công đâu đấy.
- Cảm ơn.
Thế là Vương Lực đi đến bên cạnh bắt đầu gọi điện thoại. Nói chuyện xong lại gửi video Trương Tiểu Kiếm hô mưa gọi gió qua đó. Sau đó lại gọi một cuộc điện thoại. Cuối cùng lúc quay lại thì vẻ mặt kinh sợ:
- Chú em, có phải là chú đoán trước thấy điều gì không vậy? Bên kia nói sẽ phái xe đến đón chú ngay lập tức đấy! Trời ơi, chú em thật là thần sầu đấy. Lần đầu tiên anh thấy bên trên lại coi trọng một người thanh niên ở lứa tuổi như chú đấy!
Đây cũng không phải là Vương Lực nói bậy.
Dù sao thì năm nay Trương Tiểu Kiếm mới tuổi, ở lứa tuổi này lại được bên trên coi trọng còn nói thẳng sẽ phái xe đến đón hắn thì không phải là ai cũng làm được. Cho dù hắn là cục trưởng cục Quản lý Đất đai thì cũng không có khả năng được bên trên đích thân đến đón.
Điều này khiến hắn càng tò mò hơn.
Đương nhiên, tò mò thì tò mò, dù sao cũng là người pha trộn trong chốn quan trường nửa đời, hắn vẫn luôn tuân theo thói quen nên biết thì biết, không nên biết thì có chết cũng không hỏi, không thừa lời một câu, chỉ lấy bao thuốc lá ra chia cho Trương Tiểu Kiếm mỗi người một điếu.
Xe đến rất nhanh.
Khoảng hai mươi phút sau, một chiếc Hồng Kỳ đỗ dưới chân núi Hương Sơn, một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi đi lên, sau lưng có hai người nhìn như vệ sỹ đi theo, vừa thấy mặt đã nói:
- Trương tiên sinh đúng không? Tôi là trợ lý tư nhân của thủ trưởng, chúng tôi đến đây để đón cậu. Mời cậu lên xe.
Thái độ rất hòa nhã, còn cố ý vươn tay ra mời.
Trương Tiểu Kiếm nhẹ nhàng hít vào một hơi, lại lưu luyến nhìn thoáng qua đá Ngũ Thải Bàn Long…
Tâm Tâm, lần này từ biệt cũng không biết bao lâu sau mới có thể gặp lại em. Không biết em có trách anh đi mà không giã từ hay không?
Chờ anh trở lại, đến lúc đó hai đứa mình… Cùng nhau xây biệt thự lớn!
- Đi thôi.
Trương Tiểu Kiếm nhếch mép, sau đó quyết đoán xuống núi.
- Người thanh niên này, không đơn giản rồi…
Vương Lực nhìn theo bóng lưng Trương Tiểu Kiếm, cảm thán:
- Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, lời này quả là không giả. Haizzz, nhìn thằng oắt con nhà mình, lại nhìn Trương Tiểu Kiếm người ta, quả nhiên không thể so được với con nhà người ta…
Trương Tiểu Kiếm ngồi trong xe, ngắm phong cảnh chung quanh.
Hắn không biết lần này đi vào thì bao lâu sau mới có thể đi ra được. Chờ đến khi đi ra lại là tình huống thế nào. Đến lúc đó địa cầu vẫn là một quả bóng tròn hay là một đống mảnh vỡ, không ai có thể nói trước được.
Ô tô nhanh chóng đi vào trong sân của tòa nhà thuộc ngành liên quan thần bí kia. Lúc này có mười người quân nhân trang bị đến tận răng đóng kín cổng lại. Sau đó người đàn ông trung niên dẫn Trương Tiểu Kiếm vào tòa nhà, lên thang máy, đi thẳng tới tầng mười sáu, vào một căn phòng trong đó.
Nhẹ nhàng mở cửa ra, Trương Tiểu Kiếm hít sâu một hơi.
Rốt cục thì hắn cũng gặp được nhân vật trong truyền thuyết kia, lãnh đạo tối cao của Thiên triều, thủ trưởng đại đại.
Thủ trưởng đại đại mặc một bộ đồ vest màu đen, caravat ca rô xanh trắng.
Mái tóc hơi hoa râm, có một chút nếp nhăn thật sâu nơi khóe mắt, đang ngồi ở chỗ kia cau mày hút thuốc.
- Đến đây, ngồi đi, đừng quá khẩn trương.
Thấy Trương Tiểu Kiếm bước vào, thủ trưởng đại đại mỉm cười rất thân mật, sau đó nói:
- Đi đường khát lắm rồi nhỉ, ở đây có nước trà, tự rót đi.
- Cảm ơn đại đại.
Trương Tiểu Kiếm cười quẹt mũi, sau đó nói:
- Cũng được, không khát lắm.
- Ừm, tôi đã xem video của cậu rồi.
Thủ trưởng đại đại thở dài khe khẽ rồi nói:
- Nghe nói cậu xem phong thủy rất giỏi? Đá Ngũ Thải Bàn Long ở Hương Sơn là do cậu đào ra? Đúng là không thể khinh thường người trẻ tuổi được, bản lãnh hô mưa gọi gió khiến tôi cũng được mở mang kiến thức. Nhưng so với thứ kia thì…
Ông ấy nói đến đây, lắc đầu:
- E là còn chưa đủ. Chênh lệch, thật là quá lớn.
- Tôi biết.
Trương Tiểu Kiếm mỉm cười rồi nói:
- Nhưng tôi còn có chút bản lãnh khác nữa, hy vọng có thể dùng được.
- Ồ?
Thủ trưởng đại đại vừa nghe thấy thế, không khỏi có chút hứng thú, hỏi:
- Còn có bản lãnh khác nữa à? Thế thì cho tôi xem thử xem?
- Vâng.
Trương Tiểu Kiếm đứng dậy, hắn nhìn chung quanh rồi đi đến trước một hòn non bộ đặt trong phòng, nói:
- Thủ trưởng đại đại hy vọng thứ này là gì?
- Ừm… Nếu là trước kia thì tôi nhất định sẽ hy vọng đây là sa bàn hòn đảo nào đó của quốc gia chúng ta.
Thủ trưởng đại đại đứng dậy đi đến đằng trước hòn non bộ đó, nói:
- Nhưng giờ thì tôi hy vọng đây là một quả bom khinh khí cực kỳ khổng lồ.
- Xem ra cũng giống với những gì mà tôi nghĩ.
Trương Tiểu Kiếm nói:
- Quả nhiên đại đại đã biết trên bầu trời không yên ổn.
- Nếu rơi xuống đất thì càng không yên ổn cơ.
Thủ trưởng đại đại lại thở dài:
- Đã ba ngày rồi tôi không thể ngủ ngon giấc.
- Ừm, thế thì biến đại ra một cái đi.
Trương Tiểu Kiếm nhẹ nhàng vuốt ve hòn non bộ trước mặt, nói:
- Đây cũng không phải là một hòn non bộ, thực tế nó là một mô hình bom khinh khí.
Trương Tiểu Kiếm vừa dứt lời, thủ trưởng đại đại lập tức nhìn thấy hòn non bộ trước mắt bắt đầu vặn vẹo một cách quỷ dị!
Vặn vẹo, thay đổi nguyên tố cấu tạo, sau đó hình dạng của nó bắt đầu xảy ra biến hóa ngay trước mắt ông!
Chờ đến khi mọi thứ kết thúc thì hòn non bộ kia đã biến thành hình dạng của một quả bom khinh khí!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ + đến từ thủ trưởng đại đại!”