Nhậm Trúc nhìn đầu bếp Ân vẻ mặt khẩn trương hết sức nghiêm túc hoàn toàn không hề làm quá, trực tiếp bật cười: "Đá người chính là em, em khẳng định sẽ tự mình chú ý đúng mực. Yên tâm đi sẽ không sao đâu."
Ân Phong nghe thế vẫn không quá yên tâm, hắn đầu tiên là hung thần ác sát hết sức lạnh lẽo nhìn bốn thiếu niên run cầm cập bên kia, sau đó mới nói: "Có chuyện gì cần em tự mình động thủ chứ? Trực tiếp giao cho anh là được. Học bếp nhiều năm như vậy, tuy nói anh cũng không có võ nghệ cao siêu xuất chúng như mấy võ sư luyện võ, nhưng kỹ thuật xắt rau anh tự thấy vẫn không tồi. Tỷ như chặt đầu lóc xương một con cá sạch sẽ, lại tỷ như rút hết xương của một con gà, thậm chí là cả trực tiếp cầm một cây dao đem đầu trâu đầu heo chặt bỏ cũng đã làm, cho nên, có cái việc nặng mệt gì vẫn nên để anh làm thì tốt rồi."
Nhậm Trúc nghe nói mà không biết mình nên cười hay nên nghiêm mặt đây nữa, mà bốn người khác nghe vậy tức khắc cảm thấy bản thân như cá bị đặt trên thớt, ngay sau đó sẽ bị ăn tươi nuốt sống. Ngay cả Ngụy Hạo lúc này cũng không nói, toàn bộ cái bụng của nó bị đá cho vô cùng đau đớn, hiện tại còn tê rần rần kìa. Với cả ánh mắt của đầu bếp Ân nhìn bọn nó rất lạnh lẽo, suy xét đến cho dù có lấy thế lực nhà nó cũng vô pháp động được chút xíu nào vị đầu bếp hàng đầu này, Ngụy Hạo liền cảm thấy tương lai của mình hết sức ảm đạm.
Lúc này này bốn đứa nó cũng không biết những gì chúng nói đã bị ghi âm, thời điểm Nhậm Trúc mặt lãnh đạm cho bọn nó rời đi, bốn người còn đang nghĩ trong lòng, nhất định phải tìm lại mặt mũi, nhưng Hoàng Kiêu cùng Khâu Bác Viễn nghĩ đến người có bản lĩnh nhất trong nhà mình hiện tại thân thể cũng chả tốt lắm, thậm chí cha của Hoàng Kiêu còn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU ở bệnh viện, không biết khi nào mới tỉnh, sắc mặt của nó liền âm trầm đến đáng sợ. Nhà bọn chúng đã thu được tin tức, nghe nói người hạ độc chính là một người tên Lương Chí Hào, nó quyết định chắc chắn phải tìm mấy chú mấy bác quen biết trong ngục giam, tính sổ tên Lương Chí Hào này.
Nhưng khi mà bốn người bọn chúng sắp bước ra biệt thự của Nhậm Trúc, Nhậm Trúc bỗng nhiên mở miệng nói: "Tôi cảm thấy mấy cậu hoặc nhiều hoặc ít đều hẳn đã biết, cảnh sát đã bắt được người lúc trước hạ độc chúng tôi. Chỉ có điều chắc mấy cậu cũng không biết tên của cậu ta, hoặc là biết tên nhưng lại không biết quan hệ gia đình của cậu ta. Tôi có thể ở chỗ này trực tiếp nói cho các cậu, sau đó tôi hy vọng các cậu có thể cẩn thận trở về suy nghĩ một chút, cuối cùng làm ra chuyện chính xác."
Bốn người Hoàng Kiêu nhíu mày, không hiểu rốt cuộc Nhậm Trúc là có ý gì. Cơ mà, giây tiếp theo, sắc mặt của bốn đứa nó đồng thời thay đổi.
"Lương Chí Hào, là anh trai của Lương Tiểu Tuyết. Chắc là, ba người các cậu biết vì sao cậu ta sẽ hạ độc nhỉ?"
Hoàng Kiêu quả thực tức sôi máu, sợ hãi lại phẫn nộ: "Nó, nó! Nó đây là đang trả thù tôi?! Nó dựa vào cái gì dám trả thù tôi như vậy! Chẳng lẽ nó không thể tìm chúng tôi đòi tiền bồi thường sao?!"
