Nước hồ Phong Diệp dậy lên một tầng bọt sóng thật lớn, chỉ là sóng nước do người tạo ra có lớn đi nữa cũng không bằng khi chiếc xe hơi màu đen kia vọt vào trong hồ.
Nhậm Trúc cảm thấy trợ lý lái xe kia nếu không phải bị thù hận che mờ đầu óc, thì chính là chỉ số IQ không đủ, cho dù chất lượng của chiếc xe có tốt đi chăng nữa, chạy vào trong hồ nước sâu không thấy đáy cũng sẽ chìm đấy.
Chỉ có điều trước khi nghĩ mấy cái này, Nhậm Trúc vẫn dùng tốc độ nhanh nhất kéo Chương Hải Đào bơi về phía bờ, Chương Hải Đào kêu Hải Đào (sóng biển) cũng không phải không có nguyên do, thằng nhãi này bơi khá là tốt, trừ lúc đầu còn ngơ ngác ra, sau đó đã biết bơi theo sau thầy mình, ngoài việc nước hồ thu có hơi lạnh lẽo, còn lại thì thật ra không có trở ngại gì.
Nhậm Trúc và Chương Hải Đào cũng không ở trong hồ bao lâu, rốt cuộc các bảo tiêu và trợ lý kia chẳng phải để trưng, ngay từ đầu không phản ứng kịp thì không trách, nhưng nếu lúc này còn không biết nên làm như thế nào, ngày mai bọn họ có thể cuốn gói được rồi.
Bùm bùm bùm, vài người nhảy xuống hồ, mọi người đều vội vàng muốn cứu người. Cơ mà lúc này thầy Nhậm thật sự là khắc sâu thể hội được cái gì là nhân tính lợi thế, anh dầu gì cũng là ân sư cứu mạng của Chương Hải Đào, kết quả ba tên bảo tiêu nhảy xuống thế mà đều bơi hết về phía Chương Hải Đào. Thật giống như đó không phải Chương Hải Đào, mà là Chương vạn ấy.
Thầy Nhậm bình tĩnh trợn mắt, người mấy trăm tuổi rồi, anh không cùng đám thiếu hụt chỉ số thông minh đó so đo.
Cơ mà, lúc sau trên mặt hồ lại vang lên một tiếng bùm thật lớn, Nhậm Trúc bị bắn cho bọt nước đầy mặt, đang sốt ruột nghĩ giờ có chạy xuống cũng không kịp đoạt công lao đâu, anh đã bị một cái tay mạnh mẽ kéo lấy cánh tay. Cả người đều nghiêng về phía trước, sau đó, lập tức thấy được một khuôn mặt anh tuấn lại mang theo một chút vẻ xâm lược.
Đây vẫn là lần đầu tiên Nhậm Trúc nhìn thấy biểu cảm vừa nguy hiểm lại có vẻ vội vàng này của Tần Tông, trong khoảng thời gian ngắn có hơi phản ứng không kịp. Nhưng tâm trạng của cậu cả Tần lại siêu siêu không tốt: "Em không sao chứ? Đầu em bị nước vào hả? Có nguy hiểm, mình không né thì thôi còn vội vàng chạy đi cứu người? Sao tôi lại không biết em là tên đần quên mình như thế chứ?"
Nhậm Trúc hừ một tiếng, nghĩ thầm anh nghĩ em muốn sao, vấn đề là nếu em không cứu nó phỏng chừng em cũng ngỏm luôn, huống hồ đã làm giáo viên từng ấy năm, đối đãi trẻ con sao có thể thấy chết mà không cứu chứ?
"Bọn nhóc đều là học sinh của tôi, dù sao cũng không thể nhìn bất kì một đứa nào trong đó gặp nguy hiểm được."
Cậu cả Tần lập tức cảm thấy người mình theo đuổi làm nghề giáo quá không ổn, có rảnh hắn nhất định phải đổi một công việc nhàn nhã chút cho bạn đời tương lai của mình, tỷ như bí thư bên người hắn gì đó.
