Lúc Tiêu Phạm Nhạc lần nữa tỉnh dậy thì đã tới sáng sớm. Hình như thuốc truyền đã thay mới rồi.
Cô ngồi dậy, thấy khỏe hơn hẳn. Do hiệu ứng HP thấp nên hôm qua cô không đi được, hôm nay cô nhất định phải đi hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày!
Nghĩ là làm, Phạm Nhạc cho Mộ Mộ lấy thuốc xuống. Sau đó tiện tay xô ngã luôn cái thứ để treo thuốc dịch. Tiếp sau liền ôm theo Mộ Mộ tự xuống giường đi thay đồ.
Mở tủ đồ ra sau, Phạm Nhạc lại tiếp tục cảm thán. Trông đống đồ trong này, nói thật mở cửa hàng cũng muốn được luôn rồi. Giày dép rồi váy áo, kẹp tóc hay nơ lụa,.... Nói chung đều nhiều cực kỳ.
- Còn nhiều ngang tủ đồ của mình cơ đấy. Con bé này mới tuổi....
Cảm thán xong Phạm Nhạc mới chọn một bộ đồ đơn giản với áo cổ bèo và quần ngắn. Sau đó chải chuốt rồi lấy nơ buộc tóc hai bên. Sau khi xác định bản thân thật đáng yêu, cô ôm theo Mộ Mộ đi xuống nhà.
Thế nhưng... không với tới cửa...
Cửa phòng khóa, Phạm Nhạc lại không đủ cao để với tới tay nắm. Sức của Mộ Mộ có hạn, tay chân lại không có ngón nên không linh hoạt, thành ra không giúp được.
Phạm Nhạc cuối cùng đành phải bỏ Mộ Mộ qua một bên, tự kéo ghế để mở cửa. Vừa mới chạm phải tay nắm, cửa liền tự động mở. Mất đà, Phạm Nhạc ngã về phía trước. Theo phản ứng tự nhiên, cô nhắm mắt đợi mình ngã xuống.
Thế nhưng cũng không có ngã xuống như Phạm Nhạc tưởng tượng.
- A Nhạc, sao lại xuống giường rồi?
Người vừa nói đem Phạm Nhạc bế bổng lên. Cô mở mắt nhìn xem. Đó là một người khoảng , đeo kính, bề ngoài rất trưởng thành và đáng tin cậy. Theo thông tin Mộ Mộ cung cấp, đây là anh cả của cô, Tiêu Chí Thanh.
Tiêu Chí Thanh đem Phạm Nhạc đặt xuống đất, nhíu mày. Mắt anh không rời khỏi cô. Cô cúi người ôm Mộ Mộ dưới đất, sau đó đứng dậy.
- A Nhạc khỏe rồi.
Nói rồi vui vẻ theo cửa chạy ra ngoài.
Tiêu Chí Thanh lập tức đuổi theo. Đừng nói chạy, cô nằm một chỗ cũng không khiến người khác hết lo được. Cô chính là bảo bối của cả Tiêu gia đó!
Phạm Nhạc thận trọng bước xuống cầu thang từng bước một, bộ dáng đáng yêu không tả nổi. Trong lúc không cẩn thận, thả rơi Mộ Mộ.
- A, Mộ Mộ!
Tiêu Chí Thanh lúc này coi như hoàn hồn, liền đuổi theo Phạm Nhạc. Anh nhanh tay nhặt lấy con thỏ, sau đó liền đem em gái bế lên, mang về phòng.
Sau bao nhiêu cố gắng lại trở về giường, Phạm Nhạc tâm tình tất nhiên không tốt. Đừng nói cô hiền nhé. Cô mà nổi cáu vì không ai cản nổi cô phát tiết đâu.
Vì thế trong lúc Tiêu Chí Thanh đem móc treo túi thuốc truyền dựng dậy thì cô liền đem kim truyền rút ra. Cô đem túi thuốc vứt qua một bên. Hành động này của cô làm Tiêu Chí Thanh nhíu mày.
- A Nhạc không có bệnh! Không muốn nằm nữa!
Tiêu Chí Thanh chân mày sâu sắc nhíu lại.