Nhậm Trúc cười lạnh một tiếng: "Lắc lắc cái đầu óc không còn xài được của cậu đi, nếu cậu ta thật sự đòi mấy người bồi thường, các người có đưa hay không? Hay là giống như xử lí chuyện Lương Tiểu Tuyết, liều mạng tìm đủ loại lý do cùng quan hệ đè chuyện này xuống, sau đó lại tìm một cơ hội xử lý cậu ta?"
Hoàng Kiêu và Ngụy Hạo mặt tối sầm, mà Khâu Bác Viễn cùng Trương Kỳ thì mặt trắng bệch.
"Các cậu cho rằng trên thế giới này trừ các cậu ra những người khác đều là đồ ngu à? Hay là các cậu cho rằng tiền tài cùng thế lực của nhà mình có thể khiến mình làm chuyện sai lầm mà không cần chịu trách nhiệm? Dù cho người có phân ba bảy loại đi nữa, nhưng đã làm sai chuyện thì phải chịu trừng phạt, đây là chân lý không bao giờ thay đổi. Cho nên, sau khi trở về các cậu nên làm như thế nào, hy vọng các cậu có thể suy nghĩ kỹ rồi mới làm."
Lúc sau, bốn người Hoàng Kiêu liền hơi có chút thất hồn lạc phách rời đi. Mà Nhậm Trúc nhìn bóng lưng bốn đứa nó lại cảm thấy nghèn nghẹn trong ngực.
"Em thật sự ghét cái đám trẻ trâu tự cho là đúng đó, bọn chúng đã không chỉ đơn thuần là ngỗ nghịch nữa, bọn chúng còn ác. Rốt cuộc là hoàn cảnh gia đình thế nào mới có thể khiến cho bọn chúng sau khi có thể hưởng thụ sự giàu có và sinh hoạt phong phú, còn trở nên ích kỷ càn rỡ cùng âm độc như vậy chứ? Chính bởi vì có tiền, mới phải nên dạy con càng tốt."
Nhậm Trúc nói xong rồi hạ kết luận: "Ngu xuẩn giàu không quá ba đời mà thôi. Thật bi ai thay tiền tài nhà bọn họ."
Ân Phong cảm thấy lời người yêu nhà mình nói thật sự là đặc biệt sắc bén hơn nữa cực có triết lý luôn, có điều, hắn vẫn phải thay tiền tài nhà mình tranh luận một chút: "Điều kiện nhà anh cũng không tồi, nhưng nhà anh không 'tồi'."
Nhậm Trúc liếc mắt nhìn gã này một cái, Ân Phong dùng vẻ mặt đoan chính nói: "Yên tâm đi, dù có chôn anh trong núi tiền đi nữa, anh cũng sẽ không thay đổi đến ích kỷ càn rỡ âm độc. Lòng anh ngay thẳng."
Thầy Nhậm cảm thấy, lời này thật sự là không đáng tin cậy cho lắm, cơ mà dù sao giờ người ta đang thề son thề sắt, anh cũng không thể vả mặt được.
"Anh đoán xem kế tiếp bốn đứa chúng nó sẽ làm như thế nào?"
Ân Phong giật giật đôi lông mày đẹp trai của hắn, biểu tình trên mặt có chút lạnh lùng: "Cho dù là kết quả tốt nhất, phỏng chừng cũng không phải là toàn bộ đều đi tự thú."
Nhậm Trúc gật đầu: "Đúng vậy, nhưng chỉ cần có một đứa đi tự thú, ghi âm kia em sẽ không lấy ra. Rốt cuộc chắc cũng không chẳng thể xem là chứng cứ. Chỉ có thể làm cảnh sát đi điều tra chuyện này thôi."
Ân Phong gật đầu, phương pháp hỏi chuyện ghi âm của bọn họ cũng không xem như quang minh chính đại lắm.
Lúc sau mọi chuyện phát triển ít nhiều có chút làm người thất vọng, dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng trong bốn người cũng chỉ có Khâu Bác Viễn tự mình đi chỗ cảnh sát tự thú nói ra chuyện năm ấy, còn là một tuần sau khi Nhậm Trúc hỏi chuyện. Mà lúc này, Lương Chí Hào cũng dùng ngôn ngữ không phải quá rõ ràng nói ra nguyên nhân mình hạ độc cho Nhậm Trúc.