"Tôi sẽ điều tra rõ chuyện này." Tần Tông cau mày mang theo Nhậm Trúc lên bờ.
Trên bờ đã sớm có người cầm khăn lông vừa mềm mại vừa dày đứng chờ, Tần Tông tự mình lên bờ trước, sau đó xoay người kéo Nhậm Trúc lên. Nước trên quần áo theo cơ thể bọn họ chảy xuống mặt đất, dính sát vào người. Hôm nay Nhậm Trúc mặc chính là một cái áo gió màu nâu nhạt phối với áo sơmi và quần màu đen. Sau khi lên bờ anh cởi bỏ cái áo khoác ướt đẫm, sau đó, áo sơ mi màu trắng dán sát thân trên liền có vẻ đặc biệt...... Hấp dẫn.
Cậu cả Tần chỉ nhìn thoáng qua, liền cảm thấy tim mình đập có chút gấp, hắn tức khắc liền nghĩ đến làn da trắng nõn và cặp đùi thon dài, sau đó, trợ lý của hắn hét lên một tiếng: "Cậu cả! Cậu chảy máu mũi!! Giời ơi! Có phải bị cảm lạnh hay không?!"
Trợ lý này cũng không phải trợ lý Chúc lần trước, trợ lý Chúc chính là cao tài sinh ngành kinh tế học, lúc này đang đau khổ giúp đỡ ông chủ phê chữa văn kiện kia kìa, trợ lý đi theo lần này họ Kim, phỏng chừng là dòng họ không tốt, cho nên cả người đều đặc biệt dễ dàng lúc kinh lúc rống, hoàn toàn không có bản lĩnh dù cho có bị quăng vào biển rộng vẫn có thể mặt không đổi sắc cầu sinh của người tiền nhiệm.
Cho nên, lời này mới vừa hô lên, hắn đã bị đại thiếu trực tiếp dùng quần áo ướt bịt miệng, cậu cả Tần căm giận dùng giấy bụm lấy cái mũi, ngẩng đầu lên xe, Nhậm Trúc bên cạnh nghẹn hồi lâu mới không cười ra tiếng. Ai, đời này nói không chừng, anh phải tới một lần tình yêu Plato rồi. Ngẫm lại thật là...... Thú vị à nha.
Nhậm Trúc không có trực tiếp lên xe, anh trước đi nhìn sơ qua Chương Hải Đào bị mọi người vây lấy, lúc này trên mặt thằng nhóc đều là vẻ u ám cùng tức giận, nó đang nghiến răng nghiến lợi gọi điện thoại cho cha hoặc là ông nội mình, "...... Đúng, nhất định phải tra ra là ai làm! Hai người không biết lúc nãy con suýt bị xe tông chết đâu! Bọn họ quả thực đáng chết! Khẳng định có người muốn giết con, hai người phải xả giận cho con!"
Chương Hải Đào nói, ngẩng đầu liền nhìn thấy Nhậm Trúc trùm khăn lông to đi tới, cho dù một khắc trước nó còn đang tức giận, rốt cuộc vẫn là một đứa nhóc tuổi, lúc này gặp được Nhậm Trúc, vẫn ấm ức đến vành mắt đỏ lên, giọng cũng có chút cứng lại: "Thầy Nhậm, thầy không sao chứ?"
Nhậm Trúc nhìn nó như vậy khe khẽ thở dài, duỗi tay xoa xoa mái đầu ướt đẫm của nó: "Không sao. Thầy biết hiện tại em cực kì tức giận, nhưng lại phẫn nộ như thế nào đi nữa đều có nguyên nhân, chờ sau khi em biết nguyên nhân rồi hẵng lựa chọn tức giận hay là vui vẻ. Còn trước khi điều tra ra, em có tức cũng không có tác dụng, chỉ giống một con cá nóc phồng khí lên mà thôi. Không riêng gì muốn điều tra nguyên nhân, chờ sau khi em biết nguyên nhân, còn phải suy nghĩ một chút nguyên nhân tạo thành nguyên nhân đó là cái gì, sau đó em lại nói cho thầy suy nghĩ của em. Có thể làm được không?"