Từ khi cô em gái này được đưa về đây đến nay chưa từng tự nguyện mở miệng nói chuyện. Không chỉ tính tình khó chịu mà cô bé này còn rất ít nói. Đặc biệt đứa trẻ này không thích bất kỳ người nào của Tiêu gia, hình như bởi vì mình cũng mang họ Tiêu mà rất không yêu thích cái tên. Một cô bé mang xu hướng trầm cảm, suốt ngày ở trong phòng không thích ra ngoài.
Hôm nay cô bé này lại tự động mở miệng? Còn muốn ra ngoài?
Tiêu Chí Thanh lúc này lại không biết phải ứng phó thế nào.
Phạm Nhạc lại hất chăn qua một bên, xuống giường. Nói sao đi nữa, nhiệm vụ hàng ngày hôm nay cô nhất định phải làm!
Tiêu Chí Thanh liền đem em gái ngăn lại, nhưng cô bé thân hình nhỏ nhắn đã nhanh nhẹn tránh khỏi tầm tay của anh. Lúc này phía cửa phòng xuất hiện thêm một người.
- Chỉ là lên kiểm tra một chút, có cần lâu vậy không?
Tiếng nói vang lên bất ngờ làm Phạm Nhạc giật mình. Liền đó chân không linh hoạt tự mình vấp ngã.
Đứng trước cửa là một người đàn ông cao tuổi, mặt nghiêm nghị. Bản thân Phạm Nhạc lăn lộn trong giới giải trí đã nhiều năm, thấy qua nhiều người, nhưng cũng bị khí tràng của người này dọa sợ.
Lão gia này là ông nội của Tiêu Phạm Nhạc, Tiêu Gia Nguyên.
- Ông nội.
Phạm Nhạc ngã vẫn chưa ngồi dậy, nghe tiếng gọi này liền bừng tỉnh. Cô đứng dậy, ôm theo Mộ Mộ, chân ngắn lon ton chạy tới.
- Ông nội~~~
Tiêu Gia Nguyên nhìn thấy cháu gái nhỏ chạy tới, phản ứng đầu tiên chính là lập tức đưa tay đỡ lấy. Phạm Nhạc cũng không chú ý lắm tới hành động này của Tiêu Gia Nguyên, vui vẻ ôm lấy lão gia.
- Được rồi, được rồi. Vừa ngã có sao không?
Tiêu Gia Nguyên xoa đầu cháu gái. Phạm Nhạc ngẩng đầu.
- Không sao. A Nhạc đều lớn rồi.
- A Nhạc ngoan ngoãn. Giờ về giường đi. Đợi khi hết bệnh thì lại đi lại, giờ thì phải nghỉ ngơi.
Tiêu Gia Nguyên dù thấy lạ, nhưng đối với việc này cũng không thất thố như Tiêu Chí Thanh.
Biểu cảm Phạm Nhạc thoáng chốc xẹp xuống. Cô tự động quay trở về giường. Tiêu Gia Nguyên lại gần giường, cẩn thận đem chăn đắp lại cho cháu gái. Sau đó cũng quay đi.
Cửa đóng lại, vẻ mặt của Phạm Nhạc liền đổi.
- Buồn chán!
Vừa rồi Mộ Mộ có thông báo, hoàn thành một lần được khen. Bây giờ còn hai lần, đáng tiếc lại phải nằm một chỗ.
- Thôi kệ, ngày còn dài.
Phạm Nhạc xem xét lại một chút. Cô cảm thấy, ngoài trừ tăng cấp hình như mấy cái khác cũng không cần thiết? Cô cũng chẳng phải đi đánh nhau...
[Mở nhiệm vụ bắt buộc: Nhiệm vụ trong ngày . Nhiệm vụ yêu cầu: Rời khỏi phòng. Thời gian: giới hạn tới giờ. Trừng phạt nhiệm vụ: ngẫu nhiên triệu hồi một nhân vật.
Ký chủ yêu cầu cẩn thận.]
Phạm Nhạc một mặt mộng bức. Cái gì? Tự nhiên lại mở nhiệm vụ? Rồi triệu hồi nhân vật gì...?