Sau khi Nhậm Trúc nghe Lương Chí Hào gần như là nghiến răng nghiến lợi nói em gái mình trải qua sự kiện đó, tinh thần cả người đều bắt đầu không bình thường, dần trở nên cực kì sợ hãi tiếp xúc cùng người khác, anh thở dài trong lòng, sau đó nói: "Thầy đã tìm được bốn người kia, hơn nữa ít nhiều lấy được một số chứng cứ, hẳn có thể cho bốn người họ trả một cái giá đắt tương ứng. Em nghe thế chắc cũng có thể thoáng yên tâm một ít."
Ngay từ đầu Lương Chí Hào hoàn toàn không tin Nhậm Trúc có thể tìm được bốn người kia hơn nữa tìm được chứng cứ, rốt cuộc gia đình của bốn đứa chúng nó đều không tồi, trong đó nhà Hoàng Kiêu và Ngụy Hạo càng là có mạng lưới quan hệ làm quan, nếu không, cậu ta cũng sẽ không cực đoan đến mức đi lên con đường hạ độc này —— Mà sau khi cậu ta thông qua đủ loại dò hỏi nói bóng nói gió tìm hiểu chân tướng sự việc, cậu ta cũng từng phẫn nộ đi tìm từng nhà một, muốn bọn họ trả cho em gái một câu công bằng. Nhưng cậu ta lại ăn canh bế môn của hai nhà, mà hai nhà Hoàng Kiêu với Ngụy Hạo này thì lại trực tiếp đánh cậu ta ra ngoài. Đến nay cậu ta vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt ngay lúc đó của Hoàng Kiêu cùng Ngụy Hạo.
Hai người kia kiêu căng ngạo mạn, giống như chúng nó là nhân vật lợi hại tôn quý cực kì, nói với cậu ta: "Đừng không biết điều! Tiền nên cho em mày tụi tao cũng đã cho, dù sao làm đàn bà luôn luôn có cái ngày này không phải sao? Tao thấy em gái mày cũng chả phải không sướng. Chuyện này mày tốt nhất câm miệng cho tao, dù sao lấy điều kiện nhà mày, cả đời này mày cũng đừng hòng ra mặt thay cho em mày."
Bắt đầu từ lúc ấy, Lương Chí Hào đã hạ quyết tâm, vô luận dùng thủ đoạn và phương pháp như thế nào, cậu tuyệt đối không thể làm hai người kia sống yên ổn!
Chỉ là, sau khi Nhậm Trúc lấy ra cái ghi âm kia, hoài nghi trong lòng Lương Chí Hào liền biến thành phẫn nộ, sau đó lại biến thành cảm giác vui mừng và ấm ức vì rốt cuộc có người đang giúp cậu ta và em gái, một thằng nhóc cao to gần một mét tám như cậu ta, trong nháy mắt lúc nghe thấy đoạn ghi âm kia, liền bụm mặt một bên khóc một bên mắng, tựa như muốn phát tiết hết thảy tủi thân và phẫn nộ một năm qua của mình.
Nhậm Trúc nghe cậu khóc xong, cuối cùng nói: "Chuyện này qua không bao lâu sẽ có kết quả. Nếu bốn người kia nhận được trừng phạt nên có, em sẽ làm như thế nào?"
Lương Chí Hào ngồi trên ghế ngẩng đầu, trong mắt cậu ta còn có một chút nước mắt ướt át không lau sạch, bất quá, điều này lại không ảnh hưởng cậu ta thấy được yêu thương và kỳ vọng từ người đàn ông đối diện. Cậu nghe thấy người kia nói: "Tay nghề của em vẫn đứng đầu đấy, cho dù có trì hoãn trong nhà tù, thầy cảm thấy em cũng có thiên phú trở thành đầu bếp cấp sao."
Lương Chí Hào lại ngăn không được nước mắt của mình, lúc này cậu mới như là một đứa nhỏ luống cuống, lắp bắp thút tha thút thít hỏi: "Em, em hạ độc, còn có thể tiếp tục làm đầu bếp sao?"