Chương Hải Đào thầm nghĩ, những người muốn nó chết cả nhà nên chết hết đi, bọn họ đều muốn nó chết, tại sao nó không thể tức chứ? Chỉ là, khi nó nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Nhậm Trúc, bỗng nhiên cảm thấy thầy nói rất có lý, trước khi tức giận, hay là nó nên điều tra rõ nguyên nhân? Cho nên, Chương Hải Đào gật gật đầu: "Em biết rồi, em sẽ suy nghĩ cho kĩ trước."
Nhậm Trúc vừa lòng: "Nhanh trở về rửa mặt một chút đi, tuyệt đối đừng để bị lạnh. Nếu không thể đi học thì gọi điện cho thầy, xin nghỉ là được."
Chương Hải Đào gật gật đầu, được các bảo tiêu mang đi rồi. Sau đó Nhậm Trúc cũng bảo mấy đứa nhóc khác đi theo bí thư hoặc là trợ lý của mình về nhà, hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, học cũng không cần nữa, phỏng chừng công việc của anh cũng bị hoãn lại một chút.
Mấy đứa nhóc còn lại chỉ hơi sợ hãi mà thôi, ba học sinh nam là Tần Thứ, Bành Phi Kỳ và Bành Phi Hiểm còn đỡ tí, một lát sau cũng chỉ nghĩ chuyện này thật mạo hiểm kích thích, nhưng ba học sinh nữ Triệu An An lại đều về nhà tìm kiếm an ủi. Nhậm Trúc khoác khăn lông to ướt sũng đi một vòng bên ngoài, sau khi lên xe liền thấy được khuôn mặt chù ụ của Tần Tông, anh bật cười.
"Cười cái gì mà cười? Bên ngoài gió lạnh như vậy, cả người em ướt nhẹp còn dám đi nói chuyện? Nói cái gì, có gì hay mà nói? Nói với trợ lý mấy đứa nó một tiếng không phải được rồi à. Em là thầy bọn chúng, lại không phải cha mẹ tụi nó, thật là..."
Tần Tông còn muốn nói gì nữa, Nhậm Trúc đã trực tiếp duỗi tay đè lại tay hắn, cậu cả Tần khựng người lại, ngay sau đó vội vàng cầm một cục giấy nhét vào trong lỗ mũi. Kế đó còn đặc biệt bất mãn hừ hừ: "Bàng Đại! Chỉnh nhiệt độ trong xe cao chút, không biết thời tiết lạnh sao? Lỡ đâu ông chủ là tôi cảm lạnh sinh bệnh, anh có biết anh thiếu mất bao nhiêu tiền không?"
Ông chú tài xế cao lớn vạm vỡ đơ mặt, chỉnh nhiệt độ trong xe cao hơn. Nhóc Tần Thứ ngồi ở bên cạnh ghế phụ nhìn nhiệt độ của xe, cảm thấy hôm nay mình không nên mặc áo tay dài, nên mặc áo tay ngắn mới đúng.
Cơ mà, hai cũng chỉ là quan tâm thầy Nhậm mà thôi. Dổi ôi, hôm nay thầy dũng cảm ghê á, thầy còn cứu nó nữa đó, thôi thì vì thầy rơi xuống nước, nó ra mồ hôi, trước chịu một chút vậy!
Tần Tông cũng không trực tiếp mang người về nhà, hắn chỉ là mang theo thằng em nhà mình với Nhậm Trúc về tới căn biệt thự bên bờ biển kia của mình mà thôi.
Ở trên xe Tần Thứ cũng đã gọi điện thoại cho cha Tần nói một chút chuyến đi chơi mạo hiểm kích thích hôm nay, sau đó còn nhấn mạnh miêu tả tư thế oai hùng khi thầy Nhậm chúng nó nhào tới cứu người! Nhưng thật ra khiến cha Tần có chút muốn gặp "Thầy Nhậm" này một lần. Rốt cuộc, người có thể làm con lớn thích, còn có thể làm con út của ông sùng bái thật sự không nhiều lắm. Hai anh em nhà này đều là tính tính bá đạo duy ngã độc tôn, rốt cuộc thầy Nhậm tốt như thế nào, mới có thể khiến cả hai thằng con ông đều thích chứ?
