Lâm Phạm Nhạc sáng ngủ dậy còn chưa có tỉnh táo thì liền phải chạy đến phim trường.
Bộ phim cô đang quay này là một bộ phim đầu tư mấy tỷ, hơn nữa diễn viên đều là người cực kỳ có tiếng cùng ăn khách, đạo diễn cũng rất nổi tiếng. Một bộ phim có sự đầu tư rất khủng bố.
Thời gian bắt đầu quay cách đây cũng khá lâu rồi. Bây giờ chỉ còn lại vài cảnh quay cuối. Mà hôm nay chính là cảnh cuối của Lâm Phạm Nhạc.
Đây là một bộ phim cổ trang điển hình. Nữ chính là một nữ ma đầu, gọi là Vân Kiều. Vân Kiều trước kia vốn là một cô nương lương thiện. Nàng ta lăn lộn trong giang hồ một mình, không nơi nương tựa. Sau đó được một nam nhân gọi Từ Nha cứu giúp. Người thủ vai này là diễn viên đạt giải diễn viên chính xuất sắc nhất, Hồ Thành An. Từ Nha cứu Vân Kiều một mạng, nàng liền đem lòng yêu hắn, cố sức mà phấn đấu, tìm lên núi cao tu đạo.
Nàng ở thâm sơn tu luyện, tình cờ quen biết một bầy tiểu yêu. Đám tiểu yêu này không làm hại ai, chỉ cầu được sống an lành. Vân Kiều đối với đám tiểu yêu rất yêu quý.
Trớ trêu thay, sử tỷ Vô Ưu vì ganh ghét nàng quá ưu tú, vì thế biết được bí mật này liền tố cáo. Vân Kiều bị bắt giam, đám tiểu yêu bị diệt sạch. Nàng từ đó không tu luyện được nữa, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma, trở thành yêu nữ. Vô Ưu cùng Từ Nha truy lùng Vân Kiều nhiều năm, cuối cùng cũng đem nàng bắt về được. Vân Kiều lúc này đã là đại ma nữ, dưới tay yêu tinh vô số, mới cùng với tông môn liều chết vạn kiếp bất phục.
Kết cục cuối cùng, Vân Kiều vẫn lạc, còn tông môn hoàn toàn bị tiêu diệt. Nhưng nam nhân mà sau khi từ bỏ tông môn Vân Kiều thu nạp vẫn còn sống, sau này sáng lập tại đỉnh núi này một tông môn, đem sự việc của Vân Kiều lưu vào sử sách.
Tuy câu chuyện kết thúc có chút không thỏa đáng, nhưng vẫn có nhiều người yêu thích kịch bản này. Đặc biệt là nhân vật nữ chính Vân Kiều của Phạm Nhạc, là một nhân vật rất có chiều sâu, tâm lý bất ổn định. Lúc đầu thì đơn thuần, về sau chính là chỉ có hận thù. Nhận vai diễn lớn như thế này, không phải ai cũng dám.
Đối với Phạm Nhạc mà nói, vai diễn này ngược lại là không có thử thách. Thậm chí cô còn không có cảnh khó đến mức cô cần nhờ tới diễn viên đóng thế. Tuy rằng bản thân cô thân thủ rất không tệ, nhưng không phải cao thủ. Nói sao đi nữa vẫn có cảnh cần diễn viên đóng thế.
Một trong số những cảnh cuối của Phạm Nhạc phải quay hôm nay là cảnh Vân Kiều cùng Từ Nha liều mạng. Hai người đánh nhau, cuối cùng tự tay nàng phải giết hắn.
Ở cảnh quay này, diễn viên phải diễn rõ tranh đấu giữa yêu và hận, ghét và thương. Đây là một trong những cảnh rất khó.
- Cắt, qua!
Nghe tiếng của đạo diễn, sắc mặt yêu hận khốn khổ của Phạm Nhạc liền đổi, kiếm giả cũng thu lại.
- Mọi người vất vả rồi.
Nói rồi đi thẳng về chỗ của mình, nhận lấy nước từ tay của trợ lý. Mọi người lại bận rộn chuẩn bị chuyển cảnh.
Cảnh tiếp theo là cảnh của đám người Hồ Thành An, diễn cảnh hành đạo. Đối với mảng nhân vật này, Phạm Nhạc một chút hứng thú cũng không có. Cô ngồi nghỉ ngơi, mắt khép hờ. Tiếp theo là cảnh cuối của ngày hôm nay, cũng chính thức đóng máy bộ phim. Đó là cảnh Vân Kiều bị giết.
Ở cảnh này Vân Kiều lưỡng bại câu thương cùng Vô Ưu, cuối cùng bị chính sư phụ năm xưa dẫn dắt mình đưa tới cái chết chết. Trước khi chết, nàng kịp thời nói ra phẫn uất của mình, sau đó dùng tà đạo đem cả tông môn chôn cùng mình. Một nhát kiếm cuối cùng giết nàng, cũng là cảnh cuối cùng có sự xuất hiện của Vân Kiều.
- Phạm Nhạc, cảnh tiếp theo của cô thế nào? - Đạo diễn hỏi.
- Tất nhiên là tôi đóng. - Phạm Nhạc cũng không mở mắt. - Đạo diễn đây là đang nghi ngờ khả năng diễn xuất của tôi?
Đạo diễn phì cười.
- Nào có chuyện đó. Cảnh của cô trước giờ đều diễn một lần là qua, nếu như có NG thì cũng là người khác. Chỉ là muốn nắm chắc một chút thôi.
Nhạc Phạm gật đầu. Cô mở mắt nhìn qua đạo diễn, mỉm cười.
- Đạo diễn, không cần lo lắng, tôi tin bản thân, cũng như tin vào sự chuyên nghiệp của nhân viên và các diễn viên ở đây.
Đạo diễn gật đầu, quay trở về vị trí.
Sau đó thì chuyên viên chỉ đạo giúp Phạm Nhạc cùng bạn diễn họ tập luyện, kiểm tra nhiền lần. Sau khi chắc chắn không để xảy ra trường hợp ngoài ý muốn nào rồi mới bắt đầu quay.
Sau lời nói của đạo diễn, hai diễn viên lập tức vào vai.
- Vân Kiều, nếu như ngươi vẫn u mê không tỉnh, vậy đừng trách ta không nể tình tỷ muội.
Nghe lời nói vì chính đạo của Vô Ưu, ánh mắt Vân Kiều rũ xuống, sâu sắc không biết rốt cuộc đang nghĩ gì. Nàng cười nhạt mấy tiếng.
- Như thế nào là u mê không tỉnh? Ngươi vì tư tình, đem đám tiểu yêu chưa từng làm hại ai giết sạch. Đây là chính đạo của ngươi? Như vậy, ta thà là người thuộc tà đạo!
- Chuyện đã là của nhiều năm về trước, hơn nữa yêu tinh căn bản không thể sống! Đây là vì nghĩa!
Vân Kiều nhìn Vô Ưu, cười lạnh.
- Vì nghĩa? Vì nghĩa của ngươi, chính là không nghe sư muội giải thích, một lời liền tống vào thủy lao, sau đó liền san bằng một ngọn núi? Vì nghĩa của ngươi, chính là giết đi những sinh linh vô tội đó?
Vô Ưu nhíu mày, đáy mắt có chút rung động, nhưng liền cứng rắn.
- Nói sao thì yêu tinh vẫn là yêu tinh! Vân Kiều, ngươi đã theo tà đạo, đừng trách ta vô tình.