Nhậm Trúc nghĩ nghĩ: "Nếu em vẫn luôn nỗ lực hơn nữa không từ bỏ, thầy nghĩ chắc là có thể."
Lương Chí Hào gật đầu thật mạnh: "Em muốn làm một đầu bếp tốt, em rất thích nấu ăn."
Nhưng rất nhanh cậu ta lại cắn răng: "Nhưng nếu bốn người kia bởi vì đủ loại nguyên nhân không có cách nào nhận được trừng phạt tương xứng, cho dù em cái gì cũng không làm, đời này cũng sẽ làm cho bọn nó sống không bằng chết!!"
Nhậm Trúc liền nói: "Vậy em cứ chờ tin tức đi."
Lần chờ này là chờ gần một tháng.
Bởi vì Khâu Bác Viễn chủ động đầu thú, mà chuyện này lại có liên quan đến vụ án hạ độc của Lương Chí Hào, cho nên cục cảnh sát nhanh chóng bắt tay vào điều tra, song trên đường vẫn gặp phải đủ loại cản trở của gia đình bốn đứa kia, đặc biệt là gia đình Ngụy Hạo, nhà bọn họ rất có quyền thế, hơn nữa Ngụy Hạo cũng là một đứa trẻ vị thành niên, cho nên bọn họ ngay từ đầu tính toán làm Ngụy Hạo giả vờ bệnh tâm thần thoát tội. Chỉ có điều lúc này đây, thế lực nhà bọn họ lại không có hiệu quả.
Bởi vì Nhậm Trúc trực tiếp tìm người tố cáo cha của Ngụy Hạo, tố cáo chính là lấy quyền mưu tư, tham ô nhận hối lộ, như vậy bản thân cha Ngụy Hạo còn đang vội lo cho thân mình, rất khó quản quá nhiều đến chuyện con mình. Huống chi, chuyện này còn bị các học sinh và giáo viên học viện Trân Tu biết, bọn họ lần lượt tỏ vẻ, nếu không thể cho Lương Tiểu Tuyết một công đạo, nhất định sẽ tập thể kêu oan thậm chí là vận dụng truyền thông.
Cứ như vậy, án tử định tội nhanh, toà án phán quyết cũng rất nhanh.
Bởi vì ở khi xảy ra chuyện Hoàng Kiêu, Khâu Bác Viễn, Trương Kỳ và Ngụy Hạo đều đã tròn tuổi, hành vi phạm tội của bọn chúng thuộc về cực kỳ nghiêm trọng và ác liệt, cho dù chưa đủ tuổi, lại vẫn như cũ phải chịu trách nhiệm hình sự. Mà Khâu Bác Viễn vì có tình tiết tự thú, xử phạt nhẹ hơn, cho nên cuối cùng, Hoàng Kiêu và Trương Kỳ bị phán năm, Khâu Bác Viễn bị phán năm, mà Ngụy Hạo lại là bởi vì lúc ấy tình tiết đặc biệt nghiêm trọng, bị phán năm.
Thời điểm Lương Chí Hào nhận được bản án của bốn người này, yên lặng rơi lệ đầy mặt. Đối với cha mẹ vẻ mặt lo lắng và em gái cũng nước mắt giàn giụa như mình, cậu ta lại bật cười, lộ ra biểu tình ôn hòa lại kiên định mà Nhậm Trúc nhìn thấy lúc ban đầu.
"Ba mẹ, Tiểu Tuyết, mọi người phải chăm sóc tốt cho bản thân, mỗi tháng đều phải lại đây thăm con đó. Con chỉ ở bên trong này năm, năm sau con lại là một đầu bếp tốt rồi."
"Con một chút cũng không hối hận với những gì mình đã làm, dù sao, cuối cùng chúng ta cũng được đến công bằng, không phải sao."
Nhậm Trúc đứng ở bên cạnh nghe một câu cuối cùng kia của Lương Chí Hào, bỗng nhiên có chút khổ sở, khó nhất, cũng trân quý nhất trên cuộc đời, có đôi khi không gì hơn hai chữ "Công bằng".
【 Bíp! Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ "Cứu vớt tội phạm hạ độc" của thế giới này! Khen thưởng ăn khắp thế giới năm. Hãy hưởng thụ quãng đời còn lại cho tốt nhé. 】
------------------------