Cha Tần suy nghĩ một chút, chuẩn bị tìm thời gian mời thầy Nhậm ăn bữa cơm.
Mà lúc này, nhà họ Chương lại trực tiếp nổ tung chảo. Nhà họ Chương từ ông nội bà nội Chương Hải Đào đến các chị họ của Chương Hải Đào tất cả đều trước tiên chạy về nhà, phải biết rằng Chương Hải Đào chính là đứa con trai duy nhất của cha nó, đồng thời cũng là nam đinh duy nhất đời thứ ba nhà họ, nếu không có gì ngoài ý muốn chính là người lèo lái nhà họ Chương năm sau đấy. Nếu như xảy ra sự cố gì, quả thực là muốn cho ông Chương đoạn tử tuyệt tôn mất! Hễ là người họ Chương đều sẽ không chịu được, vì thế mọi người đều tập thể muốn xác định Chương Hải Đào không có việc gì.
Sau khi Chương Hải Đào trở về không thiếu một chuỗi dài hỏi han ân cần, tính cách nó ít nhiều cũng bị sự cưng chiều như thế ảnh hưởng.
Cơ mà lần này Chương Hải Đào trở về lại không phải phẫn nộ hô to làm loạn, kêu gào làm người nhà giúp nó xả giận như hồi trước, mà là sau khi rửa mặt đàng hoàng hong khô lại tắm rửa thay một bộ quần áo sạch sẽ, ôm một ly sữa bò nóng cảm xúc vững vàng: "Ba, ông nội, hai người điều tra nguyên nhân chuyện này đi. Chú Tô trông có vẻ như rất hận con, vẻ mặt chú ta nhìn con lúc lái xe hôm nay, giống như muốn cho con chết không có chỗ chôn. Con muốn biết nguyên nhân."
Chị họ lớn của Chương Hải Đào lập tức đập bàn: "Quả thực là buồn cười! Còn hỏi nguyên nhân gì chứ? Mặc kệ là nguyên nhân gì, gã ta như vậy chính là đang tìm chết! Nếu gã ta đâm em, vậy để cho cả nhà gã nếm thử cảm giác bị đâm đi!"
Chương Hải Đào không nói chuyện, một hồi lâu sau mới nói: "Dù sao em muốn biết nguyên nhân. Bằng không, không hỏi nguyên do đã nổi giận, đấy không phải là đồ ngu sao?"
Ông nội Chương từ sau khi đứa cháu trở về vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần không mở miệng, lúc này nghe thấy cháu mình nói vậy, trái lại hơi hơi mở to hai mắt: "Con còn biết không hỏi nguyên nhân đã tức giận là đồ ngu, ai nói cho con lời nói hữu dụng như thế?"
Chương Hải Đào muốn nói là tự con nói, nhưng nó còn không có mặt dày tới thế, cuối cùng khai ra thầy Nhậm: "Thầy Nhậm nói, chỉ biết tức giận chính là cá nóc, y như tên ngu vậy."
Ông nội Chương nghe vậy tức khắc liền cười, nghĩ thầm thầy Nhậm kia cũng thật thú vị.
Lúc sau lớp Nhậm Trúc nghỉ liền ba ngày, dù sao người cũng không nhiều lắm, hơn nữa mỗi đứa nhóc ở nhà đều có gia sư riêng của mình, ba ngày không đi học cũng không có gì. Lúc này quan trọng là điều tra ra rốt cuộc vì sao trợ lý Tô đó nhất định muốn tông chết Chương Hải Đào, ở phía sau ông ta có thế lực khác hoặc là những người khác hay không. Nếu chỉ là ân oán cá nhân thì tốt, nếu như có người sai sử, vậy thì phải xem trọng một chút.
Nhưng mà, làm Nhậm Trúc và nhà họ Chương thậm chí cả Tần Tông đều cảm thấy ngạc nhiên chính là, liên tiếp tra xét ba ngày, không ngờ một chút tin tức hữu dụng bọn họ cũng không tra được.
Tần Tông một bên dạy Nhậm Trúc võ thuật, một bên nghi hoặc: "Thủ hạ của tôi điều tra ba ngày, kết quả trên cơ bản lại giống với người nhà họ Chương, người nọ là bởi vì nhà ông Chương đã từng có người lái xe tông chết vợ và con gái mình mới có thể điên cuồng muốn cho nhà họ đoạn tử tuyệt tôn như vậy. Ông ta cũng là một mực giải thích như thế, nhưng không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy chỉ bằng một mình ông ta tuyệt đối không làm được chuyện như vậy, tôi còn phải điều tra kĩ càng một lần nữa mới được."
Nhậm Trúc cũng ở bên cạnh gật đầu, bên phía anh căn bản là không cần tra cũng đã biết phía sau người nọ nhất định còn có một tổ chức, hơn nữa tổ chức kia còn không phải tổ chức nhỏ bình thường, là người mà Tần Tông và nhà họ Chương phái người cũng không thể tìm ra tung tích. Thầy Nhậm nghĩ đến đây, lại nhịn không được phát sầu.
Tổ chức này bản lĩnh không nhỏ đâu. Hơn nữa, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy nó có thù oán với nhà giàu, cả cái chiêu đoạn tử tuyệt tôn đó còn nghĩ ra được, hừ, quả nhiên phải nên điều tra thật kĩ vào, nếu không anh cũng không biết bản thân sẽ nhận được tin nhắn kì kì quái quái gì nữa đây.
Có đôi khi, mọi chuyện thường trùng hợp như thế đấy, hoặc là nói kì dị.
Nhậm Trúc đang suy nghĩ tới tổ chức thần bí đó, tổ chức thần bí kia đã lần nữa gửi tin nhắn cho anh.
Đôi mắt Nhậm Trúc nhìn thoáng qua hướng kia, lại không trực tiếp tiến lên cầm di động xem tin tức, mà là chờ Tần Tông dạy xong rời đi rồi, anh mới cắn răng mở điện thoại, xem nội dung tin nhắn bên trong, cái suy nghĩ đi ngâm bồn tắm của anh cũng biến mất --
ngày sau ba người Triệu An An đi tham gia bữa gặp mặt, trong bữa tiệc sẽ có người hướng dẫn tụi nó uống thuốc, thích hợp can thiệp, lấy được tín nhiệm.
Nhậm Trúc: "...... Lần này phiền toái lớn rồi."
Tác giả có lời muốn nói:
Nhậm Trúc: Nghe nói có người nói tôi ngâm nước đến nhăn da, hứ, da tôi trơn bóng mịn màng, cậu cả có thể làm chứng.
Tần Tông: Tôi làm chứng, rất trơn. Một chút cũng không nhăn.
Trợ lý Kim: Cậu cả! Cậu lại chảy máu mũi a a a a a a!
Ngủ ngon ngủ sớm nha.
Tình yêu Plato: Tình yêu kiểu Platon là một kiểu tình yêu trong sáng, thuần khiết, chỉ có những mốiliên hệ tinh thần và hoàn toàn không có quan hệ tình dục, đụng chạm xác thịt. Thuậtngữ này được đặt theo tên của Platon (- trước công nguyên), một triết gia duy tâm lừng danh thời cổ đại Hy Lạp.Sở dĩ thuật ngữ này được đặt theo tên của Platon bởi vì ông là người đầu tiên trong lịch sử đề cập đến kiểu tình yêu này trong tác phẩm "Symposium". Nguồn:
-----------------------
"À đúng rồi, dành cho những bạn tò mò thầy Nhậm hấp dẫn như thế nào mà khiến anh Tông ảnh xịt máu mũi thì đây, tui mới lụm được cái hình, mọi người xem rồi tưởng tượng tiếp ha :))))"
Cre: trên ảnh